Edit: Arisassan

Ninh Vũ thật sự không nhìn ra được mấy cái giấy với bút mực kia đẹp xấu chỗ nào, hầu như đều đi theo bên cạnh Tống Ngôn Khê, thấy y thích cái nào thì mua cái nấy. Bằng không cứ mua luôn cửa tiệm này lại đi, Tống Ngôn Khê hình như rất thích những thứ bày bán trong này.

Tống Ngôn Khê vốn không muốn dùng bạc của Ninh Vũ, đồ cưới trong tay y vô cùng phong phú, hoàn toàn có thể tự mình mua. Bất quá chợt nghĩ lại tại sao y lại phải tiết kiệm bạc cho Ninh Vũ chứ, y mới không tốt bụng như vậy đâu, dùng càng nhiều càng tốt mới đúng, dù sao cửa tiệm này cũng là của y, vừa vặn kiếm thêm từ Ninh Vũ thật nhiều bạc. Ninh Vũ vốn là kẻ ngốc nhiều tiền mà.

Ninh Vũ dẫn Tống Ngôn Khê trở về phủ, Ninh Vũ lập tức tặng đồ cho cha hắn, cùng với điểm tâm mua ở Thập Vị Cư.

Ninh Uyên trông thấy thì hơi buồn bực: “Có của phu lang ngươi, cũng có cha ngươi, vậy của ta đâu?”

Ninh Vũ đầy mặt vô tội nói: “Phụ thân đâu có cần mấy thứ này đâu, châu báu trang sức này nọ chỉ có tiểu ca nhi mới thích; nam nhân vốn cũng không thích ăn đồ ngọt, mấy món ngọt lịm này chỉ có tiểu ca nhi mới thích ăn thôi.”

Ninh cha ngồi một bên cười trộm: “Vũ nhi có nhớ đặt may y phục cho ngươi mà.”

Ninh Uyên vô cùng lạnh nhạt: “Đó là chuyện bình thường, không phải do tiểu tử này có lòng.”

Ninh Vũ thì vẫn chưa quên dự định của mình: “Phụ thân, ta muốn mua lại Bích Vân Trai.”

Ninh cha cười nói: “Không phải Vũ nhi ghét nhất là mấy thứ thư tịch tranh chữ kia sao? Tại sao lại muốn mua Bích Vân Trai?” Y nghĩ Vũ nhi đã quen chơi phi ngựa chọi gà, có hứng thú kinh doanh cũng chỉ đâm đầu vào mấy cái tửu lâu sòng bạc này nọ, thật sự không ngờ hắn lại muốn mua Bích Vân Trai.

“Tống Ngôn Khê thích.”

Ninh Uyên âm thầm lườm thằng con mình một cái, đúng là đồ tiểu bạch nhãn lang có phu lang liền quên mất phụ thân.

“Vậy nha vậy nha, Ngôn Khê nhất định sẽ cao hứng lắm.”

Sau khi Ninh Vũ rời đi, Ninh cha liền trêu đùa nói với Ninh Uyên: “Tiểu ma vương thế mà cũng biết quan tâm đến người khác rồi, thật sự đã trưởng thành hơn không ít.”

“Trưởng thành chỗ nào chứ? Vẫn chỉ là một thằng nhóc không hiểu chuyện thôi.”

Ninh cha bật cười: “Phu quân, ngươi đừng vì Vũ nhi không mua quà cho ngươi liền phán xét Vũ nhi một cách không công bằng như thế chứ.”

“Ta mới không thèm mấy thứ hắn mua đấy, không phải đều là dùng bạc của ta sao. Ta muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.”



Ninh Vũ trở lại sân viện của mình mà đầu óc vẫn còn mơ hồ, có chút không hiểu tại sao. Thôi vậy, dù sao phụ thân lúc nào cũng khắt khe với hắn, đâu chỉ một lần này đâu.

Ninh Vũ đến tìm chưởng quỹ của Bích Vân Trai, bảo lão ra giá, hắn muốn mua lại Bích Vân Trai. Chưởng quỹ lau lau mồ hôi trên trán, trong lòng thầm mắng xui xẻo, sao tự nhiên lại bị tên tiểu bá vương kia coi trọng thế này, hiện tại xem ra cửa hàng này không giữ được rồi.

“Ninh thiếu gia, ta chỉ là một chưởng quỹ thôi nên không làm chủ được, ngài xem, không bằng ta đi hỏi ý lão bản của chúng ta một chút, rồi sẽ trả lời ngài sau.”

“Lão bản của các ngươi đâu?”

“Ừm, lão bản của chúng ta có việc phải đi vắng, nhất thời cũng không về ngay được, ta sẽ nghĩ biện pháp liên hệ với lão bản, trong vòng ba ngày sẽ cho Ninh thiếu gia một câu trả lời chính đáng được không?”

“Ngươi làm nhanh lên đấy, bảo lão bản của các ngươi nói ra giá tiền, rồi chuẩn bị sẵn khế ước mua bán nhà với khế đất cho ta, sau đó đến quan phủ sang tên.”

Chưởng quỹ cười cười gật đầu vâng dạ, trong lòng tràn đầy khổ bức, chữ bát còn chưa chấm nét phẩy, đã không đợi được mà nhập hộ rồi*, đây đúng là không muốn để cho người ta từ chối mà.

[*ngày xưa nam nữ trước khi thành hôn sẽ đi xem xem bát tự (ngày sinh tháng đẻ) có hợp nhau hay không, nét đầu tiên của chữ bát (八) là nét phẩy, câu này ý chỉ chưa kịp bắt đầu đã vội kết thúc luôn rồi]

Tống Ngôn Khê nhận được tin tức từ Bích Vân Trai, cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Không biết Ninh Vũ trúng phải gió nào, mà lại muốn ép mua cửa tiệm của y. Theo những gì y biết về Ninh Vũ, khả năng đưa ra lời từ chối không lớn lắm, hơn nữa ở bề ngoài lão bản cũng không phải y, đây coi như là tiền riêng của y.

Vốn đây chỉ là một ít đam mê của y, thế nhưng hiện tại y muốn bất động thanh sắc mà để lại đường lui cho mình, cho nên mới ẩn giấu một chút tài sản riêng. Cứ thế, sau khi rời khỏi Ninh phủ y cũng có thể sống tốt được.

Tống Ngôn Khê suy nghĩ một hồi lâu rồi hồi âm cho chưởng quỹ, bảo lão đồng ý bán cho Ninh Vũ, thế nhưng lúc báo giá lại báo gấp đôi, vừa nghĩ đến chuyện có thể kiếm lời từ bạc của Ninh Vũ, khiến cho Ninh Vũ khi không lại tốn thêm nhiều bạc như vậy, tâm tình của Tống Ngôn Khê liền vô cùng cao hứng.

Ninh Vũ trông thấy ý cười không rõ ràng trên mặt Tống Ngôn Khê liền sững sờ, đã lâu lắm rồi hắn chưa được thấy Tống Ngôn Khê nở nụ cười. Nụ cười lần cuối cùng trong ký ức của hắn là lúc tên yêu quái kia chiếm thân xác hắn chưa được bao lâu, cha hắn dẫn hắn đến Tống phủ làm khách.

Sau đó Tống Ngôn Hạo dẫn tên yêu quái kia đi gặp Tống Ngôn Khê.

Hắn đứng bên cạnh yêu quái kia, nhìn Tống Ngôn Khê cúi đầu căng thẳng kéo kéo góc áo, khuôn mặt đỏ ửng, miệng lộ ra ý cười nhợt nhạt, không dám ngẩng đầu nhìn ‘Ninh Vũ’.

Từ đó trở đi, Tống Ngôn Khê không bao giờ cười nữa.

Qủa nhiên, những biện pháp khiến phu lang vui vẻ viết trong sách vô cùng chính xác.

Thấy Tống Ngôn Khê cười, Ninh Vũ cũng thập phần vui vẻ, hắn ôm chầm lấy Tống Ngôn Khê: “Tống Ngôn Khê, ngươi thích cái gì là ta sẽ mua cho ngươi cái đó. Cho nên, sau này ngươi cũng phải cười nhiều hơn nữa nha.”

