Đêm khuya, chiến kỳ trong gió lạnh thấu xương mãnh liệt rung động, quân trướng đóng cùng một chỗ với nhau, nhìn trông vô cùng đơn bạc, phảng phất như lúc nào cũng có thể bị cuồng phong lật tung.
Trong quân trướng của Nam Yến quốc, từng tiếng sáo du dương dễ nghe truyền ra, tựa như nói ra ngọn nguồn bí mật ẩn dưới trăm trượng băng tuyết kia, ngay sau đó, tiếng sáo đột nhiên đứt đoạn giống như thể mặt băng bị nứt lộ ra những vết như mạng nhện chằng chịt.
Yến Hà Thanh nhíu mày, hạ sáo ngọc trên môi xuống, nắm ở trong tay tinh tế ngắm nhìn, cẩn thận lại yêu quý.
Màn quân trướng bị nhấc lên, một nam tử trung niên một thân chiến bào chắp tay đi vào, trên mặt là râu quai nón, uy phong lẫm liệt, khuôn mặt có ba phần giống với Yến Hà Thanh, nhưng trên mặt ông ta là vẻ dạn dày sương gió, đôi mắt tựa như đã nhìn thấu hết thảy những ấm lạnh tang thương trên thế gian.
Yến Hà Thanh cấp tốc dùng ống tay áo nửa che cây sáo lại, đứng lên cung kính nói: “Thúc phụ.”
Tiết Nghiêm nhìn về phía Yến Hà Thanh, trầm giọng nói: “Gần đây chiến sự liên tục báo về thắng lợi, ngươi cũng vất vả rồi, nghỉ sớm một chút, nghỉ ngơi dưỡng sức.”
Yến Hà Thanh đáp: “Cám ơn thúc phụ.”
Tiết Nghiêm đưa tay vỗ vỗ bả vai Yến Hà Thanh, ánh mắt rơi vào cây sáo ngọc trên tay hắn, khóe miệng Tiết Nghiêm hạ xuống, ánh mắt càng phát ra nghiêm khắc: “Hà Thanh, nghĩ lại phụ thân cùng với mẫu hậu của ngươi, nghĩ lại những bách tính cùng tướng sĩ của Nam Yến quốc, đừng quên thù nước nợ nhà.”
Yến Hà Thanh hạ mắt, bàn tay cầm cây sáo dần nắm chặt: “Yến Hà Thanh hiểu rõ.”
Tiết Nghiêm nhìn Yến Hà Thanh, trong ánh mắt có ba phần từ ái cùng bảy phần nghiêm khắc.
Dường như tất cả phụ mẫu đều như vậy, dù cho con cái có lớn, có lập gia đình, có thể tự mình giải quyết từng chuyện từng chuyện, nhưng ở trong mắt họ, con cái dù thế nào cũng chỉ là con cái.
Đối với Tiết Nghiêm mà nói, Yến Hà Thanh cũng là như vậy.
Tiết Nghiêm nhớ tới Yến Hà Thanh khi còn bé, khi những hoàng tử khác còn đang rung đùi đắc ý vì đã cướp được sự ân sủng của phụ hoàng mẫu hậu, chỉ có mình hắn là cầm binh thư tới hỏi mình: “Thúc phụ, thiên hạ chia thành bốn phần, cuối cùng rồi cũng sẽ phải rung chuyển, liệu Nam Yến quốc có binh lực để đối kháng không?”
Khi đó trong đôi mắt của thiếu niên là sao trời, là trời cao, là ánh bình minh dưới bầu trời mênh mông vì muôn dân mà buông xuống.
Từ rất sớm Tiết Nghiêm đã nhìn ra sự phi phàm của Yến Hà Thanh, ông biết Nam Yến quốc ở trong tay Yến Hà Thanh nhất định sẽ không chỉ là huy hoàng tầm thường. Nhưng ông lại vạn vạn không ngờ đến, Nam Yến quốc cũng phải trải qua một trận tai nạn suýt nữa thì diệt quốc.
Bắc quốc nam phạt, gần như giết sạch toàn bộ hoàng thất Yến thị, quốc thổ cũng bị Đông Ngô quốc nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của chia cắt, Tiết Nghiêm trải qua ngàn khó vạn hiểm cuối cùng mới cứu được Yến Hà Thanh từ Bắc quốc trở về.
Thiếu niên đã từng trải qua đau khổ dằn vặt đã rút đi tất thảy ngây ngô cùng với đơn thuần, trong đôi mắt thâm trầm ẩn nhẫn rõ ràng là ngọn lửa thịnh nộ của cừu hận, đó chính là những gì Tiết Nghiêm nhìn thấy trên người Yến Hà Thanh, đó là loại ý chí đủ để lay động đất trời.
Thế nhưng bên trong tia lửa giận ấy dường như còn xen lẫn một loại cảm xúc khác, tựa như một dòng suối nhỏ trong lành nằm giữa sa mạc cát vàng, một con thuyền lá nhỏ giữa biển rộng mênh mông, giống như một tia hi vọng nhỏ nhoi yếu ớt giữa chốn tuyệt cảnh, nhưng lại chỉ gợi lên ngọn nguồn của sự tuyệt vọng ở tận sâu trong lòng người.
Tia cảm xúc ấy vẫn luôn bị Yến Hà Thanh giấu đi rất kỹ, khiến Tiết Nghiêm nhìn không rõ, đoán không ra.
Tiết Nghiêm nhìn cây sáo ngọc trong tay Yến Hà Thanh, câu hỏi từ yết hầu ra đến bên bôi lại nuốt trở về, cuối cùng cũng không hỏi nữa, ông nghiêm mặt gật gật đầu quay người muốn rời khỏi quân trướng, ngoài cửa đột nhiên có binh sĩ đến bẩm báo.
“Báo!! Tiết tướng quân, Yến hoàng tử, phía tây phát hiện có quân đội Bắc quốc đánh lén!”
“Cái gì?” – Tiết Nghiêm nhíu mày: “Hiện tại sao? Nhân số bao nhiêu?”
“Hồi tướng quân, gió tuyết quá lớn, thấy không rõ, nhưng nghe thanh âm hẳn là có khoảng vạn người!”
Tiết Nghiêm gật gật đầu: “Không nghĩ tới bọn chúng còn có tinh lực như vậy, cũng tốt, nếu bọn chúng đã không biết tự lượng sức mình, vậy chúng ta dứt khoát công phá luôn, Hà Thanh, ngươi lãnh binh đi ngăn địch.”
Yến Hà Thanh gật gật đầu đứng lên, đem cây sáo bỏ vào trong rương gỗ cất kỹ, quay người lại không cẩn thận đụng vào binh thư bên cạnh bàn, binh thư rơi xuống đất, mặt trước hướng lên trên bị lật ra, trên mặt bị lật ra ấy viết đầy chữ “lương”, hành động vô ý lại lộ ra thiên ý sâu xa.
Yến Hà Thanh nhặt binh thư lên, trái tim lại đột nhiên như bị người ta hung hăng bóp lấy, hắn hít sâu hai lần, nhìn chữ “lương” viết tràn ngập trên binh thư trước mặt kia, ngẩng đầu nhíu mày hỏi tướng sĩ: “Kho lúa của quân doanh chúng ta ở nơi nào?”
“Hồi hoàng tử, ở phía đông.”
Yến Hà Thanh đưa tạy chậm rãi khép binh thư lại, trong đôi mắt thâm trầm đen nhánh không thấy đáy chợt lóe lên một tấc ngoan lệ cùng sáng tỏ.
—
“Nhiếp tướng quân, quân địch vẫn không chịu ra ứng chiến.”
Nghe thấy thuộc hạ bẩm báo, sắc mặt Nhiếp Nhị xanh mét, mở miệng mắng to: “Bà nội nó, chúng mẹ nó là đồ con rùa sao? Đã tới cửa quân doanh của bọn chúng, còn mẹ nó không chịu đi ra? Sợ trộm à!!”
Tuy rằng mắng chửi khí thế mười phần nhưng trong nội tâm Nhiếp Nhị lại lo lắng bất an, quân địch Nam Yến quốc không chịu ra nghênh chiến, hành động của mình không có cách nào phân tán được binh lực cùng với lực chú ý của bọn chúng, việc cướp lương bên kia sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm!
Hầu kết Nhiếp Nhị trên dưới nhấp nhô, nắm chặt lấy dây cương trong tay, rõ ràng trời vô cùng lạnh nhưng trên trán hắn đã vã mồ hôi, hắn nói: “Chúng ta đánh tới đi.”
“Nhiếp tướng quân?! Chúng ta chỉ có một ngàn người!” – Thuộc hạ trừng lớn hai mắt, trong đáy mắt đầy là vẻ không tưởng tượng nổi.
Đánh tới có nghĩa là không thể lui lại, không lưu lại chút khả năng chạy trốn nào.
Nhưng nếu như không hấp dẫn được sự chú ý của bọn chúng, lần tác chiến này rất có khả năng sẽ thất bại, đến khi Nam Yến quốc công thành, các tướng sĩ đói bụng của Bắc quốc phải làm thế nào để đánh trận? Cửa thành vừa vỡ, biên cương Bắc quốc cũng chỉ có thể chắp tay dâng cho chúng, quốc thổ Bắc quốc cũng chỉ có thể để mặc người chà đạp!
Nhiếp Nhị hít sâu một hơi, gió quét qua tựa như dao cắt, hắn thét lên thành tiếng: “Đánh tới!”
Mà lúc này, Yến Hà Thanh đang đứng trước quân doanh, hắn mặc một thân khôi giáp màu bạc, mũ đính lông trắng, trước ngực là hộ tâm kính, trường kiếm theo bên thân, tư thế oai hùng rạng rỡ, sắc mặt trầm ổn, hắn nhìn bóng ngựa từ nơi xa chạy đến khiến bụi đất cuồn cuộn bay lên, quay đầu hỏi tướng sĩ: “Tiết tướng quân đã đem binh đến nơi trữ lương rồi chứ?”
Tướng sĩ lớn tiếng bẩm báo: “Vâng!”
Khóe miệng Yến Hà Thanh chậm rãi câu lên thành một nụ cười lạnh, hắn trở mình lên ngựa lạnh lùng nói với các tướng sĩ: “Được, ta chính diện nghênh chiến, ngươi lãnh binh đi chặt đứt đường lui của bọn chúng.”
Hai bên quân mã rất nhanh đã vào thế giằng co, nhưng Bắc quốc chỉ có một ngàn tướng sĩ, sao có thể địch nổi mấy vạn tinh binh của Nam Yến quốc?
Chỉ qua mấy hiệp, Nhiếp Nhị đã bị Yến Hà Thanh chém rơi ngựa, Yến Hà Thanh giẫm lên người hắn, tựa như lúc trước hắn giẫm lên mình, sau đó Yến Hà Thanh không chút do dự, huy kiếm chặt đứt cánh tay trái của Nhiếp Nhị.
Nhiếp Nhị che cánh tay gào lên thê thảm, sau đó cười ha ha, thanh âm bởi vì đau đớn mà có chút biến điệu, hắn mở miệng mắng: “Yến Hà Thanh, ngươi hận lắm chứ gì? Hận ta lúc áp giải ngươi tới Bắc quốc đã tra tấn ngươi đủ kiểu? Đúng vậy, bây giờ ngươi có thể báo thù, nhưng đừng quên, ngươi đích thực đã từng làm một con chó của Bắc quốc, không, ngươi chính là chó của Bắc quốc…”
Hắn còn chưa nói xong, Yến Hà Thanh đã mặt không thay đổi huy kiếm cắt đứt yết hầu hắn. Nhiếp Nhị đã không thể nói được nữa, mỗi lần hút khí thì toàn bộ đều tràn ra khỏi yết hầu.
Máu, nhìn cực kỳ đáng sợ, hắn giống như một con chó bị Yến Hà Thanh giẫm dưới lòng bàn chân, co người nằm rạp trên mặt đất.
Nhiếp Nhị dùng toàn lực ngẩng đầu lên, nhìn về hướg đông, tựa hồ như muốn biết Lý Vô Định có thuận lợi hay không, thế nhưng, cái gì hắn cũng thấy không được, trời đất bao la, rơi vào đáy mắt hắn chỉ có tuyết trắng mênh mang, ánh mắt hắn dần dần ảm đạm, tỏ rõ phần quốc hận cùng gia cừu thâm sâu trong đó.
—
Editor: Tui nói là tui thương tất cả những nhân vật từ chính đến phụ đến phản diện của truyện này mà, hu hu!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT