Bác sĩ Hạ, thật là vi diệu nha.

Giản Tích thật sự không có lời gì để nói. Cô đặt Manh Manh vào nôi em bé, đẩy đẩy hai ba cái, chờ bé con ngủ ngon mới đứng dậy nhìn qua người lớn.

Hạ Nhiên đứng ngay ở phía sau, trực tiếp chặn người bế ngang lên, “Đừng kêu, Manh Manh sẽ dậy đó.”

Những lời kháng nghị Giản Tích chuẩn bị trước đều không thể mở miệng, thay vào đó cô phải ngoan ngoãn ngậm miệng.

Hạ Nhiên thực hiện được ý đồ, cả người như được tiêm máu gà, ôm cô nằm trên giường.

Giản Tích mở đầu trước, “Không tắm rửa gì?”

Hạ Nhiên nắm lấy cằm cô, xoay mặt cô đối mặt anh, “Anh đây muốn hôn môi.”

Trong mắt anh như có lửa, nóng lòng muốn thử.

Giản Tích ngẩng đầu, hôn một cái trên bờ môi của anh, chỉ một hành động nhỏ như thế thôi đã khiến cho cơ thể nhanh chóng có phản ứng.

Ngược lại, Hạ Nhiên lại thả lỏng, không có động tác gì tiếp theo, liền nằm thẳng như vậy hai mắt lăm lăm mà nhìn cô, cười như không cười.

Loại lấy tĩnh chế động này thật là làm cho người khác không chịu nổi.

Giản Tích đợi nửa ngày cũng không thấy anh hôn lại, tức giận bật cười, “Giảo hoạt.”

Sau đó ôm cổ Hạ Nhiên, kéo anh hướng lên người mình, môi lưỡi theo thói quen mà cạy mở, Hạ Nhiên không hề thờ ờ mà ấn chặt gáy Giản Tích, hung hăng phản công.

“Ôi--- đau!” Giản Tích kêu đau, chóng lên vai Hạ Nhiên, “Anh đừng có đè chặt như vậy.”

Trong thời kỳ cho con bú, bộ ngực không chịu được lực lớn như vậy liền trướng đau.

Hạ Nhiên nhanh chóng khởi động bản thân, tầm mắt dời xuống, nuốt nước miếng, hỏi, “Ngực em là cup D?”

Giản Tích mất tự nhiên mà ho khan, “Kinh nghiệm của anh thật phong phú nha.”

Hạ Nhiên đặc biệt tự hào, “Anh chứng kiến cuộc phản công của em nha.”

Giản Tích, “Ý anh là gì?”

Hạ Nhiên cười nghẹn, hạ giọng, cắn lỗ tai cô nói: “Lần đầu anh sờ em, em là cup A, một tay nắm giúp em biến hình. Cho đến kết hôn, vợ à, nội y của em đã tăng thêm hai cỡ rồi đó.”

Giản Tích: “…”

Thật đúng là công đức vô lượng.

Hạ Nhiên không dám tưởng tượng hình ảnh cô khi không mặc gì, nhưng lại khống chế không được mà đưa ánh mắt xuống dưới.

Giản Tích nhìn vẻ mặt của anh bắt đầu cảm thấy căng thẳng, hơi thu cằm lại, hô hấp cũng bắt đầu nặng nề hơn.

Cô biết, đây là dấu hiệu Hạ Nhiên muốn chơi lưu manh.

Vừa định nói, “Trước hết đi tắm cái đã.”

Liền nhìn đến lỗ mũi của Hạ Nhiên, từ hai lỗ mũi hai dòng máu đỏ chậm rãi chảy ra.

Cha mẹ ơi, máu mũi!

Mãi một lúc Hạ Nhiên mới hồi phục phản ứng, anh bóp lại hai cánh mũi, muốn ngửa đầu, “Trời ạ!”

Giản Tích phản ứng theo bản năng duỗi tay giúp anh, “Đừng nhúc nhích! Em đi lấy khăn giấy cho anh.”

