Ninh Vũ quan sát Tống Ngôn Khê suốt mười mấy năm, không ai có thể hiểu rõ những động tác nhỏ cùng biểu cảm của y hơn hắn. Biểu tình của hắn không ngần ngại mà nhanh chóng chuyển thành vẻ đau đớn khó nhịn, quả nhiên, cảm xúc của Tống Ngôn Khê trở nên vui vẻ hơn, tay bóp càng ngày càng ra sức, khoé miệng y vô thức cong thành một hình cung rõ rệt.
Sau khi cảm giác tê dại trên cánh tay dần dần rút đi, Ninh Vũ đứng dậy thay quần áo, mặt Tống Ngôn Khê lập tức đỏ lên, vội vàng chuyển tầm nhìn sang chỗ khác, đúng là cái đồ không biết xấu hổ, quần áo nói cởi liền cởi, thật không biết xấu hổ mà.
Rửa mặt sửa soạn xong hết mọi thứ, Ninh Vũ một bên ngồi yên trên ghế uống trà, một bên xem Tống Ngôn Khê trang dung.
Tay của Tiểu Trúc vô cùng khéo léo, thủ pháp thành thạo búi tóc cho Tống Ngôn Khê, ừm, vốn là kiểu tóc của người đã kết hôn đoan trang dịu dàng, nhưng do khuôn mặt ngây ngô của Tống Ngôn Khê mà khí chất đó cũng bị hoà tan một chút.
Tống Ngôn Khê đứng bên cạnh Ninh Vũ, chuẩn bị cùng hắn đi ăn điểm tâm.
Ninh Vũ giơ tay lên vén một cọng tóc mai ra phía sau tai Tống Ngôn Khê, lúc thu tay lại còn dừng một chút, nhéo nhéo vành tai của Tống Ngôn Khê.
Tống Ngôn Khê giận dỗi phồng má lên, Ninh Vũ thấy vô cùng mới mẻ, liền chọt chọt hai cái, sau đó vẫn tiếp tục chọt.
Tiểu Trúc đi theo phía sau che miệng cười trộm, quả nhiên thiếu gia thật sự rất thích công tử nhà bọn họ.
Tống Ngôn Khê bước đi trên đường, lâu lâu lại không nhịn được mà nhìn lén Ninh Vũ một cái. Rõ ràng Ninh Vũ lúc nào cũng tránh y như tránh tà mà, sao hiện tại lại thích táy máy tay chân với y như vậy, lẽ nào là có âm mưu?
Tống Ngôn Khê nhịn suốt mấy ngày, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Ngươi xử lý người kia như thế nào rồi?”
“Cho hắn một khoản tiền, buộc hắn cả đời này đều không được bước chân vào Uyển thành.”
Tống Ngôn Khê đầy mặt kinh hoảng, y còn tưởng rằng Ninh Vũ sẽ nhốt người vào phòng giam, sau đó cố ý để người kia nhận hết mọi tra tấn chứ, dù sao Ninh Vũ luôn là một kẻ có thù tất báo, nếu có người dám xúc phạm hắn thì chắc chắn sẽ nhận lại gấp mười. Những kẻ chọc tới hắn căn bản không hề có kết quả tốt.
Y lợi dụng người kia, vốn định thuận thế giải trừ hôn ước với Ninh Vũ, sau khi xuất gia làm bạn với thanh đèn cổ phật sẽ lén lút trả cho người kia một khoản tiền để bồi thường. Lúc nghe cha nói người đã bị Ninh Vũ mang đi, y cảm thấy vô cùng hổ thẹn, nhưng lại bó tay hết cách. Y cũng không có lý do gì để cầu xin phụ thân và ca ca chuộc người trở về.
Ninh Vũ biết rõ, Tống Ngôn Khê đơn thuần thiện lương, nếu có người vì y mà chịu khổ, trong lòng y chắc chắn sẽ vô cùng hổ thẹn. Cho nên lúc Ngôn Hạo đại ca định nhốt người vào đại lao, hắn liền đứng ra mang người đi. Nếu không thì Tống Ngôn Khê sẽ khắc ghi hình bóng người kia lâu thật lâu vào trong tâm trí mất, sao hắn có thể để chuyện đó xảy ra được.
Thả người ra một cách đàng hoàng, người kia sẽ trở thành một hạt bụi trần không đáng kể, sẽ không để lại vết tích nào trong cuộc sống của hai người họ.
Ninh cha đã ngồi chờ sẵn cạnh bàn, trông thấy hai người bước vào liền lên tiếng chào hỏi. Trên bàn có vài món Tống Ngôn Khê thích, đều được bày trước mặt y.
Ninh cha âm thầm quan sát thần sắc của Tống Ngôn Khê, thấy y tinh thần sung mãn, sắc mặt không tệ, không tiều tuỵ cùng sưng mắt như ngày hôm qua, trong lòng liền như trút được một gánh nặng.
“Hôm nay Vũ nhi có bận việc gì không?” Nghĩa bóng ý muốn nói không có việc gì bận có thể dẫn Ngôn Khê đi dạo xung quanh, bồi dưỡng tình cảm giữa phu phu hai người.
“Buổi sáng phải luyện võ, sau đó học Thiên Tự Văn. Buổi chiều cùng Ngôn Khê đến cửa hàng may.”
Tống Ngôn Khê lén lút trừng Ninh Vũ một cái, y nói mình muốn đến cửa hàng may lúc nào chứ? Ninh Vũ muốn ra ngoài đi chơi còn dám dùng tên của y làm lá chắn, thật là đáng hận, lấy y làm cớ để ra ngoài thông đồng đùa giỡn tiểu ca nhi, Ninh Vũ đúng là người xấu xa nhất mà y từng gặp.
Ninh Uyên cùng Ninh cha nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy vô cùng vui vẻ, tiểu ma vương coi trời bằng vung nhà bọn họ sau khi thành thân rốt cuộc cũng trưởng thành rồi, trở nên thận trọng thành thục hơn không ít.
Ninh cha múc canh cho Ninh Vũ: “Vũ nhi nhớ phải bồi bổ thật nhiều vào, luyện võ với đọc sách vô cùng khổ cực, không nên gấp gáp, cứ từ từ.”
“Cha cũng uống đi.”
Cơm nước xong, Ninh Vũ cùng Tống Ngôn Khê trở về sân của mình.
“Phu quân này, tại sao ta lại cảm thấy Vũ nhi hiện tại an tĩnh không ít, nói cũng không nhiều như trước đây, biểu tình trên mặt cũng ít hơn nữa nhỉ? Tâm tư của Vũ nhi hiện tại có phải nặng nề hơn trước đây không? Ngươi nói xem, có khi nào nó gặp phải chuyện gì không vui không?”
“Lúc trước nó vốn chỉ là một thằng nhóc không chịu lớn thôi, gây sự ầm ĩ một chút cũng là chuyện bình thường. Hiện giờ có lẽ do trở thành người đã thành thân, hiểu rõ trách nhiệm của mình, tất nhiên sẽ chững chạc hơn trước. Đã là người có phu lang rồi, chắc chắn phải trở nên thật thận trọng cùng đáng tin cậy. Ngươi không biết đâu, Liễu phu tử còn khen nó chăm chỉ nghiêm túc đó, cư nhiên có thể ngồi đàng hoàng nghe hết buổi giảng bài giữa trưa mà không hề quấy rối chút nào.”
“Ngôn Khê am hiểu cả cầm kỳ thư hoạ, vừa thông tuệ lại vừa đa tài. Có khi Vũ nhi cảm thấy mình thật mất mặt, ngay cả phu lang của bản thân cũng không sánh bằng, nên hiện tại mới quyết tâm học tập thật giỏi đấy.”
…
Tống Ngôn Khê trở về thư phòng, nhờ một vài kinh nghiệm quản gia từ đời trước, y cũng không quá luống cuống tay chân, xử lý việc nào việc nấy đều vô cùng thành thạo điêu luyện.
Những lúc rảnh rỗi Tống Ngôn Khê còn ra ngoài cửa nhìn một chút, Ninh Vũ đúng thật là đang đứng trong sân luyện võ. Trước đây y chưa từng được nhìn kỹ khuôn mặt của Ninh Vũ lần nào, Ninh Vũ ngũ quan tuấn lãng, mày kiếm mắt sáng, dáng người cao to, tập trung bình tấn vô cùng nghiêm túc, trên mặt còn mang theo vài nét kiên nghị huyền ảo.
Đúng là đồ mặt người dạ thú!
Khi xưa y niên thiếu ngây thơ, cũng từng mơ tưởng về tình yêu này nọ. Ninh Vũ cường thế đính hôn với y, sau khi hoang mang xong y cũng cảm thấy vô cùng ngại ngùng. Vào những lần yến hội ít ỏi lúc hai người được gặp nhau, Ninh Vũ đều hai mắt sáng quắc nhìn y chằm chằm, tuy Tống Ngôn Khê cúi đầu suốt cả buổi, nhưng tim vẫn không thể ngưng đập “thình thịch” được.
