Khi Châu Kim Trạch nhận được điện thoại, hắn ta đang ra ngoài tiếp khách.

Công ty giải trí Châu thị càng ngày càng phát đạt, đến công ty bên Hollywood cũng chủ động liên hệ với họ, nói là đã ngắm được một nam nghệ sĩ trong công ty, muốn mời đến đóng nam phụ.

Ekip to thế tất nhiên là không thể chậm trễ được, Châu Kim Trạch là ông chủ cũng đích thân dẫn nam nghệ sĩ đó đến, đương nhiên là muốn chốt hạng mục hợp tác càng nhanh càng tốt.

Rượu quá tam tuần, bên đầu tư và bên này đều khá là hài lòng, Châu Kim Trạch bình thản vỗ tay, năm sáu cô gái xinh đẹp yểu điệu đi từ trong phòng nghỉ ra.

Từ đằng sau tấm rèm bên còn lại, có vài thanh niên xinh xắn mặc đồng phục học sinh và vest cũng đi ra.

Thế là sắc mặt bên đầu tư lại càng hài lòng hơn, Châu Kim Trạch đánh mắt, mấy người đó bèn tản ra, nhắm chuẩn đối tượng mình muốn rồi bám dính lấy.

Tất cả bọn họ đều tự nguyện cả, nhà đầu tư từ bên Hollywood có phải muốn gặp là có thể gặp được đâu. Cho dù vài kẻ ngoại quốc trong số đó có mùi cơ thể nồng quá mức hay là lông lá quá dày. Cho dù là ngửi hay là nhìn đều không đẹp đẽ thơm tho gì, nhưng cũng không thể ngăn cản được họ thi nhau sấn đến.

——Dù gì thì cũng phải giành giật mãi mới đến được đây mà!

Những việc sau đó thì không cần Châu Kim Trạch làm gì nữa, thế là hắn dẫn cậu nghệ sĩ kia đứng dậy, kính rượu nốt lần cuối rồi chuẩn bị cáo lui.

Điện thoại đổ chuông đúng lúc đó.

Châu Kim Trạch nhớ cậu người hầu này tên là Tiểu Lưu, hình như lần trước Bùi Luân cắt cổ tay tự sát trong bồn tắm cũng là cậu ta hoảng hốt gọi điện báo cho Châu Kim Trạch.

Thế nên Châu Kim Trạch thực sự không có thiện cảm gì nổi với cậu ta, cứ nghe thấy tiếng cậu ta là sẽ vô thức gồng người lên.

Dự đoán của hắn quả nhiên không sai, một giây sau hắn nghe thấy Tiểu Lưu ở đầu bên kia gần như vừa khóc vừa hét ầm lên với hắn: “Ông chủ không hay rồi, Bùi phu nhân! Phu nhân cùng con gái uống thuốc ngủ tự sát! Bác Vương đã đưa hai người đến bệnh viện rồi! Bảo tôi gọi điện báo cho ông chủ ngay lập tức…”

Châu Kim Trạch nhũn tay, gần như không cầm nổi điện thoại.

Hắn không khống chế được mà nhớ lại bồn tắm toàn máu mà hắn từng nhìn thấy trước đó, cũng như vết thương sâu thấy cả xương trên cổ tay người kia sau khi hắn chạy đến bệnh viện.

Khi đó hắn đã lâu lắm rồi chưa thấy Bùi Luân nằm cạnh hắn chẳng chút cảnh giác, sắc mặt Bùi Luân trắng nhợt như trong suốt, tựa như chỉ cần chạm một cái là có thể vỡ vụn.

Chẳng biết vì sao, khoảnh khắc ấy, trong đầu Châu Kim Trạch lại xuất hiện vẻ mặt không chút giận hờn của đối phương. Hắn cảm giác rượu bỗng cuộn lên trong bụng chực nôn, cùng lúc đó, tim cũng đập điên cuồng và sợ hãi.

Không thể, không thể có chuyện gì được… Châu Kim Trạch run rẩy để ly rượu xuống, mặc kệ ánh mắt thắc mắc của nam nghệ sĩ và phía nhà đầu tư, hắn vội vàng cúp máy rồi mở app xem camera giám sát trên điện thoại.

Tuy Bùi Luân hay càm ràm là muốn tự sát, nhưng thực sự hành động như lời nói chỉ có lần cứa cổ tay đó thôi, mà cái lần duy nhất đó cũng bị phát hiện rất nhanh.

Đã thế nhà mình nhiều người như thế, chắc chắn là vừa mới uống thì đã được đưa đến bệnh viện rồi, thế nên chắc chắn là… chắc chắn sẽ không có sai sót gì đâu…

Châu Kim Trạch nhanh chóng chuyển sang camera trong phòng Bùi Luân, lúc này trong khung hình không hề có ai, nhưng vẫn còn mấy hộp thuốc và viên thuốc màu trắng vung vãi đầy trên thảm trải sàn, điều này khiến tim hắn lặng xuống không đập điên cuồng nữa, nhưng theo sau đó lại là cảm giác khó thở.

Hắn thở dốc, chạm tay kéo về phía trước, rồi phát hiện một điều không hề bất ngờ trong hình ảnh trước đó, Bùi Luân lấy toàn bộ số thuốc đã giấu đi ra, sau đó bế đứa bé vào trong phòng.

Đầu tiên là mỉm cười đưa cho đứa bé một viên thuốc, sau đó mình cũng vốc một nắm thuốc rồi uống không chút do dự, không chỉ vậy, Bùi Luân hình như còn chẳng buồn nhai thuốc, có bao nhiêu là cho hết vào miệng bấy nhiêu, những viên thuốc trông rất đắng nhét đầy trong khoang miệng, Bùi Luân còn chẳng ngậm nổi miệng, hai má phồng lên trông có phần hài hước.

Nhưng Châu Kim Trạch xem cảnh này lại chẳng thể cười nổi. Hắn chỉ cảm thấy lồng ngực đau như vỡ ra. Máu từ lòng bàn chân xộc thẳng lên trên, lao lên trán hắn.

Bùi Luân trong màn hình mở to mắt rồi mau chóng ngã vật ra sàn, giãy giụa bò về phía đứa trẻ, đứa trẻ đã ngủ thiếp đi từ trước, còn Bùi Luân thì nắm chặt lấy tay đứa trẻ.

Châu Kim Trạch không thể chịu nổi nữa, thoát ngay ra khỏi app rồi bất ngờ nhìn thấy thông báo tin nhắn chưa đọc, hắn mở ra xem, là tin nhắn cuối cùng mà Bùi Luân gửi cho hắn khoảng một tiếng trước đó.

Hắn không thể gắng gượng nổi nữa, mắt đỏ sọc, đụng đổ cả ghế, còn chẳng kịp chào người trong phòng đã đạp cửa lao thẳng ra ngoài.

Trong hoảng loạn, dường như hắn có một dự cảm. Nếu lần này hắn còn đến muộn, có lẽ hắn sẽ thực sự không thể gặp lại Bùi Luân được nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play