Sáng sớm bảy giờ, đoàn tàu dừng sát ở địa điểm nhóm ba người Sầm Tư Kỳ muốn đến lần này, thị trấn ở huyện nhỏ phía nam Huy Tỉnh, vừa xuống xe Tống Nghiêm Minh đã quen cửa quen nẻo dẫn bọn họ đi thuê một chiếc xe của dân bản xứ, bàn được giá tốt, lên xe xuất phát.

Vốn tưởng sẽ cần chính mình đến nói vài câu nhưng thật ra cơ hội để Sầm Tư Kỳ nói nửa câu cũng không có, Tống Nghiêm Minh đã nói xong chuyện giá cả, nghe một câu đáp một câu với người bản xứ mà không có bất kỳ vấn đề gì, so với cậu là người trong tỉnh có quê gần bên còn giống người địa phương hơn.

Sầm Tư Kỳ hiếu kỳ hỏi anh: “Anh sao lại biết tiếng địa phương ở đây vậy?”

Tống Nghiêm Minh cười cười: “Lúc trước ở đây tình nguyện trước sau ba tháng, học được từ dân địa phương.”

Sầm Tư Kỳ im lặng, không hổ là học thần, ngắn ngủi có ba tháng đã có thể đem ngôn ngữ địa phương học được đến tám, chín phần, người bình thường bọn họ thật không làm được.

Chú lái xe rất hay nói, từ lúc bọn họ lên xe liền không ngừng tán gẫu với bọn họ về phong cảnh núi sông ở địa phương, nghe được bọn họ là ba sinh viên hàng thật giá thật của đại học lớn ở thành phố thì càng cao hứng, lại nói đến vợ con trong nhà, càu nhàu đứa con khó bảo không thích học hành sợ không thi đậu đại học về sau lại giống chú phải lái xe kiếm khách.

Suốt một đường Tống Nghiêm Minh đều cùng chú tài xế nói chuyện phiếm, Sầm Tư Kỳ thỉnh thoảng cũng sẽ góp vài câu, chỉ có Thẩm Chi Hòa vẫn luôn trầm mặc mà nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì, có điều cậu ấy vẫn luôn không thích nói chuyện, hai người kia cũng không để trong lòng.

Một giờ sau, bọn họ đến nơi, trước đây Tống Nghiêm Minh từng đi dạy học trong thôn. Tin tức họ đến trước đó được trưởng thôn biết được nên dẫn theo rất nhiều người dân đến đón tiếp, người ở đây thuần phác lại nhiệt tình, tuy rằng điều kiện sinh hoạt không tốt lắm, nhưng lại rất an nhàn, Tống Nghiêm Minh bị một đám trẻ nhỏ vây quanh luôn miệng gọi thầy ơi, anh cười tủm tỉm mà sờ đầu đứa này xoa xoa đứa kia, mang văn phòng phẩm và đồ ăn vặt đem tới phân cho bọn nhỏ.

Sầm Tư Kỳ nhìn thấy nhịn không được cảm thán với Thẩm Chi Hòa: “Tống học trưởng là người thật sự rất tốt nha, cậu xem người dân và bọn trẻ ở đây đều thích anh ấy như vậy.”

Thẩm Chi Hòa nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, một lúc sau, ở thời điểm Sầm Tư Kỳ cho rằng cậu ấy sẽ không nói gì, cậu ấy lại đột nhiên hỏi: “Cậu cảm thấy học trưởng rất tốt sao?”

Sầm Tư Kỳ cảm thấy lời này có chút kỳ lạ, theo bản năng nhìn về phía Thẩm Chi Hòa, Thẩm Chi Hòa tránh đi ánh mắt cậu, Sầm Tư Kỳ không hiểu nói: “Chẳng lẽ cậu cảm thấy anh ấy không tốt?”

(Không phải không tốt mà là quá trời tốt luôn…)

“Không có, học trưởng anh ấy rất tốt… Chẳng trách nhiều người đều thích anh ấy như vậy.”

Thẩm Chi Hòa nói xong câu này thì không nói gì nữa, Sầm Tư Kỳ cũng không nghĩ nhiều, cậu cầm di động lên chụp ảnh, Tống Nghiêm Minh nói đúng, ở đây thật sự là cảnh non xanh nước biếc vô cùng đẹp, tuy rằng điều kiện sinh hoạt của người dân trong thôn không tốt, kết cấu nhà cửa cũng nhiều nguy cơ không an toàn, nhưng nhìn kỹ những ngôi nhà ở đây phần lớn lại có mấy chục thậm chí hơn trăm năm lịch sử, trường phái kiến trúc đặc thù kiểu cũ được giữ lại tương đối hoàn chỉnh, cho dù quê quán cậu là ở bên kia, thì mấy năm nay cũng đã bị phá bỏ tất cả và di dời cải tạo các công trình mới nên hoàn toàn thay đổi, rất khó để có thể nhìn thấy dấu vết lịch sử của một đời rồi một đời được bảo tồn thế này.