Hạ Nhiên thật là cmn muốn đi chết cho rồi, hình tượng đại trượng phu đã bị hủy diệt như vậy.

Giản Tích nắm tay kéo anh vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh đắp lên sau cổ anh. Lúc đầu cô có thể nhịn, nhưng sau đó nhìn thấy một người đẹp trai ngời ngời như anh lại phải nhét khăn giấy vào hai lỗ mũi, rốt cuộc cũng nhịn không được mà cười lớn.

Hạ Nhiên cảnh cáo nói: “Giản Tích.”

“Chuyện, chuyện gì? Ha ha ha.”

“Anh không có đùa đâu, anh thật sự muốn đè em xuống đó.”

“Phải không?” Giản Tích nhịn xuống, phụt một tiếng, “Xin lỗi anh, em nhịn không được.”

Hạ Nhiên một tay ôm eo cô, kéo sát vào người mình, hạ giọng đe dọa, “Em lại cười thêm lần nữa xem, anh đây sẽ hút cạn em.”

Giản Tích giơ hai tay đầu hàng, “Được rồi được rồi.” Cô chớp chớp mắt, cực kỳ nghiêm túc mà nhìn chằm chằm mũi Hạ Nhiên, “Trước kia làm thế nào mà em nhìn không ra anh là một người dễ bị chảy máu mũi như vậy.”

Hạ Nhiên: “Vô nghĩa! Anh là một người đàn ông ba mươi tuổi bình thường, không phải theo chủ nghĩa cấm dục, muốn đè em đến điên rồi.”

Giản Tích cười, cọ cọ vào người anh, nũng na nũng nịu, “Biết rồi biết rồi, máu mũi của anh đã nói cho em.”

Hạ Nhiên cười mắng, “Ba hoa chích chòe.”

Giản Tích ngẩng đầu, “Còn chảy không?”

Hạ Nhiên lấy giấy nhét trong mũi ra, lại dùng tay chà chà, “Ngừng rồi.”

Giản Tích nhấp môi, nhướng nhướng lông mày, nhỏ giọng hỏi: “Có tiếp tục làm nữa không?”

Hạ Nhiên cố ý trầm mặc, không để ý.

Lòng Giản Tích bị cào ngưa ngứa, ôm cổ anh nhón chân, thúc giục hỏi, “Hử?”

Tay cô sờ đến xương cụt của Hạ Nhiên, thấp giọng nói: “… Cho anh uống sữa được không?”

Sắc mặt Hạ Nhiên lập tức thay đổi, miệng nhanh chóng đáp ứng, “Được, làm.”

Giản Tích nhắm mắt, hơi chu chu môi, chờ anh hôn.

“Anh đây đi làm cho em mì trứng.” Hạ Nhiên trực tiếp đi vào phòng bếp.

Giản Tích vẻ mặt không hiểu gì đứng tại chỗ, thiếu chút nữa là lung lay sắp đổ.

Thực tức giận mà! Haizz, mẹ nó, anh nói muốn làm mì trứng?

Sự kiện đổ máu này làm cho Hạ Nhiên càng thêm quyết tâm giành lại oai phong.

Lại nói tiếp, Manh Manh xem như là một đứa bé dễ nuôi. Từ khi được sinh ra, chỉ có ăn, sau đó lại ngủ, đói bụng thì tỏ vẻ khó chịu một chút, được Giản Tích cho ăn no, đặt lại xuống giường lại tiếp tục say ngủ. Khó nhất chính là sau 12 giờ đêm, chỉ cần bú một lần là có thể ngủ ngon đến sáng hôm sau.

Mỗi ngày, thời điểm bú sữa mỗi đêm kia đều là do Hạ Nhiên đi dỗ con gái.

Từ sau kết hôn, anh có thói quen ngủ khỏa thân, chỉ mặc mỗi một cái quần sịp cực kỳ gợi cảm, phần thân trên cùng đùi chân không che đậy gì mà đi dỗ Manh Manh.

Hạ Nhiên cao một mét tám lăm, thân hình với cơ bắp săn chắc, đặc biệt là cơ bụng cùng cùng đường nhân ngư (*) phải nói là kinh điển. Giản Tích sau khi cho bé con bú xong liền dựa vào gối đầu mềm mại thưởng thức người đàn ông rắn rỏi đang ôm con gái nhẹ nhàng đi lại dỗ dành.

(*) Đường nhân ngư chính là đường bên hông của nam giới, xem hình để biết thêm chi tiết.



Đèn ngủ có hình hoa sen có ánh sáng phù hợp, hai bên hông của Hạ Nhiên có hai cái hình xăm chữ cực kỳ chói mắt. Anh ôm bé con cẩn thận, từ ngữ dịu dàng như đang che chở thế giới nhỏ trong lòng.

Giản Tích cảm thấy bản lĩnh lớn nhất của Hạ Nhiên chính là cho cô biết hạnh phúc là như thế nào, từng chút từng chút một.

Hạ Nhiên ôm hơn mười phút, liền đem Manh Manh đặt vào giường nhỏ, sau đó ba chân bốn cẳng nhảy vào ổ chăn, “Ôm xong bé con rồi, giờ ôm người lớn. Thật là cmn hạnh phúc!”

Giản Tích cười nhìn anh đang gác đầu lên bụng cô, cọ qua cọ lại như là một con chó bự đang làm nũng.

Cô sờ sờ cái ‘đầu chó’một chút, “Đừng có mà làm rộn.”

Hạ Nhiên ngửi được mùi thơm từ người cô, “Đói.”

Giản Tích bị anh cọ qua cọ laị cũng có chút khó chịu, “Đói bụng thì xuống bếp kiếm gì ăn đi, không phải mì trứng là món sở trường của anh sao?”

Hạ Nhiên nghe vậy, đầu từ trong ổ chăn chui ra, ý vị thâm trường nói: “Vợ à, anh thích em thẳng thắn như vậy.”

Nói xong, anh giữ tay vào đầu gối cô, người đi xuống. Giản Tích như có phản xạ có điều kiện mà kẹp chặt chân, “Này!”

Hạ Nhiên vô tội lại chân thành, “Là em muốn anh ăn mà.”

Giản Tích, “…”

Những lời Giản Tích muốn nói còn chưa kịp lên tiếng đã bị Hạ Nhiên nuốt hết vào bụng, vẫn là quen thuộc lẫn nhau, vẫn dùng lực đạo quen thuộc.

Hạ Nhiên nhịn hơn nửa năm, thật sự không quá kiên nhẫn, ra trận vô cùng sung mãn, vừa nhanh vừa mạnh.

Sợ đánh thức Manh Manh nên Giản Tích chỉ có thể nhịn xuống chỉ hừ hừ trong miệng, trên người cô là Hạ Nhiên chuyển động như một cái mô tơ chạy bằng điện, đột nhiên ----

“Ai ui!” Anh kêu đau một tiếng.

Nháy mắt Giản Tích liền khẩn trương, vốn dĩ cũng gần lên đỉnh, nên cô kẹp Hạ Nhiên vừa đau lại vừa sảng khoái.

Anh dừng động tác lại, nhíu mày than thở.

Giản Tích nhanh chóng đứng dậy, “Làm sao vậy?”

“Đừng nhức nhích.” Hạ Nhiên ngăn lại, đỡ eo, hít thở, “Hình như anh bị trật eo rồi.”

Giản Tích, “…”

Sau một hồi câm nín, cô không kiềm chế được mà cười lên tiếng, đấm giường vỗ gối, bọc chăn lăn lộn.

Hạ Nhiên nghĩ thầm, hôm nay mặt mũi ông đây bị mất sạch rồi.

Giản Tích cười đủ rồi, ngẩng đầu lên vẻ mặt chân thành, “Lần sau đừng chuyển động nhanh như vậy, eo của anh đã dùng lâu năm rồi nhưng không được bảo trì thường xuyên, không phải do thận anh đâu.”

Hạ Nhiên híp hai mắt, “Em thực sự cho rằng anh không có biện pháp thu thập em đúng không?”

Giản Tích còn chưa kịp phản ứng gì, vòng eo đã bị anh ôm lấy, nhanh chóng xoay người, ngồi trên đùi anh.

“Ai? Làm gì?” Lưng Giản Tích chợt lạnh, chăn trên người rớt xuống, cảnh xuân chợt lộ.

Hạ Nhiên giận dữ lên tiếng, “…Em tự mình động đi.”

----

Ngày hôm sau, Lục Hãn Kiêu chờ Hạ Nhiên nửa tiếng đồng hồ ở một quán cà phê ở đường Giang Sơn.

“Xin lỗi, tôi tới trễ.” Hạ Nhiên đến trễ, cả người một màu đen, mặc một cái áo thun mang lại cảm giác tùy ý.

Lục Hãn Kiêu tạo phản, “Cậu là đồ rác rưởi, tôi ghét chờ người khác.”

Hạ Nhiên liếc nhìn anh ta một cái, bình tĩnh: “Oh.”

Lục Hãn Kiêu vừa nhìn thấy mặt anh, liền lập tức nghỉ xả hơi, chống cằm nghiền ngẫm đánh giá, “Chậc chậc chậc, đây là khuôn mặt của kẻ có nhu cầu nhưng không được đáp ứng đây mà.”

Hạ Nhiên: “Ngu ngốc.”

“Người anh em, có phải là công năng đàn ông của cậu đã bắt đầu xuất hiện vấn đề rồi không?” Lục Hãn Kiêu nhiệt tình, “Tôi nói cho cậu nghe, đàn ông ở tuổi ba mươi phải lưu ý bảo dưỡng, bằng không dễ dàng bị liệt dương.”

“Liệt cái đầu cậu!” Hạ Nhiên cảm thấy phiền, “Lục Hãn Kiêu, sao cậu suốt ngày không nói được chuyện nghiêm túc thế?”

“Không thể, tôi từ nhỏ đã hướng về phía đông mà lớn lên.”

Hạ Nhiên không nói gì.

Liền nghe anh ta giải thích, “Bởi vì mặt trời ở phía đông, ha ha ha.”

Hạ Nhiên thở dài một hơi, bóp ấn đường dùng sức xoa xoa, thật là cmn một lời khó nói hết.

Lục Hãn Kiêu để anh gọi món, sau đó nói chính sự.

“Diêu Di Chi kia cậu tính xử lý như thế nào?”

Hạ Nhiên nghiêm mặt không lên tiếng.

Lục Hãn Kiêu, “Cái tên Hạ Tần này, sau khi đẩy cậu xuống vực sâu, chiếm được công ty của cậu, sau đó toàn làm bậy. Hơn nữa, hắn ta cũng không có chút bản lĩnh kinh doanh nào, chẳng qua chỉ là một con buôn thấp cấp. Công ty của cậu mấy năm nay bị xào xáo không ít.”

Lục Hãn Kiêu dừng một chút, nói; “Thật là tiếc.”

Năm đó, Hạ Nhiên đao to búa lớn đưa công ty ra thị trường, kiêu ngạo làm cho người khác lo sợ.

“Tôi có tìm người điều tra qua, Diêu Di Chi đi theo Hạ Tần cũng không hưởng được quả ngọt. Tên đàn ông kia, ngoài mặt nghiêm tốn nhiệt tình, nhưng nhân phẩm cực kỳ có vấn đề. Ở bên ngoài còn quan hệ nam nữ lung tung, mới năm trước, Diêu Di Chi còn bị sẩy thai một lần.”

Hạ Nhiên cúi người, cầm lấy gói thuốc trên bàn, rút ra một điếu cắn trong miệng.

Ngửi ngừi mùi thuốc lá, tâm tĩnh lặng.

Anh nhẹ giọng, “Cô ta đang ở đâu?”

Lục Hãn Kiêu nói: “Tiểu khu Kim Cảnh, gần đây những hành động của Hạ Tần cho thấy hắn ta có khả năng dời công ty về bên này.”

Hạ Nhiên không nói gì, để lại điếu thuốc vào gói thuốc, ném bật lửa cùng gói thuốc lên bàn.

Lục Hãn Kiêu thấy đã chạm đến ranh giới, đã là anh em nên anh ta ăn ý không truy vấn tới mà đổi đề tài, ân cần giới thiệu cà phê, “Nếm thử đi, tôi tự mình chọn cho cậu, uống cực ngon, người pha cà phê này thực sự là đại tài.”

Hạ Nhiên nhìn cũng chưa nhìn qua, “Lần sau nếu cậu lại chọn một quán cà phê nào đó, ông đây sẽ không đến.”

“Mẹ nó, thứ quan trọng nhất là mặt mũi sao?” Lục Hãn Kiêu giận, “Uống cà phê của tôi, ngắm nhìn gương mặt đẹp trai của tôi, còn nghe tin tức tớ thu được, cậu không biết xấu hổ mà còn tự cao nữa à? Cậu tin hay không lần sau đi võ đường, tôi đá cậu bay mất tiêu.”

Hạ Nhiên cười lạnh, “Không cần phải đi võ đường làm gì, hiện tại chúng ta ra ngoài đánh luôn cho nóng.”

“Ông đây không muốn.” Lục Hãn Kiêu thức thời, “Cậu vừa không tuân thủ luật lệ vừa lưu manh, tôi không chơi.”

Tuy rằng không thích uống cà phê, nhưng Hạ Nhiên vẫn nể tình mà cầm cái ly lên, cụng vào ly của Lục Hãn Kiêu, “Đừng lãng phí, cạn ly.”

Lục Hãn Kiêu: “…”

Sau khi thanh toán, hai người đi ra khỏi quán cà phê.

“Này, đã hơn 5 giờ rồi, tôi phải về dạy ‘con nhỏ’ viết luận văn.”

Lục Hãn Kiêu ném cho Hạ Nhiên một câu, “Đừng có mà nhớ tôi quá.”

“Mau chóng cút đi.” Hạ Nhiên không chịu nổi hình tượng tương phản của anh ta.

Nhìn thấy xe anh ta đi rồi, Hạ Nhiên mới lái xe đi.

Tiểu khu Kim Cảnh ở Thành Nam, là một tiểu khu chất bình thường, được cải tạo lại từ một nơi cũ kỹ. Mặt khác, đoạn đường này ưu thế địa điểm cũng đã bị đánh mất.

Hạ Nhiên đem xe ngừng lại bên đường, đem địa chỉ Lục Hãn Kiêu đưa cho, nhìn một lần nữa.

Tầng 12, 1206.

Hạ Nhiên gõ cửa, “Cộc cộc cộc.”

“Cùm cụm” một tiếng mở khóa, cửa mở, Diêu Di Chi vừa kinh ngạc vừa vui vẻ lại vừa vội vàng, “Hạ Nhiên.”

Cô trang điểm rất dày, tóc được vén sau hai vai, trong nhà nhưng vẫn mang giày cao gót. Sắc mặt tuy có thể dùng son phấn để che đậy nhưng thần sắc thì không thể ngụy trang được.

Hạ Nhiên nhìn cô ta một cái, nói: “Tôi muốn nói chuyện cùng cô một chút.”

“Được, được, chúng ta cùng nhau nói chuyện.” Diêu Di Chi thực vui vẻ, vội vàng nhường lối cho Hạ Nhiên, “Anh bước vào đi.”

Hạ Nhiên bước vào gian phòng, trang hoàng giống như những phòng chung cư khác, diện tích cũng nhỏ.

Diêu Di Chi đang chuẩn bị đóng cửa.

Hạ Nhiên: “Đừng đóng cửa, cứ để mở đi.”

Tay cô đặt trên ván cửa, sau một giây chút xấu hổ liền khôi phục lại bình thường, bước chân nhẹ nhàng đi đến bên anh, “Anh ngồi đi, ngồi trên sô pha, anh muốn uống gì? Nếu không thì uống vang đỏ được không?”

Diêu Di Chi nhiệt tình, chính mình đi vào ngăn tủ lấy rượu, thuận tay mở một đĩa CD.

Đàn piano, muốn nhắc lại ký ức xưa.

Hạ Nhiên lãnh đạm mà lên tiếng, “Không cần, tôi lái xe tới đây.”

Động tác rót rượu của Diêu Di Chi đã làm được một nửa liền dừng lại. Nhưng cô vẫn đem rượu rót ra đủ một ly, ngửa đầu uống cạn.

Sau đó, mỉm cười xoay người, trong ánh mắt giống như có nước, “Anh rốt cuộc cũng đã đến thăm em, Hạ Nhiên, em rất nhớ anh.”

Hạ Nhiên, “Ngưng. Xin cô hãy nhớ đến thân phận của mình.”

Diêu Di Chi lắc đầu, “Hạ Tần là một tên cặn bã, hắn ta biến thái, anh biết không, hắn ta đối với em một chút cũng không tốt.”

Hạ Nhiên, “Đó là chuyện của cô.”

Diêu Di Chi cảm thấy mất mát, trong mắt ầng ậng nước, “Hạ Nhiên, em còn yêu anh, thật sự, năm đó sau khi chia tay em liền hối hận, em không muốn mất anh.”

Giọng nói Hạ Nhiên cực kỳ dịu dàng, “Đây không phải là lý do để cô làm tổn thương Giản Tích.”

“Em vừa nghĩ đến anh, em liền trở thành một kẻ điên, em chịu không nổi.”

“Cô ấy lúc ấy mang thai, Diêu Di Chi, cô cũng là một người phụ nữ, cô làm sao mà có thể ra tay được?” Hạ Nhiên chịu đựng không nổi bùng nổ, chuyện này là chuyện luôn khiến anh để tâm và tự trách.

Diêu Di Chi điên cuồng lắc đầu, “Em không có cố ý, em kích động, em cầu cô ấy đem trả anh lại cho em. Là cô ta tự té ngã, em không có làm gì cả.”

Hạ Nhiên hung dữ, giọng nói như đang dồn nén, nói như đang muốn nghiền nát đối phương, “Nếu cô ấy thực sự xảy ra chuyện, tôi sẽ giết cô.”

Diêu Di Chi ngơ ngẩn.

Cô không thể xem nhẹ những gân xanh nổi lên trên huyệt Thái Dương của Hạ Nhiên.

Ngữ khí này giống như một loại hiến tế, tựa như cây kiếm dùng để lấy máu người.

Trái tim Diêu Di Chi băng giá, cô ta không cam lòng, chính mình lại cười rộ lên, trong mắt ẩn chứa tuyệt vọng, khiêu khích anh, đâm anh, “Vậy anh vì cái gì mà không giết em đi? Em đứng ở đây, anh giết đi.”

Hạ Nhiên trầm mặc như một bức điêu khắc, vài giây sau, khóe miệng bỗng nhiên hướng về phía trước, cong lên thành một vòng cung.

“Chỉ cần thế gian này còn có cô ấy, trừ phi là chết, cho dù cô ấy có mất tay, gãy chân hay tàn phế tôi vẫn muốn lấy cô ấy làm vợ.”

Diêu Di Chi sửng sốt một lát, biểu tình suy sụp, “Nếu cô ấy chết?”

