Trước khai giảng, Ngụy Đông rời khỏi Hằng Đình, cho dù công ty không sa thải gã nhưng gã cũng không có ý muốn tiếp làm nữa, lúc trước nói sau khi tốt nghiệp sẽ tiếp tục làm việc ở đây nhưng thời điểm gã rời đi bên trong chỉ ngập tràn cảm giác không vui vẻ và oán giận. Sầm Tư Kỳ không biết an ủi gã thế nào cho tốt, chỉ cùng với gã thôi việc, từ lúc bắt đầu cậu đã không nghĩ sẽ ở lại đây, bây giờ ở lại cũng không có ý nghĩa gì, đạo lý cậu đều hiểu, chẳng qua là cảm thấy không thú vị mà thôi.

Đương nhiên lúc gửi đơn thôi việc cậu đã nói trước với Hoắc Long Đình, khi đó cậu cùng Hoắc Long Đình ăn cùng ăn cơm trưa trong phòng làm việc, Sầm Tư Kỳ cúi đầu nhỏ giọng đem quyết định của mình nói ra, Hoắc Long Đình vẫn không lên tiếng, cậu ngẩng đầu cũng không dám nhìn hắn, mãi đến khi Hoắc Long Đình gắp một đũa đồ ăn bỏ vào bát cậu.

“Muốn rời đi thì cứ đi, vốn cũng không định sẽ để em ở đây lâu dài.”

Sầm Tư Kỳ trong lòng hơi khó chịu, luôn cảm thấy lời này của Hoắc Long Đình giống như có ý khác, cậu há miệng muốn giải thích, lời chưa kịp ra khỏi miệng lại cảm thấy nói cái gì cũng đều không đúng.

“Sang năm em tốt nghiệp rồi, bây giờ nghĩ kỹ xem tốt nghiệp xong sẽ làm cái gì?”

“Dạ, vào viện thiết kế lớn, tôi vẫn muốn thiết kế.”

“Em thích là tốt rồi,” Hoắc Long Đình gật đầu, “Tiếp tục cố gắng lên.”

Học kỳ mới sắp bắt đầu, sinh hoạt cùng nhau của hai người cũng kết thúc, Sầm Tư Kỳ chuyển về trường đi học, Hoắc Long Đình muốn tìm cậu vẫn là đến hoa viên Cẩm Giang. Thật ra Hoắc Long Đình cũng không nói đến chuyện muốn Sầm Tư Kỳ quay về, mà chỗ của hắn cách trường lại quá xa, Sầm Tư Kỳ tiếp tục ở cũng không thuận tiện, liền chủ động rời đi, Hoắc Long Đình cũng chịu không phản đối.

Mấy tháng nghỉ hè vừa qua nhân lúc Hoắc Long Đình có xã giao bên ngoài Sầm Tư Kỳ vẫn thường tranh thủ thời gian ghé qua hoa viên Cẩm Giang, cậu đối với chỗ này không có gì lưu luyến, duy nhất không yên lòng về con mèo cậu nuôi trong sân thôi.

Cũng may mèo nhỏ bây giờ gần một tuổi trông rất khỏe mạnh, năng lực sinh tồn của mèo hoang đều rất mạnh, cũng không cần Sầm Tư Kỳ bận tâm quá nhiều, cậu chỉ cần có thời gian rảnh rỗi đem cho nó chút thức ăn là được.

Đem một đĩa cá khô còn mới để trước mặt con mèo nhỏ, Sầm Tư Kỳ cười híp mắt xoa xoa đầu nó: “Nhanh ăn đi.”

Mèo nhỏ “Meo~” một tiếng, tiến lại gần không khách khí mà ăn ngấu nghiến.

Sầm Tư Kỳ nhìn mà vui vẻ, tiện tay chụp vài tấm ảnh, ngồi xổm trước mặt mèo nhỏ cứ liên miên lẩm bẩm lầu bầu: “Ngày mai sẽ phải đi học, còn một năm cuối cùng, chờ đến khi tốt thì ước hẹn ba năm với ngài ấy cũng đến, sau đó cũng không biết có thể đến nơi đây nữa không… Lúc đó nhóc đi theo anh đi, anh có ăn gì cũng không để nhóc đói đâu.”

Mèo nhỏ vùi đầu ăn đến là sung sướng, nửa ý đáp lại cũng không có, Sầm Tư Kỳ thở dài một hơi, cậu không có ai để tâm sự, chỉ có thể nói chuyện cùng con mèo hỏ không hiểu gì, cậu cũng muốn như con mèo không cần nghĩ gì hết, chỉ cần ăn no uống đủ là được rồi, thật tốt.

“Em ở chỗ này làm gì?”

Âm thanh Hoắc Long Đình vang lên từ phía sau làm Sầm Tư Kỳ giật mình, cậu lập tức xoay người đứng lên, quay mắt về phía Hoắc Long Đình xuất hiện đột ngột, mặt đỏ lên, chột dạ nói: “Không… Tôi chính là xuống đây đi dạo…”

Cậu không biết nên giải thích thế nào, Hoắc Long Đình không thích cậu nuôi mèo, nhìn thấy cậu lại chạy xuống đặc biệt cho mèo ăn, hắn có tức giận hay không?

Hoắc Long Đình hiển nhiên cũng chú ý tới con mèo bên chân cậu đang vùi đầu ăn quên trời đất, như cảm giác được cái gì đó, con mèo nhỏ ngẩng đầu lên liếc hắn một cái, nuốt xong miếng cá khô cuối cùng, nhanh chóng nhảy vào trong buổi cỏ, biến mất dạng.

Hoắc Long Đình hơi nhíu mày, vừa nãy lúc hắn tới đã thấy Sầm Tư Kỳ ngồi xổm ở đây trước mặt một còn mèo mà ngẩn người, con mèo này hắn có chút ấn tượng, lúc trước Sầm Tư Kỳ từng ôm lên lầu, bị hắn nói mới đưa đi, thì ra cậu vẫn luôn nuôi con mèo này.

“Đi lên đi, nhớ rửa tay sạch sẽ.”

Rốt cuộc hắn cũng không nhiều lời gì, Hoắc Long Đình bỏ lại câu này, xoay người đi lên lầu trước, Sầm Tư Kỳ ảo não mà cắn mà cắn môi một chút, nhanh chóng đuổi theo.

Thời gian còn sớm, mới hơn năm giờ một chút, Hoắc Long Đình lúc này dĩ nhiên vẫn chưa ăn tối, Sầm Tư Kỳ rót cho hắn chén trà, muốn đi vào nhà bếp, bị Hoắc Long Đình gọi lại: “Không cần bận bịu, đêm nay ra ngoài ăn đi.”

“A?”

Trông thấy bộ dạng ngốc ngốc của Sầm Tư Kỳ, Hoắc Long Đình nhịn không được cười, vỗ vỗ chỗ trống trên sofa, ra hiệu cậu lại ngồi.

Sầm Tư Kỳ ngồi xuống sát bên hắn, bị Hoắc Long Đình ôm vào trong ngực: “Nhóc ngốc, hôm nay là ngày gì có nhớ không?”

Sầm Tư Kỳ không rõ vì sao nên mắt có hơi mơ hồ, Hoắc Long Đình bất đắc dĩ, cúi đầu đặt lên trán cậu một nụ hôn: “Đến sinh nhật mình cũng quên mất?”

Sầm Tư Kỳ ngẩn người, thì ra hôm nay là sinh nhật cậu, cậu đã hai mươi tuổi rồi.

“Đi thôi, đi ra ngoài chúc mừng sinh nhật cho em.”

Sầm Tư Kỳ híp mắt nở nụ cười: “Cảm ơn Hoắc tiên sinh.”

Hoắc Long Đình dẫn cậu đến một nhà hàng cơm tây có không gian khá lãng mạn, khăn trải, ánh nến chập chờn bên trong, Sầm Tư Kỳ nhìn khuôn mặt anh tuấn của Hoắc Long Đình cùng đôi mắt đang mỉm cười, cảm thấy tất cả rượu uống miệng đều là mật ngọt.

“Chúc mừng sinh nhật, chúc bạn học nhỏ của tôi vĩnh viễn vui vẻ, hạnh phúc.”

Hoắc Long Đình nâng ly, mũi Sầm Tư Kỳ có hơi cay, chỉ một câu “bạn học nhỏ của tôi” gần như chạm đến điểm mềm mại nhất trong lòng cậu, làm cậu nhịn không được muốn rơi nước mắt.

“Sao mắt lại đỏ hết rồi? Tổ chức sinh nhật vui đến vậy sao?”

Hoắc Long Đình đưa tay qua lau mặt cậu một chút, Sầm Tư Kỳ vừa cười, cậu dùng lực gật gật đầu, cũng nâng ly lên: “Dạ, em rất vui vẻ, thật sự.”

Lúc cắt bánh sinh nhật Hoắc Long Đình đưa ra quà sinh nhật của hắn, là một chiếc chìa khóa xe, trên bề mặt dễ dàng nhìn thấy logo thương hiệu, Sầm Tư Kỳ nhanh chóng lắc đầu: “Em không biết lái xe.”

“Nhận đi, cuối cùng cũng sẽ học, học xong thì lái.”

“Nhưng mà cái này quá quý…”

“Tôi không cảm thấy quý là được.”

Không muốn cứ đùn đẩy qua lại với hắn, Sầm Tư Kỳ chỉ có thể nhận lấy, trong lòng có chút lo sợ bất an, bọn họ quen biết sau lần sinh nhật thứ nhất, cậu lên giường Hoắc Long Đình đổi lấy tiền cứu mạng cho bà nội, ngày này năm ngoái, Hoắc Long Đình để lại trên đầu giường cho cậu một cái đồng đồ đeo tay đắt tiền, năm nay lại là xe nghìn vạn.

Hoắc Long Đình năm qua năm ra tay ngày càng hào phóng, nhưng Sầm Tư Kỳ lại chẳng cảm thấy vinh hạnh gì.

Thật ra Hoắc Long Đình cũng đã sớm phát hiện, Sầm Tư Kỳ đối với vật chất gần như không có yêu cầu, thời gian hai năm qua cậu cậu chưa từng chủ động mở miệng đòi hỏi thứ gì, trợ lý của hắn mỗi tháng thay hắn chuyển cho Sầm Tư Kỳ mười vạn tiền sinh hoạt phí, Sầm Tư Kỳ vẫn như cũ sống rất đơn giản, quần áo không nhìn cũng biết chỉ là hàng giá rẻ, thậm chí cậu ở bên ngoài như thế nào Hoắc Long Đình cũng hiểu rất rõ, chưa từng can thiệp nhiều cũng không muốn làm cậu khó xử mà thôi.

“Đồng hồ năm ngoái tặng em đâu rồi? Sao trước nay không thấy em đeo?”

“Cất đi rồi… Quá quý giá, đeo không thích hợp,” Sầm Tư Kỳ không dám nói dối, “Tâm ý của Hoắc tiên sinh tôi rất cảm kích, nhưng tôi vẫn là sinh viên, đeo cái đó quá phô trương…”

“Vậy trước cứ nhận đi, về sau đeo cũng không khác.”

Sầm Tư Kỳ gật gật đầu, tâm tình nhảy nhót trước đó đã bình tĩnh nhiều rồi, cậu một lần rồi một lần nhận thấy rõ ràng sự chênh lệch giữa bọn họ, Hoắc tiên sinh có thể đưa cậu xe hàng hiệu, đồng hồ đắt tiền, cậu chỉ có thể trong sinh nhật hắn nấu cho hắn một bát mì trường trọ chẳng đáng gì.

Chỉ là không khí hiện tại quá tốt, cậu cũng không muốn làm chính mình và Hoắc Long Đình thêm ngột ngạt, Sầm Tư Kỳ khẽ cười lên, lần nữa nói lời cảm ơn với Hoắc Long Đình: “Cảm ơn Hoắc tiên sinh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play