“Linh hồn kiến trúc ở đây cần phải bao gồm hồn núi, hồn sông, linh hồn của chim chóc và vạn vật cây cỏ tự nhiên, cùng với, hồn người, linh hồn kiến trúc tốt nhất nên là thế này, là người và kiến trúc, thiên nhiên dung hòa làm một, người và kiến trúc sinh ra cộng tình, là tinh thần con người đi vào kiến trúc, con người cũng có thể từ kiến trúc mà thể nghiệm được tinh thần sung sướng và hạnh phúc, đây gọi là cảnh người hợp nhất.”

Buổi tối ở nhà trưởng thôn, Tống Nghiêm Minh cùng hai học đệ chậm rãi mà lý giải một ít về chuyên môn, Thẩm Chi Hòa nghe rất chuyên chú, nhìn anh đăm đăm, nghiêm túc cùng anh thảo luận: “Như vậy học trưởng cảm thấy thiết kế như thế nào mới có thể đem linh hồn kiến trúc thể hiện ra tốt nhất?”

Tống Nghiêm Minh cười cười: “Điều này phải dựa vào kiến trúc sư chính mình cảm nhận, chỉ có kiến trúc sư mới hiểu rõ anh ta muốn thông qua thiết kế để sắp xếp cảnh quan rốt cuộc là vì điều gì, thiết kế kiến trúc không phải đơn giản là xây dựng bản vẽ, kiến trúc sư giỏi có thể đi từ một chi tiết nhỏ nhất của địa phương, mỗi một đường cong, mỗi một kết cấu được vận dụng đều là từ suy nghĩ của anh ta đặt dưới ngòi bút của linh hồn kiến trúc. Cá nhân tôi là quan điểm lấy con người làm gốc, không thích hợp lại làm con người cảm thấy không thoải mái, không an toàn thì cho dù kiến trúc đó được thiết kế đẹp tới đâu cũng chỉ là hoa đẹp không trái, kiến trúc như vậy dưới góc nhìn của tôi là không có linh hồn, bởi vì nó không thể làm cho con người ở trong đó sinh ra cộng tình, kiến trúc sư cần phải tìm ra một điểm mà cả con người lẫn kiến trúc có thể giao nhau để sinh ra điểm cộng tình, có như vậy anh ta mới thật sự chân chính gieo linh hồn vào trong kiến trúc.”

(Tống học trưởng, anh nói cái gì dzợ? @@)

“Nhưng vẫn quá là trừu tượng,” Thẩm Chi Hòa lắc đầu, “Mỗi người đều có điểm cộng tình không giống nhau, e rằng kiến trúc sư cho rằng đây là điểm anh ta muốn, nhưng những người khác ở trong đó chưa chắc sẽ nghĩ như vậy.”

“Cho nên cần phải đi tìm một điểm cân bằng, ít nhất cái kiến trúc này là muốn cho đại đa số những người khác đều cùng cảm thấy sung sướng và thỏa mãn, nếu ngay từ đầu không biết nên tìm kiếm điểm này như thế nào, vậy thì nghe nhìn nhiều hơn, đi thực địa xem, giống như chúng ta hôm nay tới đây, cái này không chỉ là xem kiến trúc, mà còn xem cả về phong cảnh đất đai tự nhiên ở địa phương cùng văn hóa lịch sử, đặt mình ở trong đó để tìm kiếm ý tưởng về con người và tình cảm.”

Thẩm Chi Hòa như suy tư, lại tiếp tục thỉnh giáo ở mặt khác vấn đề, chỉ cần nhắc đến tương quan nghề nghiệp, hủ nút kiệm lời ngày thường liền trở nên nói nhiều hơn, Tống Nghiêm Minh gần như rất vui vẻ vì có người cùng mình thảo luận, bọn họ cứ tôi nói anh đáp mà trao đổi quan điểm, Sầm Tư Kỳ ngược lại trở thành người ít nói, không phải cậu không hiểu những chuyện này, chỉ là không khí giữa Tống Nghiêm Minh và Thẩm Chi Hòa quá hài hòa, cậu sờ sờ cái mũi, cảm thấy hiện giờ mình không lên tiếng là đúng phải không?

Buổi tối bọn họ ở lại trong nhà trưởng thôn, Tống Nghiêm Minh cùng con trai của trưởng thôn một phòng, Sầm Tư Kỳ và Thẩm Chi Hòa ở trong phòng cho khách, Thẩm Chi Hòa sau khi cùng Tống Nghiêm Minh thảo luận một buổi tối lúc trở về cậu ấy vẫn còn rất hưng phấn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, mang sổ ghi chú ra làm bút ký, Sầm Tư Kỳ cười đụng bờ vai cậu ấy, trêu ghẹo nói: “Hiếm khi được xem cậu ở trước mặt học trưởng nói nhiều như vậy, cậu đối với anh ta sao vẫn cứ luôn thẹn thùng thế?”

“Đâu có,” Thẩm Chi Hòa dời tầm mắt, ê a nói, “Học trưởng anh ấy rất giỏi, cùng với anh ấy có thể học được không ít thứ.”

Sầm Tư Kỳ gật đầu: “Đúng vậy, lần này chúng ta có thể cùng anh ta lập đội đúng là kiếm được món hời to.”

Sau khi rửa mặt rồi lên giường, tối hôm qua trên xe lửa gần như không ngủ được Thẩm Chi Hòa hiện tại thật mau đã thiếp đi, Sầm Tư Kỳ vuốt điện thoại, buổi sáng sau khi xuống xe đã gửi một tin nhắn cho Hoắc Long Đình nói mình đã tới rồi nhưng bên kia đến giờ vẫn chưa có hồi âm, cậu do dự có nên hay không gửi thêm một tin nữa, giống như có tâm linh tương thông, màn hình di động bỗng hiện sáng lên: “Gửi định vị của em qua tôi.”

Tuy rằng không biết Hoắc Long Đình hỏi cái này làm gì, Sầm Tư Kỳ vẫn rất nghe lời mà đem định vị gửi qua.

Hoắc Long Đình không có nhắn lại, một giờ sau, trong thời điểm Sầm Tư Kỳ mơ mơ màng màng muốn ngủ rồi, màn hình di động lần nữa sáng lên: “Em ra cửa đi, ở hướng bờ sông.”

Sầm Tư Kỳ kinh ngạc lập tức ngồi dậy, qua chút do dự ngắn ngủi cậu trực tiếp gọi điện thoại cho Hoắc Long Đình: “Hoắc tiên sinh…”

Âm thanh Hoắc Long Đình mang theo ý cười truyền đến: “Không phải kêu em đi ra sao? Như nào không nghe lời rồi?”

“Đi bờ sông?”

“Ừm, em ra tới sẽ biết.”

Sầm Tư Kỳ không hỏi nhiều nữa, tắt điện thoại vội vàng mặc quần áo, rón rén xuống giường, không đánh thức Thẩm Chi Hòa mà rời khỏi phòng.

Lúc đi ra ngoài lại ở nhà chính đụng phải Tống Nghiêm Minh đi tiểu đêm, Tống Nghiêm Minh thấy cậu muốn ra ngoài, nghi hoặc hỏi cậu: “Muộn như vậy cậu muốn đi đâu?”

Sầm Tư Kỳ không được tự nhiên, lung tung nói bừa lý do: “Có chút không ngủ được, muốn đi ra ngoài một chút.”

“Tôi đi cùng với cậu.”

“Không cần, anh đi ngủ đi, tôi một mình đi là được.”

Tống Nghiêm Minh nghe vậy nhịn không được nhíu mày: “Bên ngoài giờ đã tối, cậu nhất định muộn như vậy phải ra ngoài sao?”

“Thật sự không có gì đâu,” Sầm Tư Kỳ cười cười, “Tôi là đàn ông con trai, còn sợ bị người khác dọa chạy sao? Lại nói trong núi này cũng không có sói có thể đem tôi tha đi.”

Biết rõ là Tống Nghiêm Minh hoài nghi cậu cũng chỉ có thể căng da đầu mà nói dối, cuối cùng cậu cũng lừa được Tống Nghiêm Minh rồi ra cửa, một mạch chạy ra bờ sông phía sau thôn.

Con sông này ban ngày là nơi náo nhiệt nhất trong thôn, bọn nhỏ rất thích chạy đến chỗ này chơi, sau khi trời tối liền vắng lạnh xuống, chỉ có ở nơi xa trong thôn nhà ai còn chưa ngủ mới sáng lên điểm đèn dầu nhờ vậy mang đến chút ánh sáng.

Sầm Tư Kỳ càng chạy càng nhanh, cậu đã thấy được máy bay trực thăng đang ngừng ở bờ sông, đứng cạnh cửa cabin hút thuốc chờ cậu là Hoắc Long Đình, trong nháy mắt ấy, tim cậu đập như trống chầu, kích động đến muốn khóc lên.

Chạy thẳng một đường nhào đến trong lồng ngực Hoắc Long Đình, đây là việc mà trước đây Sầm Tư Kỳ sẽ không làm cũng không dám làm, Hoắc Long Đình ném tàn thuốc lấy chân dụi tắt, một tay đem cậu ôm hết vào lòng.

Hơi thở cùng độ ấm quen thuộc của Hoắc Long Đình toàn bộ bao bọc lấy cậu, Sầm Tư Kỳ gần như chết đuối ở trong đó, hồi lâu sau, cậu mới nức nở nói: “Hoắc tiên sinh sao ngài lại tới đây?”

“Tôi tới em không vui sao? Hửm?”

“Không có,” Sầm Tư Kỳ nhanh chóng lắc đầu, “Tôi rất vui, thật sự.”

“Vui là được rồi.” Hoắc Long Đình một tay đem cậu ôm lên, ngồi trên trực thăng, “Đi theo tôi nào.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play