Hoàng hôn mờ mịt, Tiêu Dư An ở trong quân trướng băng bó cho tiểu tướng sĩ bị thương cuối cùng xong thì đi ra ngoài giặt vải bông bị máu làm bẩn, ai ngờ vừa mới bưng bồn đi ra khỏi quân trướng đã có hai tướng sĩ áp tới, giọng điệu bất thiện: “Ngươi chính là Tiêu đại phu?”

“Là ta.” – Tiêu Dư An nghi hoặc đáp: “Sao vậy?”

Vừa mới dứt lời Tiêu Dư An như nhớ ra gì đó, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, che miệng ho nhẹ một tiếng hỏi: “Hoàng thượng của các ngươi chinh chiến trở về rồi sao? Hắn muốn gặp ta?”

Hai tướng sĩ kia liếc nhau, một người trong đó nói: “Hoàng tướng quân triệu kiến.”

Hoàng tướng quân? Hoàng Việt? Hắn thì có chuyện gì mà tìm tới mình chứ?

Mặc dù Tiêu Dư An chẳng hiểu ra làm sao, nhưng vẫn thả chậu nước trong tay xuống, lau sạch sẽ bàn tay dính vết máu do vừa rồi trị thương, đi theo hai tướng sĩ đến quân trướng của Hoàng Việt.

Hai tướng sĩ kia không có ý định đi vào, mà là lạnh mặt để Tiêu Dư An tiến vào quân trướng.

Tiêu Dư An không hiểu ra làm sao, vén rèm đi vào.

hai tay Hoàng Việt chắp sau lưng đứng trong quân trướng, nghe thấy tiếng động thì xoay người lại, nhìn thấy Tiêu Dư An, hơi nhíu mày dò xét mặt nạ màu bạc trên mặt hắn, thật lâu sau mới chầm chậm mở miệng: “Bắc quốc phế đế, giấu cũng thật sâu.”

Sớm đã quen với việc người khác gọi tên ở kiếp trước của mình, giờ bất thình lình lại bị gọi cái danh xưng này, trong nhất thời Tiêu Dư An không kịp phản ứng lại, mở miệng khẽ a một tiếng.

Hoàng Việt thấy trong ánh mắt hắn thoáng lộ ra vẻ mê mang, không khỏi cười lạnh một tiếng: “Không phải là Bắc quốc phế đế dự định giả vờ ngốc đó chứ? Không biết lúc hoàng thượng nói cho ngươi biết mưu kế về hành động đánh lén này của Nam Yến quốc, ngươi có diễn tốt như vậy, khiến người ta không khỏi cảm khái bộ dáng kia của ngươi thật ngây thơ vô tội hay không?”

“Hoàng thượng? Yến Hà Thanh? Yến ca thế nào rồi? Đánh lén gì?” – Tiêu Dư An hơi hoảng, tiến lên một bước truy vấn, nào biết Hoàng Việt lại đột nhiên làm khó dễ, vung tay lên, trực tiếp hất văng mặt nạ trên mặt hắn.

Hiểu rõ việc thân phận mình nếu như bị bại lộ sẽ nhận phải chỉ trích, Tiêu Dư An cũng đã từng lường trước được loại tình huống này, mặc dù lúc này trong lòng không thoải mái, nhưng ngoài mặt vẫn coi như trấn định, vội vàng xoay người muốn đi nhặt mặt nạ lên.

Hoàng Việt tiến lên một bước, không chút do dự đưa tay bóp lấy yết hầu Tiêu Dư An, buộc hắn đang khom lưng phải đứng thẳng dậy nhìn thẳng chính mình.

“…” – Tiêu Dư An nhíu mày nắm chặt lấy cổ tay Hoàng Việt, ngăn cản hắn phát lực, ánh mắt nhịn không được mà nhìn về phía chiếc mặt nạ màu bạc trên mặt đất.

Hoàng Việt híp mắt đánh giá người trước mắt, đã từng nghe nói tướng mạo của phế đế Bắc quốc này đẹp đến mức không giống người ở nhân gian, bây giờ nhìn thấy, quả nhiên là da như ngưng sương, hình dáng cùng với thần vận tựa như trích tiên trong tranh, Hoàng Việt cười lạnh một tiếng: “Hoàng thượng chẳng qua cũng chỉ là phàm phu tục tử bị sắc đẹp mê hoặc.”

Tiêu Dư An thu hồi ánh mắt, lông mày nhíu lại, lạnh như băng nhìn thẳng Hoàng Việt: “Ta biết ngươi thân là tướng sĩ Nam Yến quốc cho nên chán ghét tất thảy mọi thứ thuộc về Bắc quốc, đã vậy thì có lời gì ngươi cứ nhằm vào ta, sau lưng vụng trộm làm nhục người khác thì hay ho gì?”

“Làm nhục?” – Hoàng Việt híp mắt, trên tay hơi phát lực: “Đem phế đế của địch quốc trộm giấu bên người, không để ý đến hận nước thù nhà trước kia của Nam Yến quốc, không để ý đến những bách tính cùng với tướng sĩ đã vì Bắc quốc mà cửa nát nhà tan, càng không để ý đến bạch cốt huyết lệ của tiên đế đã từng chôn nơi quốc thổ bị tàn phá, chẳng lẽ những thứ này không phải bị hoàng thượng làm nhục sao? Là do hoàng thượng nhất thời làm cấm quyến của Bắc quốc, ngạo cốt cả đời đều bị bẻ gãy sao? Thực sự là đáng đáng buồn, nhưng…”

Hoàng Việt còn chưa dứt lời, đột nhiên Tiêu Dư An phát lực, ngắt nhéo cánh tay Hoàng Việt, sau đó hung hăng nện một đấm lên mặt Hoàng Việt coi như lời chào hỏi, đánh cho mặt hắn lệch sang một bên, nửa gương mặt lập tức đau rát.

Hoàng Việt sững sờ, hắn quả thật không nghĩ tới Bắc quốc phế đế nhìn qua không hề có chút sức đánh trả nào vậy mà lại ra tay, trong lúc không kịp đề phòng nhất thời bị đánh.

“Ngươi thì biết cái gì?!” – Tiêu Dư An túm lấy cổ áo Hoàng Việt nắm chặt lấy, mắt trừng như thể muốn nứt ra, cực kỳ phẫn nộ quát: “Yến Hà Thanh ở Bắc quốc phải chịu qua bao nhiêu sỉ nhục hành hạ ngươi có biết không? Những chuyện kia nếu đặt trên người ngươi, ngươi có dám chắc bản thân sẽ không sụp đổ? Thế nhưng hắn lại vượt qua được mà sống! Nam Yến quốc bây giờ có thể quật khởi, chẳng lẽ không phải do hắn đang cố gắng sao? Từ lúc nào mà hắn lại quên mất thiên hạ, quên mất Nam Yến quốc? Ngươi dựa vào cái gì mà nói hắn như vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play