“Đã chết?” Hạ Nhiên càng thêm bình tĩnh, “Tôi sẽ đi cùng cô ấy, cho dù có xuống địa ngục, tôi cũng sẽ che chở cho cô ấy, thay cô ấy vào chảo dầu.”

Diêu Di Chi ôm đầu, mặt mày tái nhợt, “Vậy anh còn tìm tôi làm gì?”

Hạ Nhiên bình tĩnh nói: “Tôi có một vấn đề.”

Diêu Di Chi dần dần bình tĩnh một chút, nhìn anh, hai mắt đẫm lệ.

Hạ Nhiên nuốt nuốt nước miếng, chuyện này như một khối đá đè nặng trong ngực anh nhiều năm.

Anh chậm rãi ngẩng đầu, rốt cuộc cùng tìm được cơ hội hỏi, “Năm đó, cô vì cái gì mà phản bội tôi?”

Diêu Di Chi đột nhiên thất thanh khóc rống lên, ngồi xổm xuống mặt đất, ôm lấy bản thân.

Hạ Nhiên hạ thấp mắt, thấp giọng, “Tôi luôn tự hỏi, tôi đối với cô cũng tận tình tận nghĩa.”

Diêu Di Chi nức nở hồi lâu, “Là Hạ Tần gạt tôi, hắn nói chỉ cần tôi có thể trộn con dấu của anh cùng hợp đồng, sau khi giành được công ty, hắn sẽ cho tôi làm Phó tổng, chia cổ phần cho tôi.”

Hạ Nhiên cười chua xót, giật giật, “Vì tiền.”

Cô lắc đầu, vừa khóc vừa nói: “Hạ Tần dùng lời ngon tiếng ngọt, nâng tôi lên tận trời.”

“Diêu Di Chi.” Hạ Nhiên cũng ngồi xổm xuống, cắt ngang lời cô ta, nhìn trực diện, “Cô có nghĩ tới không, nếu chúng ta ở bên nhau, tất thảy những gì của tôi sẽ là của cô.”

Con người tôi, tiền của tôi, tương lai tôi, cuộc đời tôi.

Đều là của cô.

Diêu Di Chi phảng phất giống như mới tỉnh mộng, bắt lấy tay anh như một cọng rơm cứu mạng cuối cùng, “Hạ Nhiên, Hạ Nhiên.”

Hạ Nhiên không có nửa phần do dự, đem bàn tay túm chặt của cô ta gỡ xuống, đứng lên nói: “Con đường do chính cô cho, có phải quỳ cũng phải đi cho hết --- cô tự mình giải quyết.”

Bóng hình anh như một sát thủ được quay chậm trong phim điện ảnh, một màn dừng lại ở hình ảnh sắc bén nhất.

Cảm xúc của Diêu Di Chi sụp đổ, cho dù là nước mắt nhiều hay ít, kết cục cũng đã định, đều không thể thay đổi được việc người đàn ông đó không quay trở lại.

-----

Hạ Nhiên rời Tiểu khu Kim Cảnh, ngồi vào xe hút thuốc, giờ phút này, tất cả những gánh nặng anh mang theo lâu nay cũng đã có được câu trả lời.

Có được có mất, đến cuối cùng, anh vẫn là may mắn.

Nghĩ đến Giản Tích cùng Manh Manh, Hạ Nhiên không khỏi nở nụ cười, sau đó nhìn thời gian liền chạy xe về nhà họ Giản.

Nhà họ Giản có luật bất thành văn, đó là mỗi thứ bảy sẽ là ngày gia đình sum họp.

Lần này hiếm hoi là Đào Tinh Lai cũng đã trở lại.

Hạ Nhiên vừa nhìn thấy, kinh ngạc, “Ai ui, cậu làm sao mà ốm như vậy?”

Đào Tinh Lai buồn hiu, miệng cũng không buồn nói.

Giản Tích cho bé con bú xong, đi xuống lầu, mười phần khẩn trương hỏi Đào Tinh Lai, “Haizz, lúc em về nhà có ai bám theo không đó? Không bị paparazzi chụp được chứ? Nhanh chóng kéo màn lại, em ăn cơm xong thì chui ra ngoài đi, đừng đi bằng cửa chính.”

Đào Tinh Lai: “???” Cậu ấm ức muốn chết, “Chị, nhân tính của chị đâu mất rồi? Em bị bức muốn điên rồi nè.”

Giản Tích đi tới, bưng đĩa trái cây trên bàn thảnh thơi hỏi: “Khi nào đem Kiều Ảnh hậu tới gặp ba mẹ?”

“Hứ.” Đào Tinh Lai giận, “Đều do Kiều Thù, cô ta bị bệnh thần kinh, cho dù có thích em thực sự cũng không phải là có chuyện gì ghê gớm --- cũng không cần phải dã man như vậy.”

Hạ Nhiên không hiểu lắm, “Cậu cứ từ chối là được.”

Đào Tinh Lai nghẹn ngào, “Cô ta biết võ, chỉ cần giơ chân lên một cái cũng có thể đá em vài cước, em không đánh lại cô ta.”

“Ai da, hai người cho em chút tình cảm ấm áp của gia đình được không?” Đào Tinh Lai đi đến bàn ăn, “Hứ, đặc biệt là chị đó, tôn trọng nhan sắc của em chút được không?”

Giản Tích bưng đĩa trái cây, ăn long nhãn, “Chị mặc kệ, dù sao chờ ăn uống xong xuôi em cũng phải bò ra ngoài từ cửa sau.”

“Đây là Đại viện Thị ủy, có cảnh sát tuần tra, paparazzi vào cũng không được.” Đào Tinh Lai cảm thấy phiền phức chết đi được, “Mẹ! Con muốn ăn đùi gà! Hai cái!”

Giản Tích tiếp tục ăn trái cây, sau đó duỗi tay phía Hạ Nhiên, “Chồng ơi, há miệng.”

Tưởng là đút cho anh, Hạ Nhiên không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn làm theo.

Lòng bàn tay Giản Tích dán lên môi anh, đem cái gì đó nhét vào miệng anh.

Hạ Nhiên thấy vị không đúng, nhíu mày, “Em cho anh ăn cái gì đó?”

Phun ra vừa thấy, “Mẹ ơi! Là hột còn thừa.”

Giản Tích lén trốn đi lén cười.

Hạ Nhiên bắt lấy bả vai cô, hạ giọng, “Ngày anh(*)..”

(*) Đồng âm với một câu chửi tục, thường được dùng để chửi tục một cách văn minh.

Giản Tích nhíu mày, quay đầu lại, kéo ra một ngữ điệu thật dài mang vẻ cảnh cáo: “Gì? Ngày ai?”

Hạ Nhiên lập tức sửa miệng, “Ngày của anh.”

Mười phút sau bắt đầu ăn cơm.

Giản Nghiêm Thanh cùng Hạ Nhiên vừa ăn vừa thấp giọng nói chuyện với nhau, Đào Khê Hồng múc cho Giản Tích một chén canh cá, giường nhỏ được kéo đến bên cạnh, Manh Manh đang ngoan ngoãn ngủ bên trong.

Đào Tinh Lai hùng dũng gặm đùi gà, làm như đem đùi gà trở thành Kiều Ảnh hậu.

Đang chuẩn bị ăn cái thứ hai, di động của anh có tin nhắn mới.

Đến từ Kiều Thù: [Ra cửa, tôi tới nhà anh rồi.]

Đào Tinh Lai ném đùi gà, sợ hãi!

“Fuck! Vào bằng cách nào?”

Làm như nghe được câu hỏi của cậu, tin nhắn của Kiều Thù đến thật đúng lúc ---

[Trèo tường.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play