Bộ dáng của Hạ Nhiên bức người, tóc anh dường như đang bị đốt cháy.

Lý trí của Đào Tinh Lai đã trở về, cảm thấy nếu anh như thế này sẽ làm hư mọi việc, thế là cậu ôm Manh Manh, “Anh rể, anh rể!”

Hạ Nhiên vẫn bước nhanh chân về phía trước không có ý định quay đầu.

Trong nháy mắt Manh Manh vung đôi tay bé bỏng, “Cha bức, cha bức*.”

(*) Ý bé là ba đẹp trai bức người, bắt chước những gì Đào Tinh Lai dạy lúc trước.

“Xong rồi, con bé bị ép thành nghiện rồi.” Đào Tinh Lai âm thầm sợ hãi thán phục.

Nghe tiếng con gái yêu gọi mình, Hạ Nhiên dừng ngay động tác, quay đầu, thấp mắt, ôm lấy Manh Manh, buông tay suy nghĩ một chút sau đó giao lại cho Đào Tinh Lai, “Ôm.”

“Anh rể, anh tuyệt đối đừng có đánh nhau đó.” Lời nói Đào Tinh Lai như thấu hiểu, “Đánh không thắng, bọn hắn khá nhiều người.”

Sắc mặt Hạ Nhiên vẫn lạnh như cũ, vẫn là câu nói kia, “Chuyện của hai chị em em, lát nữa sẽ tính sổ sau.”

Đào Tinh Lai sững sờ, kỹ năng diễn xuất bùng nổ, nước mắt nhanh chóng rớt xuống, nhìn Manh Manh nói: “Bé con, cậu con không giúp được con rồi, ba con tính tìm mẹ con tính sổ. Thương con mới có 25 cân(*), có thể thành bánh bao thịt heo.”

(*) Theo đơn vị đo khối lượng của Trung Quốc, xấp xỉ 12,5kg.

Hạ Nhiên: “…”

Nhìn theo bóng lưng người đang bước đi, Đào Tinh Lai lại làm bộ làm tịch, “Anh rể, anh có muốn em giúp anh đánh nhau không?”

Vừa nói vừa ngồi lại trong xe, ôm Manh Manh tiếp tục lăn lộn ăn dâu tây.

----

Nhà họ Hạ.

Giản Tích nói chuyện với Hạ Chính An xong, đang chuẩn bị đi đón Manh Manh, tay vừa để lên tay vặn cánh cửa, thì cánh cửa liền mở ra, một lực cực lớn từ bên ngoài đẩy tới.

Giản Tích né không kịp, bị cánh cửa đẩy té trên mặt đất. Đã thế cái trán còn bị đụng một cái “Cốp” một tiếng, trước mắt cô liền tối thui.

“Ôi, đau!”

Còn chưa kịp nói gì, chỉ nghe tiếng nói chấn động của Hạ Nhiên kêu, “Giản Tích!”

Lưng Giản Tích nổi lên một tầng mồ hôi, không để ý đến đau, mở mắt ra, trong nháy máy đầu óc bế tắc, “Anh, sao anh lại tới đây?”

Còn tốt, còn nhận ra người, còn có thể nói chuyện, có nghĩa là không có bị đụng đầu đến ngốc rồi.

Lo lắng của Hạ Nhiên trong khoảnh khắc bị buồn bã cùng phẫn nộ thay thế.

Giản Tích vừa rồi mở cửa, một người, sắc mặt không tốt, người này, đúng là giống như trước đây không cần tình thân.

Hạ Nhiên đem tin tức tổng hợp lại, đưa ra một cái kết luận nhanh chóng và chắc chắn – Hạ Chính An nhất định là khiển trách Giản Tích.

Ánh mắt anh trầm xuống, muốn xông vào trong phòng.

Phản ứng của Giản Tích nhanh nhạy, bổ nhào qua ôm đùi anh, “Hạ Nhiên.”

Vừa vặn bị ngăn cản như vậy, giận dữ của Hạ Nhiên thoáng chút giảm xuống một chút.

Hạ Chính An nhìn hết tất cả những gì xảy ra nhìn vào trong mắt, sau đó hừ lạnh một tiếng, sau đó khôi phục lại biểu cảm bất cần thân tình. Không chút khách khí nào là kết luận: “Bản tính khó dời.”

Bên mặt Hạ Nhiên lạnh lẽo, sườn mặt kéo căng, không nói một câu, thậm chí còn không nhìn ông một cái nào.

Anh cúi người, dắt tay cánh tay Giản Tích, đỡ cô dậy.

Giản Tích hãi hùng, khiếp vía, nhanh chóng nắm chặt tay anh, sợ anh lại gây chuyện.

Cũng may Hạ Nhiên còn hiểu rõ, nghiến răng nói ra một chữ, “Đi.”

Giản Tích nuốt nuốt yết hầu, thử dò xét nói: “Manh Manh đang ở bên ngoài, muốn nhìn ông …”

Hai chữ ông nội còn chưa nói hoàn chỉnh, Hạ Nhiên gầm lên giận dữ, “Có đi hay không?”

Trong trí nhớ Giản Tích, loại hành xử thể hiện tính tình tàn bạo như vậy đối với cô vẫn là lần đầu tiên.

Nhận ra được tính nghiêm trọng của sự việc, Giản Tích thức thời tranh thử thời gian gật đầu, “Đi đi liền.”

Hai người bước ra khỏi nhà họ Hạ, mặt Hạ Nhiên vẫn lạnh lẽo như cũ không có dấu hiệu ấm lên.

Trong bóng đêm, đèn đuốc sau lưng càng ngày càng mờ nhạt.

Giản Tích nửa bị kéo nửa bị ép, nhịn không được mở miệng, “Anh làm em đau.”

Bước chân Hạ Nhiên không ngừng, nhưng lực tay vẫn buông lỏng một chút.

Giản Tích rèn sắt khi còn nóng, đáng thương kêu lên, “Ông xã.”

Hạ Nhiên bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nhìn cô một cái, vừa yêu vừa hận nghiến răng, “Giản Tích, chơi rất vui đúng không?”

“Em không phải đang chơi đùa.” Giản Tích nhìn anh, “Em đem con gái đến thăm ông nội.”

“Con bé không có ông nội!” Hạ Nhiên nghiêm túc cắt ngang.

Giản Tích nhất thời không nói gì, tâm tình chuyển biến, biết đây không phải thời điểm để bàn bạc chuyện này.

Hạ Nhiên tức lộn ruột, nhìn thấy bộ dạng cúi đầu đáng thương của cô, lý trí trở về một nửa, đè xuống cảm giác khó chịu trong người, chậm chậm nói xin lỗi, “Xin lỗi em, anh không nên hung dữ với em.”

Giản Tích một lần nữa ngẩng đầu, thấp giọng nói: “Em cũng có lỗi với anh, không nên giấu anh.”

Hạ Nhiên ngừng lại, tạm thời không có động tác tiếp theo.

Giản Tích đoán, anh đang chờ cô giải thích. Thế là một lần nữa sắp xếp lại lời nói, chậm rãi lên tiếng: “Lão gia tử không có làm khó em, ông ấy mời em vào nhà uống trà, trò chuyện với ông một chút. Ngoại trừ bắt đầu hơi khó một chút, còn lại đều rất vui vẻ.”

Hạ Nhiên cực nhẹ mà xì một tiếng.

Giản Tích đưa tay đỡ mặt anh, “Này.”

Hạ Nhiên nhăn nhăn mà nhìn cô.

“Mặt anh bị co quắp à?” Giản Tích nhíu mày.

Hạ Nhiên dùng lực, cọ cọ mở tay cô, xoay lưng, trầm mặc không nói lời nói đi về bên cạnh xe.

Người đàn ông này, lòng dạ rất sắt đá nha.

Giản Tích hít sâu, co cẳng chạy đuổi theo, “Chờ em một chút.”

Trong xe.

Đào Tinh Lai đem trái dâu cuối cùng chia ra làm hai, nhìn Manh Manh nói: “Một nửa cho con, cậu thương con.”

Manh Manh lại một lần nữa lập lại cái điệp khúc gà trống kia.

Đào Tinh Lai thấy con bé này ghê gớm, “Con là con gái đó, phải thận trọng chút đi. Này, ba mẹ con về kìa.”

Cậu tranh thủ thời gian xuống xe chào đón, “Anh Hạ Hạ, anh bị thương sao? Em có Vân Nam bạch dược, có thể giúp anh trị thương.”

Hạ Nhiên không lên tiếng, ngồi lên ghế phụ, ôm lấy Manh Manh, chăm chú không buông tay.

Giản Tích đẩy Đào Tinh Lai ra, “Em ra sau ngồi đi, chị lái xe.”

Đào Tinh Lai rất nhanh nhẹn đoán được là hai vợ chồng này đang cãi nhau. Cậu nằm sấp lên thành ghế Hạ Nhiên, “Anh Hạ Hạ, em đã đặt trước rượu ngon ở nhà hàng, đêm nay hai chúng ta ngủ một phòng, em có thể giúp anh đắp chăn.”

Giản Tích: “Không có việc gì của em ở đây.”

“Người phụ nữ tội ác ngập trời kia, đi qua một bên đi.” Đào Tinh Lai đắc ý, “Anh Hạ Hạ, anh đừng tùy tiện tha thứ cho chị ấy, dùng lạnh lùng mà hù dọa, không thì chị ấy không nghe lời đâu.”

Loại nói mát mẻ, khích tướng này kỳ thật có chút hiệu quả, Hạ Nhiên rốt cuộc nhịn không được lên tiếng, “Anh không ngủ cùng cậu.”

“Wow, tình yêu của anh dành cho chị em thật sự cảm động trời đất nha.” Đào Tinh Lai vỗ vỗ vai Giản Tích, cười hề hề nói: “Với cơ bắp săn chắc với cơ ngực rộng lớn như vậy, tối nay có bị thương chị cũng phải nhịn nha.”

Giản Tích biết em trai cô là đang giúp hai người giảng hòa, mười phần hiểu chuyện mà cấp một bậc thang đi xuống, “Được.”

Đào Tinh Lai vội vàng hướng đến tai Hạ Nhiên, nhỏ giọng phấn khích: “Anh rể, anh dùng Muay Thái đi, phải cho chị ấy đau đến kêu than mới có thể hả giận.”

“Mẹ.” Hạ Nhiên thầm mắng một câu, rốt cuộc cũng bật cười.

Hai chị em nhà này, hợp lại thành một tổ tiết mục biểu diễn tiết mục hài kịch cuối năm, không chừng có thể nhận được giải thưởng tiết mục được người xem yêu thích nhất.

Giản Tích nhìn thấy anh cười, rốt cuộc cũng thở ra.

Khi đến khách sạn, Đào Tinh Lai về phòng ngủ mất đất. Hạ Nhiên cùng Manh Manh, hai cho con chơi quên cả trời đất. Giản Tích ngồi một bên thu dọn hành lý, không có cảm giác tồn tại.

Cô liếm liếm môi, chủ động tìm đề tài, “Anh có uống nước không?”

Hạ Nhiên không có phản ứng, quay mặt về phía Manh Manh làm mặt quỷ, tiểu mập mạp ha ha cười.

Giản Tích không từ bỏ, “Vậy anh có ăn gì không? Em gọi đồ ăn khuya nha.”

Chỉ có Manh Manh ha ha cười đáp lại cô.

Giản Tích nâng lên quai hàm, phồng má từ má trái sang má phải vẫn chưa có ý định từ bỏ, “Ông xã, đầu em bị đau, lúc nãy cánh cửa kia đập vào khí lực có chút lớn nha.”

Hạ Nhiên gãi gãi chân Manh Manh, nói bâng quơ không đầu không cuối: “Đau à, đau là tốt, đau mới nhớ lâu được. Về sau mỗi mùa đều phải dùng cánh cửa đập vào đầu cho tỉnh táo.”

Giản Tích thả tay khỏi quần áo, đáng ghét thật.

Cô bước qua, “Thật là dễ nói chuyện ha.”

Hạ Nhiên quay đầu nhìn chỗ khác, ôm Manh Manh sang chỗ khác, tiếp tục đùa.

Giản Tích cởi dép lê, giơ chân lên, hướng đến cái mông của người đàn ông đang quỳ sấp trên mặt đất nhẹ nhàng đá đá.

Hạ Nhiên lạnh như băng, “Đừng có ám chỉ, anh đây không chơi bạo cúc.”

Giản Tích: “…”

Cô nhụt chí, “Khỏi cần phải nói, ông ấy là một lão nhân gia, một mình ở một căn nhà lớn như vậy, anh không cảm thấy đáng thương sao?”

Hạ Nhiên: “Không cảm thấy.”

“Đó là ba anh, cũng không phải người có huyết hải thâm thù, có cần thiết phải vậy không?” Giản Tích vây trước mặt anh, ngồi xuống, nhìn thẳng vào Hạ Nhiên, “Nếu lỡ như, lỡ như ông ấy bị bệnh thì sao?”

“Tự mình điều trị.”

“Lỡ như là ung thư.”

“Ông ấy có tiền, có thể dùng tiền lên trời xin thêm năm trăm năm nữa.”

“Vậy nếu như ông ấy mất rồi thì sao? Anh có dự định là cả đời không qua lại với nhau sao?” Giản Tích nghiêm túc hỏi: “Có phải hay không liền ngay cả một cái bia anh cũng không có ý định lập cho ông ấy?”

Hạ Nhiên moi ruột gan một hồi lâu, rõ ràng trong lòng có đầy bụng những lý do chuẩn bị sẵn để thoái thác, nhưng lúc này một chữ cũng không nói được.

Giản Tích nhìn trộm được sự do dự lóe lên trong mắt anh, tiếp tục nói, “Không phải chỉ là một vấn đề thôi sao? Tính tình lão gia tử cứng rắn, anh cũng không mềm, hai người đã là kì phùng địch thủ nhiều năm như vậy, cứ xem như là nợ đời trước, đời này cũng trên trả hết.”

Giản Tích chỉ vào Manh Manh, “Còn con gái anh, anh không nghĩ sẽ làm gương cho con bé sao?”

Con ngươi Hạ Nhiên trầm mặc, cứ như thế mà người bỗng nhiên mềm hẳn đi.

Giản Tích nói tiếp, “Nếu như về sau chúng ta sinh một đứa con trai.”

Cô chỉ nói đến một nửa, phần còn lại giống như cây gai, tùy tiện chọc phá bức bình phong trong lòng Hạ Nhiên.

Anh cơ hồ không chút do dự thốt ra, “Anh sẽ không.”

Anh sẽ không cùng ông ấy đối đầu nhau, anh cũng không cho phép quan hệ cha con bị cắt đứt, anh sẽ không lạnh mặt mà nói nặng ông, anh sẽ không tình thân máu mủ bị cắt đứt.

Giản Tích nắm tay Hạ Nhiên, nhẹ giọng, “Em biết.”

Hạ Nhiên hô hấp thật sâu, ôm sau gáy cô, kéo vào trong ngực, “Bà xã, anh xin lỗi.”

Giản Tích nghe được suy nghĩ của anh trong lời nói, “Em cũng không nên tiền trảm hậu tấu, nhưng mà chồng à, em hy vọng cả gia đình chúng ta hòa thuận. Anh không vượt qua được bước này, em đến giúp anh, anh không thỏa hiệp được, em sẽ giật dây, anh chỉ cần đứng tại chỗ, miễn là không chạy trốn là được.”

Hạ Nhiên ôm cô chặt ôm nữa, im lặng đáp lại.

Giản Tích nhéo nhéo tay anh, “Anh đừng sợ, có em ở đây, em không để cho lão gia tử hung dữ với anh.”

Mũi Hạ Nhiên chôn vào mùi tóc của cô, trầm giọng cười, “Nữ siêu nhân.”

Giản Tích dạ một tiếng, “Lão gia tử hẳn sẽ thích em.”

“Ai không thích em được cơ chứ.” Hạ Nhiên cho cô một khẳng định tối cao.

An tĩnh được mấy giây, Hạ Nhiên nói: “Anh sẽ không thể nào tiêu tan lập tức hiềm khích trước đây, anh sẽ không chủ động đi bước bước này. Nhưng anh sẽ kiềm chế, sẽ tận lực mà bình tĩnh, không để mình xúc động. Anh đồng ý với em sẽ không cãi nhau với ông ấy, anh sẽ nhường ông ấy.”

Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của anh.

Giản Tích ngẩng đầu, nhìn anh bằng một nụ cười rạng rỡ ấm áp.

Hạ Nhiên xích lại gần, cúi đầu xuống, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm nơi đuôi lông mày cùng khóe mắt cô, giọng nói trầm trong cổ họng, “Giản Tích, em thật ngọt.”

Có chút ngứa, có chút ngọt ngào, Giản Tích nhón chân lên, bên tai anh thì thầm, “Vị ngọt này chỉ để mình anh nếm.”

Tay Hạ Nhiên hướng xuống, lòng bàn tay dán vào mông cô, vòng vòng xoa xoa, “Chúng ta khi nào thì sinh con trai đây?”

Giản Tích ho khan, “Em vừa rồi chỉ là đưa ra ví dụ thôi.”

Hạ Nhiên, “…”

Giản Tích nén cười, “Có Manh Manh rồi chưa đủ sao?”

“Không đủ.”

Hơi thở của Hạ Nhiên làm cho sau cổ cô như nổi lên một tầng vẩy, “Con trai giống mẹ, anh muốn nhìn thấy bản sao nam của em.”

Giản Tích ngẩng đầu cười nói, “Anh nhìn Đào Tinh Lai chưa đủ sao?”

Hạ Nhiên: “…”

“Đúng rồi, sao anh biết bọn em ở chỗ này?”

“Lý Tiểu Cường nói.”

Giản Tích nhíu mày, “Hắn ta không phải người đại diện của Tinh Lai sao?”

“Anh làm việc xong sớm một chút, từ Nam Thông nhanh chóng trở về nhà, muốn cho em một cái ngạc nhiên, kết quả nhà không có ai. Lúc sau thấy hắn ta anh hỏi hắn ta một chút.”

Đào Tinh Lai hiện tại tuy nổi tiếng nhưng vẫn là ‘gà con’, mọi hoạt động cá nhân đều phải báo lại với người đại diện.

Hạ Nhiên kỳ quá, “Đoạn đường này không ai tìm cậu ấy xin chữ ký à?”

“Tự mình lái xe, tiếp xúc bên ngoài không nhiều. Em ấy còn chuẩn bị đầy đủ trang bị, thật đúng là không có ai nhận ra.”

Giản Tích nhìn đồng hồ, mười giờ, là thời gian Manh Manh đi ngủ.

Lúc này, điện thoại Hạ Nhiên vang lên. Là Đào Tinh Lai.

Kết nối----

“Anh rể!” Cái giọng gào thét này, Hạ Nhiên hỏi: “Chuyện gì?”

“Em bốc cháy rồi, em sốt rồi, trên trán nóng ran!”

Cách xa như vậy Giản Tích vẫn có thể nghe thấy tiếng tru tréo của cậu, “Ban ngày còn khỏe mà, sao giờ lại sốt rồi?”

Hạ Nhiên cúp máy, “Anh qua xem một chút, em cho Manh Manh đi ngủ đi.”

Đào Tinh Lai đang ở căn phòng sát vách yếu đuối nằm trên giường, hơi thở yếu ớt, “Anh rể, em bệnh rồi, đều tại chị em. Do chị ấy khiến em vất vả khổ cực như vậy.”

Hạ Nhiên dùng mu bàn tay thử trên trán cậu, “Im đi, đừng có chuyện gì cũng đổ thừa cho chị gái em. Theo anh thấy là do cậu ăn dâu tây quá nhiều.”

“Anh rể, anh thành ma cuồng bảo hộ vợ rồi.” Đào Tinh Lai thuận tiện cảm khái, “Chậc chậc, tay anh thật tốt, vừa rộng vừa dầy, thật ấm áp.”

Hạ Nhiên cười, “Bị sốt ra như vậy còn có tinh lực mà nhiều lời.”

“Không nói thì sẽ chết đó.” Đào Tinh Lai toàn thân suy yếu, “Anh rể, em không có chút khí lực nào.”

“Cậu thành ra như vậy rồi thì nên đi bệnh viện đi.” Hạ Nhiên hỏi: “Đứng lên được không?”

“Dậy không nổi đâu.”

“Vậy để anh dìu cậu.”

“Có thể xin một cái ôm công chúa không?”

Hạ Nhiên nhanh chóng cười gập bụng, “Con mẹ nó, cậu nghiêm túc?”

Đào Tinh Lai lắc đầu, “Buột miệng, nói chơi thôi, em không muốn bị anh ôm đâu, em là đàn ông đó.”

Hạ Nhiên vui vẻ, “Nhanh lên đi, anh đi chuẩn bị xe trước.”

Đào Tinh Lai giãy dụa từ trên giường đứng lên, cho mình một câu nói động viên: “Giờ phút này nên gọi mình là Đào Kiên cường.”

Trước khi ra khỏi cửa vẫn không quên thói quen nghề nghiệp, đeo kính mát, đội mũ chỉnh tề.

Đến bệnh viện, trước khi xuống xe, Hạ Nhiên nói: “Đừng đeo kính mát thì hơn, đêm hôm khuya khoát, đeo bắt mắt hơn.”

“Có đạo lý, nghe anh.” Đào Tinh Lai ủi xìu như quả bóng xì hơi, khuôn mặt nóng đến đỏ bừng, đem mũ lưỡi trai đội lên đầu, “Anh rể, có khả năng em cần cái ôm công chúa của anh đó.”

Hạ Nhiên đưa tay đỡ cậu, “Cậu tìm một chỗ ngồi xuống trước đi, anh đi xếp hàng đăng kí.”

Đào Tinh Lai chọn một nơi hẻo lánh, nhìn bóng lưng vội vàng của Hạ Nhiên, cảm khái nói: “Em rốt cuộc hiểu vì sao chị lại yêu anh ấy rồi, siêu có cảm giác an toàn. Lúc có anh ấy, dù có bị chích thuốc cũng sẽ không khóc.”

Phòng cấp cứu của bệnh viện lớn, luôn luôn đông đúc, đèn đóm sáng như ban ngày.

Hạ Nhiên tìm số, gọi cho Đào Tinh Lai, phòng khám thứ ba.

Coi như thời gian khá tốt, hết người này là đến phiên cậu ta. Năm phút sau, Hạ Nhiên bắt đầu nhìn thời gian, làm sao còn chưa tới nữa?

Đúng lúc này, một trận gào thét như có như không truyền đến.

Hạ Nhiên nhíu mày, nghe rõ.

Âm thanh kêu la càng lúc càng lớn, rõ ràng là tên “Đào Tinh Lai.”

Hạ Nhiên nheo mắt, xong đời!

Khẳng định là đã bị fan hâm mộ nào đó nhận ra!

Đại sảnh phòng cấp cứu, đám người đều di chuyển đến một điểm.

“Em thích vai diễn Hoàng Thái tử của anh!”

“Ngôi sao, ký tên cho em đi, ký chữ Khải nhé!”

“1m85 thật nha, thật là không mang giày độn.”

Sau đó không biết sao, có người hô lên: “Kiều Thù! Kiều Thù!”

Đào Tinh Lai bị ép đến một nơi hẻo lánh, lui cũng không thể lui, miễn cưỡng tươi cười, hiện tại dù đang sốt, nhưng hình tượng của một idol không thể ném đi được.

Cậu nhanh chóng muốn hỏng rồi.

Hạ Nhiên nhìn thấy tình thế không ổn, nhanh chóng đi tìm bảo vệ của bệnh viện đến khoa. Cuối cùng những người bảo vệ trực ca đêm cũng đã đến, miễn cưỡng sơ tán được đám người.

Trở lại xe, cậu nói với Hạ Nhiên, “Anh rể, anh sờ lại cái trán em xem, có phải là núi lửa sắp phun trào không?”

Đào Tinh Lai ấm ức gọi điện thoại cho Giản Tích, “Nếu như có kiếp sau, em nhất định muốn là em trai chị.”

Hạ Nhiên: “…”

Phát sốt bốn mươi độ, tố khổ hai phút.

Trong điện thoại, Đào Tinh Lai nũng nịu với Giản Tích, đem sự tình từ đầu đến cuối kể lại cho cô.

Thật vất cả mới kết thúc cuộc trò chuyện, Hạ Nhiên ngoáy ngoáy lỗ tai, bị kỹ thuật diễn xuất của “Đào Quỳnh Dao” rung động, chịu hết nổi nói: “Đi thôi, anh dẫn cậu đi tìm phòng khám tư nhân, không thể để vậy mãi được.”

Đang chuẩn bị giẫm chân ga, điện thoại Đào Tinh Lai vang lên, Giản Tích gọi tới.

Nói vài câu, Đào Tinh Lai vội vàng kêu dừng, “Anh Hạ Hạ đợi chút. Chị em nói, chị ấy đi tìm bác sĩ.”

Hạ Nhiên nhíu mày: “Cô ấy không quen nơi này, cô ấy tìm ở đâu?”

Đào Tinh Lai lắc lắc điện thoại, phấn khích: “Ba anh.”

Bác sĩ tư nhân của Hạ Chính An.

Hạ Nhiên: “…”

Lúc hai người họ quay về khách sạn, bác sĩ cũng đến, chờ dưới lầu.

Thang máy lên thêm một tầng, lòng Hạ Nhiên lại gấp thêm một phần.

Nếu như Hạ Chính An cũng tới, mới nói được hai ba câu lại cãi nhau ầm ĩ thì làm sao bây giờ. Nếu như anh vẫn ngang ngược bá đạo không nói đạo lý như trước kia thì sao.

Ánh mắt Hạ Nhiên phức tạp, nhíu chặt lông mày, “Đinh” một tiếng, cửa tháng máy mở ra.

Đi qua hành lang, đến căn phòng thứ tư chính là phòng bọn họ. Vừa đi mấy bước, liền nghe được tiếng cười hiền từ, còn có tiếng trẻ con rõ ràng, vui vẻ gọi.

Mở cửa gian phòng, giống như cảnh từ một bộ phim, Hạ Chính An đang mặc một bộ quần áo bằng vải sợi đay, rất có khí chất của một Gia chủ giàu có thời Dân quốc.

Ông ôm Manh Manh, mặt mũi hiền lành, cười vui sướng như một ông lão ngoan đồng.

Mà bên cạnh là Giản Tích, dịu dàng ngoan ngoãn ngồi nhìn. Vừa khéo chính là, Manh Manh đã tỉnh ngủ, mặt mày tươi cười, bàn tay mập mạp níu lấy chòm râu nhỏ của ông nội, mười phần hăng hái.

Đào Tinh Lai suy yếu cả khái, “Ngậm kẹo đùa cháu, thật là cảnh đẹp nhân gian.”

Âm thanh này kinh động đến những người trong phòng, hai mắt Giản Tích tỏa sáng, “Hai người về rồi sao?”

Hạ Chính An đang ôm Manh Manh, thân hình cứng đờ, tạm thời chưa quay đầu.

Đào Tinh Lai là kẻ ưa náo nhiệt, mặt dù vẫn sốt chưa khỏi, cậu nhanh như một chiếc xe lửa nhỏ chạy đến, “Con chào bác! Con là Đào Tinh Lai, năm nay 24! Con muốn bắt tay bác. Trời ạ, bác còn đẹp trai hơn cả Lão Giản nhà con nữa.”

Giản Tích dở khóc dở cười, cậu em trai này, có thể là do sốt cao, tính tình không được bình thường.

Sau lưng là Hạ Nhiên, bất đắc dĩ, kỳ quái phát ra một âm thanh nhỏ nhất---- “Ba.”

Bởi vì âm thanh quá nhỏ, Đào Tinh Lai la lơn, “Anh rể, anh đang nói cái gì vậy?”

Đầu lưỡi Hạ Nhiên đang chống ở răng cửa, vừa đi vừa cạ cạ nhiều lần, muốn đem đầu Đào Tinh Lai vặn xuống cho rồi.

Cả phòng yên tĩnh, đều đang đợi anh.

Hạ Nhiên như đang mắc kẹt giữa cảm giác thấp thỏm cùng áp bức, sau một hồi đắn đo, cuối cùng vẫn duy trì im lặng. ---“A, ba vừa mới nói thịch thịch. Manh Manh có phải thịch thịch hay không?”

Thiếu chút nữa là Giản Tích bị thổ huyết, nghĩ thầm, ông xã à, anh rất là tuyệt nha.

Người một mực quay lưng về phía Hạ Nhiên, Hạ Chính An lại như thần quỷ nhập vào người, không giải thích được mà lên tiếng, ---“Ừ.”

Thật là vi diệu nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play