Lúc Tống Ngôn Khê cười, hai mắt đều cong thành hai vầng trăng khuyết, răng trắng môi hồng, trông vừa ngọt ngào vừa ấm áp. Hắn rất thích được trông thấy Tống Ngôn Khê cười.

Tống Ngôn Khê đã quen với việc lâu lâu bị Ninh Vũ ôm một cái hôn một cái, dù sao cũng không giãy ra được, y cần gì phải tốn sức chứ. Hừ, ôm ấp của Ninh Vũ mới không ấm áp đến vậy đâu!

Sau khi rửa mặt xong, Tống Ngôn Khê ngồi trước bàn sửa soạn lại tóc tai, y xoã búi tóc ra, rồi lấy hết mấy cây trâm cùng trang sức trên đầu xuống.

Ninh Vũ ngồi trên giường chống tay say sưa quan sát. Tống Ngôn Khê biết Ninh Vũ đang nhìn y, liền ngồi thẳng lưng, trong lòng còn thầm phun tào, nếu ánh mắt là đao thì có khi lưng y đã bị Ninh Vũ đâm nát rồi.

“Tống Ngôn Khê, ngày mai chúng ta phải về Tống phủ, danh sách lễ vật đã viết xong rồi, cũng chuẩn bị đâu vào đấy hết cả, ngươi xem một chút đi, nếu còn thiếu gì thì cứ dặn quản gia đến nhà kho lấy ra là được.”

Tống Ngôn Khê khựng tay lại một chút, quay đầu hoài nghi nhìn Ninh Vũ: “Ngày mai ngươi về chung với ta sao?”

“Tất nhiên rồi, nếu không thì ngươi muốn về với ai chứ.” Ninh Vũ hơi nghi hoặc: “Tống Ngôn Khê, chẳng lẽ ngươi quên ta là phu quân của ngươi sao?”

Lúc đi đến giường, Tống Ngôn Khê vẫn còn đang thất thần một chút. Đời trước Ninh Vũ vốn không hề về Tống phủ cùng y, cha đã soạn xong danh sách lễ vật, y cũng đứng chờ Ninh Vũ rất lâu, phụ thân và cha đều ra lệnh buộc Ninh Vũ phải về nhà cùng y, thế nhưng Ninh Vũ vẫn tiếp tục cự tuyệt, khiến cho cha phải tức giận đến sinh bệnh một hồi.

Cuối cùng, y vẫn phải một thân một mình về nhà. Lúc về đến Tống phủ, mặc dù không ai nhắc đến chuyện đó, thế nhưng Tống Ngôn Khê vẫn mẫn cảm phát giác được bầu không khí dị dạng bên trong Tống phủ. Cha y còn trốn y lén lút lau nước mắt vài lần.

Tống Ngôn Khê kinh hoảng hô lên thành tiếng, hoá ra là do Ninh Vũ vươn tay kéo Tống Ngôn Khê ngã ngồi xuống đùi mình: “Tống Ngôn Khê, ngươi đi không chịu nhìn đường chút nào, đụng vào trong ngực ta rồi này.”

Tống Ngôn Khê bị hành vi mở mắt nói dối vô liêm sỉ của Ninh Vũ doạ sợ ngây người, rõ ràng là Ninh Vũ kéo y xuống ngồi trên đùi hắn, Ninh Vũ lại bảo là y chủ động ngồi.

Ninh Vũ thuận thế nằm dài xuống giường, Tống Ngôn Khê cũng theo đó nằm úp sấp trên thân Ninh Vũ.

Tống Ngôn Khê chưa kịp đứng dậy tránh sang chỗ khác đã bị Ninh Vũ vòng tay ôm chặt lấy eo.

Hai người láo nháo một hồi, trung y của Tống Ngôn Khê liền tuột xuống phân nửa, cổ áo bị bung ra, để lộ lồng ngực gầy yếu trắng nõn.

Cần cổ tinh tế, xương quai xanh tinh xảo như ngọc, da thịt trắng nõn khiến cho chấm nhỏ màu hồng kia càng thêm nổi bật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play