Đôi khi y cũng sẽ ảo tưởng một chút về cuộc sống cùng Ninh Vũ sau này. Nghĩ đến việc sau khi hai người thành thân xong thì có thể sinh ra thật nhiều bé con, mặt mũi y liền đỏ hết lên cả, Tiểu Trúc cũng thường xuyên trêu ghẹo bên tai y.
Tuy thanh danh của Ninh Vũ không được tốt, xử sự bá đạo không biết kiêng kỵ gì, nhưng Tống Ngôn Khê lại không xem mấy cái này là khuyết điểm của hắn. Gia thế của Ninh Vũ vốn đã hiển hách, tính tình ương ngạnh bướng bỉnh là điều hiển nhiên, dù có xảy ra tranh chấp với người khác thì hắn chắc chắn không thể chịu lép vế được.
Bởi vì y có hôn ước với Ninh Vũ, cho nên mọi thứ đều thiên về hắn hơn.
Điều quan trọng nhất là Ninh Vũ chưa từng đùa giỡn bậy bạ với tiểu ca nhi khác cả, Ninh Vũ quen sống phóng túng, nhưng từ xưa đến nay chưa từng đến hoa lâu, cũng chưa từng uống hoa tửu. Bên người cũng không có tiểu ca nhi lung ta lung tung nào.
Đôi lúc Tống Ngôn Khê còn sẽ ảo tưởng một chút về cuộc sống của hai người sau khi thành thân. Về việc y sẽ sinh cho Ninh Vũ bao nhiêu đứa bé, rồi đặt tên chúng là gì. Nếu không cẩn thận nuôi nó thành tiểu hoàn khố, thì y với Ninh Vũ nên xử lý hỗn loạn do tiểu hoàn khố của mình gây ra như thế nào. Hệt như Ninh Vũ từng khiến cho phụ thân cùng cha đau đầu, giờ hắn sẽ phải đau đầu vì tiểu hoàn khố nhà hắn. Phong thuỷ lưu chuyển, thời thế đổi thay.
Ai ngờ lòng người lại thay đổi nhanh đến thế! Cuối cùng người Ninh Vũ quyết tâm muốn thành thân cùng là Viên Trí Chi chứ không phải y.
Sau khi Ninh Vũ luyện võ xong thì đi tắm rửa thay quần áo trước. Tiếp đó liền bước vào trong thư phòng, vừa nãy Tống Ngôn Khê có ra ngoài xem hắn một chút, chẳng hiểu sao hiện tại lại dỗi rồi, mặt lạnh phất tay áo quay về thư phòng, lúc đóng cửa cũng đóng mạnh hơn bình thường một chút.
Ninh Vũ liếc mắt nhìn Tống Ngôn Khê, Tống Ngôn Khê đang cầm bút vẽ tranh. Hắn cũng không đến làm phiền, cầm Thiên Tự Văn lên tiếp tục học, học xong liền tập viết vài chữ.
Tống Ngôn Khê ngắm nhìn bức tranh trên bàn, lông mày giương lên, khuôn mặt lộ ra ý cười nho nhỏ. Ninh Vũ thấy thế liền đi sang liếc nhìn, người trong tranh giống hắn tận mấy phần, nhưng trên mặt lại có dấu tay năm ngón, trước ngực in vài vết chân, trên khoé mắt còn lộ ra vài giọt nước, biểu tình khóc lóc xin tha.
“Ngươi vui lắm à?”
Chỉ thấy Tống Ngôn Khê kinh hoảng giật nảy người lên một cái, bút lông mực nước trên tay đều ném hết đi, may mà không vấy vào quần áo.
Là tại hắn đột nhiên lên tiếng doạ sợ Tống Ngôn Khê, trong lòng Ninh Vũ có chút ảo não.
Tống Ngôn Khê vừa hồi thần lại, lập tức luống cuống lấy tay che tranh đi: “Ngươi đến đây lúc nào vậy?” Tống Ngôn Khê hơi lúng túng một chút, có cảm giác chột dạ như đang làm chuyện xấu mà bị người ta bắt quả tang.
“Ngươi đi chuẩn bị đi, lát nữa chúng ta sẽ đến cửa hàng may, sau đó ăn trưa ở tửu lâu.”
Thấy Ninh Vũ không nhắc tới chuyện tranh vẽ, Tống Ngôn Khê liền thở phào, sau đó mới phản ứng lại lời nói của Ninh Vũ. Có cái gì để chuẩn bị đâu chứ, chẳng phải ra ngoài xong hắn sẽ ném y sang một bên rồi đi hẹn hò với Viên Trí Chi sao?
Ninh Vũ ngồi vào trong xe ngựa trước, đợi Tống Ngôn Khê phiền phiền nhiễu nhiễu chuẩn bị xong. Lúc Tống Ngôn Khê lên xe ngựa, Ninh Vũ tưởng Tống Ngôn Khê phải trang điểm ăn mặc một phen nên mới lâu thế, không ngờ vẫn y như vậy.
Xe ngựa hơi chuyển động, Tống Ngôn Khê theo quán tính ngả người về phía sau, vốn tưởng mình sẽ đập lưng vào vách thùng xe ngựa, không ngờ lại ngã vào trong lồng ngực của Ninh Vũ.
Ninh Vũ ôm chặt Tống Ngôn Khê vào trong ngực, Tống Ngôn Khê trong lòng hắn vừa thơm mềm vừa ấm áp, khó trách người ta hay gọi là mỹ nhân ôn hương nhuyễn ngọc, đúng là thơm thơm mềm mềm. Ninh Vũ ôm xong liền không muốn buông tay ra.
Tống Ngôn Khê giãy dụa hai tay hai chân, muốn thoát khỏi cái ôm của hắn. “Bức tranh ngày hôm nay…”Qủa nhiên, Tống Ngôn Khê trong lồng ngực không còn động đậy gì nữa.
Tóc của Tống Ngôn Khê vô cùng mềm mượt, lúc vuốt còn có cảm giác lành lạnh nữa. Bên trên còn toả ra mùi thơm ngát nhàn nhạt lúc ẩn lúc hiện, cẩn thận ngửi thì lại không thấy gì, Ninh Vũ dứt khoát chôn mặt vào trong tóc của Tống Ngôn Khê, cẩn thận ngửi thêm mấy lần, quả nhiên có mùi thơm ngát thanh nhã.
Đáng thương cho Tống Ngôn Khê cứng người suốt buổi, không dám thở mạnh, chỉ cần nghĩ đến chuyện cái tên xấu xa sau lưng kia đang cách y gần như thế, y liền có cảm giác rợn hết cả tóc gáy lên.
Xe ngựa vừa dừng lại, Tống Ngôn Khê liền không thể chờ đợi được mà đứng lên, thế nhưng y vẫn bị Ninh Vũ hôn một cái mới chịu thả người.
Ninh Vũ bước xuống xe trước, sau đó đưa tay ra đỡ Tống Ngôn Khê. Tống Ngôn Khê trừng mắt nhìn hắn rồi mới đặt tay lên bàn tay của Ninh Vũ.
Hai mắt Tống Ngôn Khê toả sáng lấp lánh, sinh khí sức sống tràn đầy, không hề giống với con người âm u đầy tử khí hắn thấy đời trước, cũng không có bi thương cùng tuyệt vọng như lúc hắn thấy hồi mới trọng sinh. Ninh Vũ vô cùng yêu thích bộ dáng tràn đầy sức sống của Tống Ngôn Khê bây giờ, mặc dù bộ dáng này là do tức giận nên mới biểu hiện ra.
Cửa hàng này là một trong số những sản nghiệp nhà bọn hắn, cũng thuận tiện để chưởng quỹ gặp Tống Ngôn Khê.
Kế bên là cửa hàng may mặc, trong đầu đã nghĩ sẵn vài kiểu dáng, Ninh Vũ liền đi sang đặt may vài món cho phụ thân và cha. Hàng tháng đều có người chuyên đến quý phủ lo mấy chuyện này, chỉ cần đưa ra loại vải cùng kiểu dáng, dặn người sau khi làm xong đưa tới cửa phủ là được.
Bất quá, nếu đã ra ngoài rồi thì Ninh Vũ cũng tiện tay may vài bộ vậy.
Diện mạo của Tống Ngôn Khê vốn đã rất đẹp, dù chỉ mặc một bộ áo trắng thôi cũng vô cùng phong hoa tuyệt đại. Ninh Vũ liền chọn mỗi loại vải một bộ.
Tống Ngôn Khê vốn nên là một tiểu công tử yêu kiều, sau khi gả cho hắn xong cũng nên được hưởng vinh hoa phú quý, thế nhưng lại quạnh quẽ thiếu thốn sống qua một đời, cả một bộ y phục mới cùng đồ ăn ngon cũng không có. Hiện tại hắn hận không thể dâng tất cả mọi thứ đến trước mặt Tống Ngôn Khê, để y thoải mái tiêu xài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT