Học kỳ mới bắt đầu, sân trường vừa trải qua kỳ nghỉ đông yên tĩnh lần nữa trở nên náo nhiệt, qua một năm bọn sinh viên có vẻ thoải mái hơn rất nhiều, mới khai giảng có hai ngày mà số người trốn học đã muốn nhiều hơn lúc trước, cho dù ở T đại toàn là con cưng ‘thiên tử’, thì cũng có lúc sẽ cảm thấy mệt mỏi.

Nhưng đối với bọn sinh viên năm tư khoa kiến trúc ở T đại mà nói, có một sự kiện lớn làm cho mỗi người bọn họ đều sẵn sàng và nóng lòng muốn thử – Cuộc thi thiết kế dành cho sinh viên kiến trúc toàn quốc sẽ chuẩn bị khởi động mở đăng ký dự thi. Đây là cuộc thi thiết kế của sinh viên kiến trúc có tầm ảnh hưởng và uy tín nhất được đánh giá bởi Viện Kiến trúc sư quốc gia, nếu có thể lấy giải thì đối với thí sinh dự thi sau đó dù là cử đi học nghiên cứu, xuất ngoại hay tìm việc làm đều rất có lợi. Vì để đảm bảo dành được giải thưởng, T đại yêu cầu chỉ có sinh viên từ năm ba trở lên mới được tham gia, mà thực tế là bọn sinh viên năm ba vừa nghe đến kiểu thi đấu như vầy hơn phân nửa là bỏ chạy, sinh viên năm thứ năm ở thời điểm chuẩn bị tốt nghiệp đều bận rộn vì tiền đồ, số người bôn ba dự thi cũng không nhiều, quân chủ lực thật sự trong sự kiện này chính là sinh viên năm tư.

Bốn người trong ký túc của Sầm Tư Kỳ sau khi nhập học lại ngày hôm sau liền nói tới chuyện này, năm ngoái lúc năm ba chỉ có Sầm Tư Kỳ và Thẩm Chi Hòa đăng ký tham gia, kết quả đương nhiên là không đạt được giải gì, năm nay cả hai đều dự định sẽ tái chiến, hơn nữa cũng kỳ vọng lần này sẽ có thu hoạch, còn Ngụy Đông và Lưu Hướng Dương, biết mình có bao nhiêu khả năng, căn bản là không tính tham gia chuyện náo nhiệt này.

Qua một năm, ngoại trừ Sầm Tư Kỳ ba người còn lại đều béo lên không ít, đặc biệt là Ngụy Đông, vốn người đã to giờ còn có xu thế phát triển lên gần trăm ký, Lưu Hướng Dương vuốt cái bụng có vẻ vừa thêm một lớp mỡ của gã, cười hì hì nói: “Chỗ thịt này có thể cắt ra để làm vài ký tép mỡ ha.”

“Lăn ra chỗ khác!” Ngụy Đông thẹn quá hoá giận mà hất bay móng vuốt y, “Anh đây là hóa bi phẫn thành thức ăn, để xoá bỏ bóng tối thất tình, cậu thì biết cái gì!”

“Gớm, nói giống như cậu không thất tình thì sẽ không mập vậy đó.”

Trải qua kỳ nghỉ đông, Ngụy Đông giống như thật sự đã thoát khỏi thất tình mù mịt, hí ha hí hửng kể mấy chuyện thú vị khi ăn tết ở quê, còn mang không ít đặc sản địa phương lên chia cho ba người còn lại trong phòng ăn. So với Ngụy Đông là hán tử dũng cảm vùng Đông Bắc, đến từ vùng sông nước Giang Nam Thẩm Chi Hòa có vẻ ngại ngùng hơn nhiều, cậu ta cũng mang lên kha khá đặc sản quê nhà, mỉm cười như đại gia mà phân chia.

Trong lúc Ngụy Đông và Lưu Hướng Dương còn bận chọc ghẹo lẫn nhau, Sầm Tư Kỳ nhỏ giọng hỏi chuyện Thẩm Chi Hòa: “Cậu tính một mình dự thi sao?”

Thẩm Chi Hòa gật đầu: “Phần là không tìm được người, hay là… hai người chúng ta thi chung?”

Quy tắc tranh tài là cá nhân hoặc theo nhóm đều được, nhưng không được vượt quá năm người, năm ngoái bọn họ đánh bậy đánh bạ tự mình thi đấu, trên thực tế rất có hạn chế, nhiều người hợp tác với nhau sẽ tiếp thu được nhiều ý kiến cũng dễ dàng thu được thành tích hơn, giáo sư thường hay đề xuất bọn họ lựa chọn thi theo nhóm, đương nhiên tiên quyết phải là cộng sự hợp nhau, nếu người này không phục người kia rồi chỉ vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà nhặng xị, vậy thì làm việc nhóm còn ý nghĩa gì đâu.

Sầm Tư Kỳ chính là có ý này, lập tức cười đáp ứng: “Được nha.”

Lúc trước ở thư viện xem tập tác phẩm của Thẩm Chi Hòa cậu liền nảy lên ý nghĩ này, còn đang lo lắng Thẩm Chi Hòa đã quen làm việc một mình sẽ không muốn, giờ cậu ta đã chủ động đề nghị, thì còn gì tốt hơn nữa, Sầm Tư Kỳ cười tủm tỉm đưa tay ra: “Vậy thì hợp tác vui vẻ.”

Buổi chiều mấy ngày sau, một lão giáo sư trong khoa với Sầm Tư Kỳ có quan hệ không tệ gọi điện thoại cho cậu, bảo cậu tới văn phòng một chuyến, Sầm Tư Kỳ liền đi qua, sau khi vào cửa ngồi xuống giáo sư đi thẳng vào vấn đề hỏi cậu chuyện thi đấu chuẩn bị thế nào rồi, Sầm Tư Kỳ thành thật trả lời: “Tài liệu đăng ký dự thi đều chuẩn bị tốt rồi ạ, ngày mai sẽ nộp phiếu đăng ký dự thi.”

“Đối với chủ đề lần này có lòng tin không?”

Chủ đề của cuộc thi thiết kế lần này là “Kiến trúc và linh hồn”, chủ đề khá là quy cũ, muốn làm ra tác phẩm tốt cũng không dễ dàng, mới bắt đầu đăng ký dự thi, kể cả Sầm Tư Kỳ hay Thẩm Chi Hòa vẫn chưa có được ý tưởng gì cụ thể, nhưng cũng không vội.

“Em sẽ cố gắng hết sức, hy vọng có thể làm ra tác phẩm chính mình vừa lòng.”

“Có lòng tin là được,” lão giáo sư gật đầu, “Gọi em tới đây chủ yếu là có chuyện muốn nói với em, em có biết sinh viên năm thứ 5 Tống Nghiêm Minh không? Trò ấy đưa đề nghị muốn cùng em tham dự, em cảm thấy thế nào?”

Sầm Tư Kỳ hơi sửng sờ, nếu không phải lão giáo sư nhắc đến có khi cậu còn quên luôn chuyện trước đây từng gặp Tống Nghiêm Minh một lần, Tống Nghiêm Minh sẽ chủ động mời cậu cùng anh ta hợp tác, nói thật cậu có chút không tin được, nhiều hơn chính là không hiểu.

Tống Nghiêm Minh là sinh viên thuộc cấp độ học thần mười năm chưa chắc có một, ở năm ba anh ta lần đầu tham gia thi đấu đã lấy về thứ tự, năm trước thì trực tiếp lấy luôn giải cao nhất, còn ở Giải thi đấu quốc tế lại tiếp tục ẫm giải nhất, nhóm đàn em đều suy đoán năm nay anh ta đã là sinh viên năm 5 sẽ không tham gia tranh tài nữa, như vậy vẫn còn chừa đường sống cho anh em, không nghĩ rằng năm nay anh ta chẳng những tham gia, còn phá vỡ thói quen đơn độc trong quá khứ, chủ động đưa đề nghị hợp tác với người nhỏ hơn anh ta một tuổi Sầm Tư Kỳ.

“Biết cũng có biết… Nhưng anh ta vì sao lại chọn em? Tống học trưởng một mình dự thi hẳn cũng không thanh vấn đề gì?” Sầm Tư Kỳ được chuyện tốt bất ngờ từ trên trời rơi xuống này làm choáng váng đầu óc, cứ cảm thấy việc này có gì đó kỳ lạ.

“Trò ấy giờ đã năm thứ 5, dẫn đàn em khoá dưới là phải, hơn nữa trò ấy giờ đang bận vội vàng xây dựng văn phòng kiến trúc riêng, không có nhiều thời gian, vẫn lấy em là chính, trò ấy ở ngoài vừa hỗ trợ vừa đóng góp ý kiến cho em, mà chọn em thì có làm sao, ở năm 4 thành tích của em không phải tốt nhất thì cũng đứng hàng đầu, hơn nữa em so với người khác vừa kiên định lại không nóng nảy, là yếu tố rất tốt để có thể nghiêm túc đi theo đuổi con đường thiết kế, nếu là ta ta cũng chọn em.”

Trong lòng Sầm Tư Kỳ biết lão giáo sư là đang cổ vũ cậu, nhưng vấn đề là cậu và Tống Nghiêm Minh căn bản không thân, anh ta không lo lắng cho mình lỡ cậu không chịu được thử thách sẽ kéo anh ta thụt lùi về sau à?

“Nhưng em đã đồng ý với bạn cùng phòng là cùng cậu ấy dự thi…”

“Có vấn đề gì đâu, chính em nói với Tống Nghiêm Minh một tiếng là được, các em có thể lập nhóm ba người cùng tham gia.”

Từ chỗ lão giáo sư đi ra không bao lâu, Sầm Tư Kỳ liền nhận được tin nhắn Tống Nghiêm Minh gửi tới, cũng không biết anh ta hỏi từ ai mà có số điện thoại cậu: “Xin chào, tôi là Tống Nghiêm Minh, còn nhớ chứ? Giáo sư Lâm hẳn là đã nói với cậu rồi đi, về việc lập đội dự thi, bây giờ có thời gian hay không? Tôi ở quán cà phê phía cửa đông chờ cậu, chúng ta gặp mặt nói chuyện đi.”

Sầm Tư Kỳ do dự một lát rồi trực tiếp đi đến, kể cả đồng ý hay không đồng ý, cũng vẫn phải gặp mặt nói cho rõ ràng.

Tống Nghiêm Minh an vị ở vị trí cạnh cửa sổ sát đất trong quán cà phê chờ cậu, nhìn thấy Sầm Tư Kỳ đi vào liền đứng lên, rất lịch sự làm động tác mời, ý bảo cậu vào chỗ ngồi.

Sầm Tư Kỳ cảm thấy có chút ngượng ngùng, nói một tiếng “Cảm ơn” rồi ngồi xuống, Tống Nghiêm Minh gọi phục vụ tới đưa cho cậu menu, sau khi cà phê được mang ra mới vào đề tài chính, anh ta cười nói: “Hy vọng quyết định tự tiện của tôi không làm cậu thấy đường đột, cậu cảm thấy được chứ? Chúng ta cùng nhau dự thi?

Trước mặt là nam sinh cao lớn văn nhã, trên sóng mũi đỡ mắt kính, đôi mắt lại rất sáng ngời, bộ dáng cười rộ lên mang gió xuân ôn hòa, lần trước không nhìn kỹ hiện tại mới phát hiện anh ta trông rất khá, chẳng trách nghe nói có nhiều nữ sinh dưới khoá yêu thầm anh ta, Sầm Tư Kỳ suy nghĩ một chút, rồi hỏi: “Anh vì sao lại muốn hợp tác với tôi?”

“Tôi cảm thấy được là cậu không sai, tôi nghe giáo sư Lâm nói, thành tích của cậu rất tốt, vẽ cũng có thiên phú, nói thật tôi năm nay đã là năm thứ 5, tham gia hay không cuộc thi này kỳ thật không vấn đề gì, chính tôi cũng không quá muốn, nhưng trong khoa rất mong tôi tham gia, tôi mới nghĩ tới tìm thêm một người khác.”

“Cho nên là anh chọn tôi?”

“Giáo sư Lâm nói cậu là học trò tâm đắc của thầy ấy.”

Anh ta nói vậy hoài nghi của Sầm Tư Kỳ cũng không còn, có lẽ là giáo sư Lâm đề cử cậu với Tống Nghiêm Minh, với cậu mà nói đây đúng là cơ hội rất tốt, cậu cũng không có lý do gì từ chối: “Có thể thêm một người nữa không? Trước tôi có đồng ý với bạn cùng phòng lập nhóm thi cùng nhau rồi…”

“Cái này không thành vấn đề,” lời Sầm Tư Kỳ còn chưa nói xong, Tống Nghiêm Minh đã gật đầu đồng ý, “Mấy người hợp tác cậu cứ quyết định, cậu cứ đưa dự tính chung, đến lúc đó để tên tôi ở cuối là được.”

Không nghĩ tới Tống Nghiêm Minh lại dễ nói chuyện đến như vậy, Sầm Tư Kỳ thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Vậy cảm ơn học trưởng, ly cà phê này để tôi mời?”

Tống Nghiêm Minh giương cao khoé miệng: “Được.”

Uống hết cà phê Sầm Tư Kỳ có việc phải rời đi trước, trước khi đi bọn họ trao đổi Wechat, user trên Wechat của Sầm Tư Kỳ là tên ghép vần của cậu SIQI, avatar là mặt một con mèo hoa nhỏ đáng yêu, chia sẻ với bạn bè trong vòng kết nối phần lớn là ảnh chụp con mèo nhỏ này, Tống Nghiêm Minh lướt ngón tay, ý cười trên khoé miệng càng nhiều, thuận tay nhấn like cho bài đăng mới nhất của cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play