*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cháo nguội rồi nhưng Chương Quyết cũng vừa ăn xong. Trần Bạc Kiều thì ngồi một bên không nói gì.

Đợi Chương Quyết đặt chén xuống, Trần Bạc Kiều liền đề nghị: “Để tôi múc một chén nữa cho cậu.”

Chương Quyết nhìn cái chén rỗng mà không có cảm giác thèm ăn, bèn lắc đầu nói: “Tôi không ăn được nữa.”

“Một chén sao mà đủ,” Trần Bạc Kiều bỗng trở nên ân cần, cầm chén cháo lên bảo, “Cậu đã ngủ cả ngày rồi.”

Nhưng Chương Quyết thực sự không muốn ăn, một lần nữa từ chối, Trần Bạc Kiều mới không còn ép y mà chỉ nói “Khi nào cậu muốn ăn tôi sẽ nấu”, rồi thu dọn đồ thừa trên bàn mang vào phòng bếp để rửa.

Trong phòng bếp không ngừng vang lên tiếng nước chảy cùng tiếng chén bát va chạm vào nhau. Từ góc độ này, Chương Quyết còn có thể nhìn thấy tấm lưng và khuỷu tay anh đang thao tác rất thuần thục, trong khi trước đó y còn không ngờ Trần Bạc Kiều có thể rửa chén, nay nghĩ lại thì có lẽ là do anh đã ở trong quân đội nhiều năm, không có việc gì mà anh không thể làm.

Chương Quyết cứ nhìn như vậy hồi lâu, dù còn nhớ khi về nhà an toàn tối qua đã nói sẽ không hút thuốc nữa, nhưng quả thực tâm trạng của y lúc này khá tệ, thế nên y đứng dậy, trở vào phòng lục tìm một hồi, rốt cuộc tìm thấy bao thuốc lá và diêm từ đáy túi xách, dự định ra ban công hút.

Khi y gần tới ban công, Trần Bạc Kiều cũng vừa rửa chén xong bước ra. Chương Quyết thấy anh dừng lại nhìn về phía mình, nhưng bởi vì anh không gọi nên y cũng vờ như không biết, vội vàng mở cửa ban công rồi nhẹ nhàng khép lại.

Ban công của nhà an toàn khá nhỏ và đơn sơ, tường gạch được trát một lớp xi măng xám thô ráp, chiều cao của lan can cũng chỉ vừa qua thắt lưng của Chương Quyết, nhưng mà đứng từ ban công này lại có thể trông thấy toàn bộ khung cảnh hào nhoáng của các tòa cao ốc chọc trời ở thủ đô Bangkok.

Chương Quyết hôm qua đã kiểm tra dự báo thời tiết, nói rằng hôm nay trời sẽ âm u và có mưa nhẹ, bởi vậy nên chỉ mới đứng vài giây mà y đã bị mưa phùn hắt ướt cả mặt.

Trong không khí oi nồng và ẩm ướt, những đám mây xám xịt hòa cùng với làn mưa, phủ lên các tòa nhà và đền thờ rải rác ở phương xa.

Chương Quyết quẹt que diêm châm điếu thuốc, hít một hơi rồi phẩy tắt que diêm, để cho hắc ín và nicotine lưu thông vào phổi, lại ngẩn người nhìn thành phố trong mưa.

Y dù ngủ được chín tiếng nhưng lại ngủ không ngon, chỉ nhớ mình đã có một giấc mộng rất mơ hồ, khi tỉnh dậy tinh thần cũng rất kém, trong đầu chất chứa vô số thứ, nhưng chung quy đều chỉ hướng về một người là Trần Bạc Kiều.

Nhờ dính mưa một lát nên đã hơi tỉnh táo, y đứng dưới mưa, chậm rãi nhấm nháp hết một điếu, cảm thấy cũng nên thỏa mãn rồi.

Hút xong y dí đầu lọc xuống bệ lan can và đặt nó cạnh que diêm vừa đốt. Trong đầu vẫn còn lưỡng lự, cứ tự nhủ rằng bản thân nên vào nhà, đừng hút thuốc nữa mà tay phải lại trung thành theo bản năng, đầu ngón tay cái mở nắp hộp thuốc lá, rút thêm điếu khác.

Lần này, Chương Quyết chỉ lấy hai.

Bởi vì nghe thấy tiếng cánh cửa phía sau mở ra, Chương Quyết theo phản xạ ngoảnh đầu lại thì thấy Trần Bạc Kiều đang chống tay lên cửa, y lập tức dập tắt điếu thuốc, giấu ở phía sau lưng mình.

Trần Bạc Kiều hơi cụp mắt nhìn y, trên mặt không có biểu hiện gì mà chỉ hỏi: “Không phải đã nói sẽ không hút nữa sao?”

Chương Quyết không trả lời. Cơn mưa ngoài trời dường như nặng hạt hơn, khiến cho y cảm thấy tóc và quần áo mình hẳn đã ướt hết rồi, nhưng vì Trần Bạc Kiều vẫn đứng chặn ở cửa nên y không có cách nào trở về phòng.

“Đưa tay đây,” Trần Bạc Kiều nói với y, “Mở ra.”

Cho dù anh nói như thể ra lệnh nhưng cả giọng điệu lẫn biểu cảm của anh đều không có vẻ gì là cứng rắn, ngược lại còn rất thản nhiên.

Chương Quyết ngoan ngoãn giơ tay trái, mở ra cho anh xem hộp diêm trong lòng bàn tay.

Trần Bạc Kiều lại nói: “Tay phải.”

Chương Quyết đưa tay phải ra, trong tay y lúc này là hộp thuốc lá chỉ còn lại một nửa.

“Dùng xong hộp này tôi sẽ không hút nữa.” Chương Quyết giải thích trong vô vọng.

Trần Bạc Kiều bước ra ban công, khiến không gian hẹp ban đầu càng trở nên chật chội. Chương Quyết nhường chỗ cho anh đứng sát bên mình. Anh cúi đầu nhìn vào mắt Chương Quyết, hỏi y rằng: “Có phải tôi lại làm cậu buồn không?”

“Tôi xin lỗi.” