Editor: AJ

Lúc Sầm Tư Kỳ tới phía dưới tòa cao ốc Hoắc Đình chỉ mới hơn ba giờ một chút, hiếm khi nào được tan ca sớm, trên đường trở về cậu đi ngang qua cao ốc Hằng Đình, quỷ thần xui khiến thế nào liền vào luôn.

Bên dưới lầu người ra vào rất ít, thời điểm chờ thang máy đứng phía sau cậu chỉ có một chàng trai nôm còn trẻ tuổi, mới đầu Sầm Tư Kỳ cũng không để ý gì, lúc đối diện với cửa thang máy chỉnh lại tóc tai mới chú ý thấy đối phương không biết vô tình hay cố ý đang quan sát cậu, khi cậu đưa mắt nhìn lại đối phương nhanh chóng dời mắt đi nơi khác, Sầm Tư Kỳ sờ sờ mũi, luôn cảm thấy có gì có kỳ lạ.

Trên thực tế ngoại trừ sáu năm trước từng có thời gian thực tập ngắn ở Hằng Đình, cậu căn bản không biết được mấy người ở đây, đương nhiên tháng trước cậu và Hoắc Long Đình tổ chức hôn lễ, nhân vật quan trọng trong Hoắc Đình đi dự không ít, mà đó là người khác biết cậu, còn cậu không biết người ta.

Sau khi đi vào thang máy, Sầm Tư Kỳ thoáng nhìn qua, thấy trên ngực đối phương mang theo tên cài, bộ phận quan hệ khách hàng Đường Tịnh Tâm.

Trước tiên cậu đi tới tiệm cà phê ở lầu hai mua hai ly cà phê và bánh ngọt, mấy phút trước Hoắc Long Đình đã trả lời tin nhắn cho cậu, nói là đang họp, bảo cậu ngồi đợi hắn trong văn phòng một lát, Sầm Tư Kỳ liền ngồi lại trong tiệm cà phê luôn, dự định uống hết ly cà phê của mình rồi lên.

Ngồi phía sau cậu là hai cô gái xuống đây uống trà chiều, đang nhỏ giọng tám chuyện bát quái, Sầm Tư Kỳ tùy ý nghe được hai câu, các cô cũng thuộc bộ phận quan hệ khách hàng, nói tới đây cậu mới sực nhớ lại trong tháng máy có gặp được người tên Đường Tịnh Tâm kia.

“Tiểu Đường mới tốt nghiệp có bốn năm mà lên tới Phó quản lý bộ phận luôn rồi, lợi hại thật chứ, ngày hôm qua lúc công bố văn bản chính thức mặt ai cũng tái mét hết trơn, mà vừa nãy lại thở phì phò chắc vào văn phòng cãi nhau với lão đại đi.”

“Là cậu ta nên được mà, lúc trước cậu ta là tổ trưởng tổ chúng tôi luôn nhẫn nhục, chịu khó bỏ công sức nhiều nhất, thăng chức cũng không lạ lùng gì, nói thêm nữa nè,” cô gái đang nói chuyện đè âm thanh xuống thấp hơn một chút, “Tôi nghe người ta nói á, cậu là hình như là thân thích của chủ tịch.”

Sầm Tư Kỳ hơi nhíu mày, cầm túi cà phê và bánh ngọt lên, đứng dậy đi lên lầu.

Ngồi trong văn phòng Hoắc Long Đình không tới mười phút, Hoắc Long Đình vừa họp xong liền trở lại ngay, nhìn thấy Sầm Tư Kỳ tâm tình hắn tốt cực kỳ luôn, nhận ly cà phê Sầm Tư Kỳ đưa qua, tiện tay ôm eo cậu một hồi: “Mấy cái này ở đây đều có hết, không cần đi ra ngoài mua đâu.”

“Thuận tiện mua thôi.”

Hoắc Long Đình ôm cậu kéo xuống ngồi trên sô pha, cười hỏi cậu: “Hôm nay sao được rảnh rỗi vậy?”

“Đã lâu không đến rồi, tới thăm một chút thôi.”

Đúng là lâu thật, lần trước tới đây, cách những sáu năm rồi.

Hoắc Long Đình nghiêng đầu hôn một cái lên má cậu: “Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh sếp tới chỉ đạo.”

Sầm Tư Kỳ buồn cười nói: “Em lúc nào thì thành sếp của anh rồi chứ?”

“Bà xã đại nhân là to nhất mà.”

Sầm Tư Kỳ không muốn ngại ngùng thêm, mở hộp bánh ngọt ra, lấy một miếng nhỏ rồi đút vào miệng Hoắc Long Đình, thuận miệng hỏi hắn: “Em nghe người ta nói người có tên Đường Tịnh Tâm Phó quản lý bộ phận quan hệ khách hàng là thân thích của anh à? Sao trước đây chưa từng nghe anh nói qua vậy?”

“Khụ ——”

Hoắc Long Đình còn chưa kịp nuốt miếng bánh xuống mà đã nghẹn luôn rồi, trong nháy mắt mặt đỏ bừng lên, Sầm Tư Kỳ nhanh chóng rót cho hắn ly nước: “Anh sao vậy? Ăn miếng bánh mà bị nghẹn thế này…”

“Cái đó”, sau khi lấy lại sức Hoắc Long Đình lúng túng cười cười với cậu, hơi chút chột dạ mà giải thích, “Đường Tịnh Tâm cậu ta không phải thân thích của anh, thật ra cũng không có quan hệ gì hết, là trước đây anh cho cậu ta mượn ba mươi vạn, sau khi tốt nghiệp cậu ta tới công ty phỏng vấn, anh là tiện tay giữ cậu ta lại mà thôi.”

Sầm Tư Kỳ “À” một tiếng, suy nghĩ thêm chút liền hỏi thêm một câu: “Anh tốt bụng tới vậy hả cho một người không quan hệ gì mượn ba mươi vạn?”

Hoắc Long Đình lựa chọn thẳng thắn sẽ được khoan hồng, đem chuyện mình làm sao quen biết được Đường Tịnh Tâm sơ lược kể ra: “Là như vậy, lúc đưa cậu ta tấm chi phiếu đó anh không hề nghĩ sẽ gặp lại cậu ta, sau này cậu ta đến công ty phỏng vấn anh là thấy năng lực cậu ta không tệ nên mới giữ người lại, tiền hai năm trước cậu ta cũng đem trả cho anh rồi.”

Sầm Tư Kỳ như cười như không nhìn hắn: “Thì ra sau đó anh còn thật sự dẫn người về hoa viên Cẩm Giang ha, Hoắc tiên sinh anh cũng thẳng thắn ha.”

“Anh xin thề là anh thật sự không hề chạm tới cậu ta, trong đầu anh lúc đó toàn là em thôi, đối với người khác không có xíu xiu hứng thú nào.”

“Công ty cần tuyển dụng người vị chủ tịch như anh cũng phải đứng ra làm à?”

Hoắc Long Đình chột dạ dời tầm mắt đi chỗ khác, lòng bàn tay nắm thành quyền lần nữa đưa lên mép ho nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ giải thích: “Đôi mắt của cậu ta hơi giống em, ngày cậu ta tới phỏng vấn anh vừa vặn đụng phải, lúc nhìn thấy mặt cậu ta thì, anh thừa nhận là giữ cậu ta có chút tư tâm, vốn chỉ muốn không được nhìn thấy em giữ lại người giống em bên cạnh nhìn chút thôi, sau đấy lại cảm thấy giả thì cuối cùng vẫn là giả, nhìn thấy cậu ta chỉ làm anh thấy khó chịu hơn, mấy năm qua ở công ty anh với cậu ta chưa từng gặp mặt, ngày hôm nay em mà không nhắc tới, có khi anh đã quên có người như vậy rồi, cậu ta ở trong công ty thăng chức là dựa vào năng lực của chính mình, anh thật sự không đụng gì tới hết, còn mấy chuyện buôn dưa lê thọc mạch, đều là tin đồn thôi, em đừng tin là thật nhé.”

Anh quên mất người ta chưa hẳn người ta cũng quên anh, câu này Sầm Tư Kỳ không nói ra, nhớ lại ánh mắt đánh giá mình của Đường Tịnh Tâm trước thang máy, trong lòng cậu không hiểu sao lại có chút không thoải mái, ngữ khí đã có hơi chưa: “Năm đó sao anh không tốt như vậy cũng trực tiếp đưa em tờ chi phiếu rồi đừng có yêu cầu chuyện chi hết vậy?”

Sầm Tư Kỳ là ăn dấm rõ ràng rồi, Hoắc Long Đình thấy cậu như thế thì rất vui vẻ, ít nhất cậu không giống như trước kia dù có bao nhiêu oan ức, bao nhiêu khó khăn cũng chỉ để trong lòng trầm mặc không nói, hắn đem người ôm vào trong lồng ngực ở trên môi cậu hôn lên một cái thật khẽ: “Bảo bối, anh muốn nói nếu năm đó dễ dàng bỏ qua em như thế, chúng ta còn có thể như bây giờ nữa hay không?”

Sầm Tư Kỳ nhắm mắt lại cười: “Anh cảm thấy cậu ta giống em lắm à?”

“Không giống, là do anh quá nhớ em nên sinh ảo giác thôi, thật sự không giống chút nào.”

“Thôi được, lần này tha cho anh.”

Kỳ thực cậu cũng không thật sự ăn dấm gì, tình cảm sâu sắc Hoắc Long Đình dành cho cậu cậu cảm nhận được hết, lúc bắt đầu đồng ý tin tưởng hắn, cậu đã không hề hoài nghi tới lui nữa rồi.

Gặp lại Đường Tịnh Tâm là ở nửa tháng sau, ngày đó Sầm Tư Kỳ được tan ca sớm, tiện đường ghé qua Hằng Đình, như cũ đi tiệm cà phê mua đồ đụng phải Đường Tịnh Tâm, lần này đối phương không trốn tránh cậu, ngược lại còn thoải mái mời cậu ngồi xuống cùng uống cà phê.

“Lúc trước nghe nói chủ tịch kết hôn, tôi có hơi chút hiếu kì, ở trên mạng tìm qua hồ sơ cá nhân của anh, hi vọng anh không để ý, tôi tìm được rất nhiều tác phẩm của anh ở nước ngoài, anh thật sự rất ưu tú.”

Sầm Tư Kỳ cười cười: “Sao cậu lại muốn tìm hiểu về tôi vậy?”

Đường Tịnh Tâm ngậm ống hút uống nước trái cây, tựa hồ vì khó nói nên theo bản năng phùng hai má lên, rõ ràng đang mặc trên người là âu phục phẳng phiu, hành động hơi chút trẻ con ấy có vẻ hoàn toàn không hợp: “Tôi vẫn luôn rất sùng bái chủ tịch, cho nên mới hiếu kì về anh, hi vọng anh đừng hiểu lầm gì…”

Sầm Tư Kỳ gật gật đầu, Đường Tịnh Tâm này nhìn cũng không phải người có tâm tư gì quá sâu đậm, chút đề phòng trong lòng cậu liền để xuống: “Tôi biết, Long Đình có nói qua về cậu với tôi.”

Đường Tịnh Tâm “Ừ” một tiếng, mặt đều đỏ lên, chuyện cậu ta và Hoắc Long Đình quen biết quá khó nói, cậu ta hiển nhiên cũng không muốn nhắc lại, Sầm Tư Kỳ cũng chẳng muốn làm khó cậu ta: “Long Đình nói cậu rất có năng lực, lúc trước anh ấy tuyển cậu vào là không chọn nhầm người.”

Đường Tịnh Tâm ê a nói một tiếng “Cảm ơn”, mọi thứ dường như trở lại bình thường hơn rồi, tùy tiện nói thêm vài câu Sầm Tư Kỳ đứng lên dự định rời đi, Đường Tịnh Tâm lần thứ hai gọi cậu lại, hỏi: “Tôi có thể thêm Wechat với anh không? Tôi không có ý gì khác chỉ là muốn kết thêm bạn bè thôi.”

Sầm Tư Kỳ không từ chối, lấy di động ra ở tại chỗ add cậu ta vào.

Sau đó bọn họ thỉnh thoảng liên lạc qua Wechat, Đường Tịnh Tâm này là người có tâm tư khá đơn thuần, mỗi ngày ngoại trừ chăm sóc người mẹ bại liệt chính là nỗ lực làm việc, tình cờ dạo trong vòng bạn bè cũng có thể tiếp sức thêm cho bản thân, đúng là kiểu người lạc quan hướng tới. Có một lần Đường Tịnh Tâm trải lòng nói hết, lúc Sầm Tư Kỳ biết được xu hướng tình dục của cậu ta có hơi suy nghĩ, liên lạc với La Tinh Cảnh tuy không thể tiến tới nhưng có quan hệ không tệ với cậu: “Lúc trước không phải anh nói nếu tôi quen biết được ai có thể giới thiệu cho anh sao? Bây giờ có một người anh có muốn gặp không?”

Đây là lần đầu tiên Sầm Tư Kỳ đi mai mối cho người khác, vốn cũng không ôm hi vọng gì nhiều, sau khi hai bên đều không từ chối việc gặp mặt giúp bọn họ trao đổi liên lạc, thế rồi không quản nữa. Không nghĩ tới chuyện lại thành đôi, ngày nào đó của mấy tháng sau, La Tinh Cảnh đột nhiên gửi cho cậu một phong bao đỏ thẫm: “Cảm ơn, em ấy rất tốt, chúng tôi đã ở bên nhau rồi.”

Hoắc Long Đình nhìn thấy tin nhắn này hỏi rõ được ngọn nguồn, có chút dở khóc dở cười nói: “Em đúng là có bản lĩnh nha, thế mà thành nguyệt lão luôn rồi.”

Sầm Tư Kỳ thì vui quá chừng: “Cũng là do bọn họ nhìn nhau thấy hợp thôi, em chỉ là tiện tay tác hợp một xíu.”

La Tinh Cảnh tắt điện thoại, cười giơ tay gảy tóc Đường Tịnh Tâm: “Anh vừa cảm ơn nguyệt lão của chúng ta rồi.”

Đường Tịnh Tâm đi tới ôm lấy cánh tay anh ta, nhỏ giọng hỏi: “Anh trước đây cũng thích anh ấy, anh không phải bởi thấy em hơi giống anh ấy mới thích em đó chứ?”

La Tinh Cảnh cười nhìn cậu ta, chậm rãi nói: “Anh không thấy hai người giống nhau gì cả, anh yêu em bởi vì em đáng để yêu mà thôi.”

Đường Tịnh Tâm đỏ mặt kéo lên khóe môi, La Tinh Cảnh hôn lên gò má cậu ta một cái: “Sau này anh giúp em cùng chăm sóc mẹ nhé?”

“Dạ, cảm ơn anh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play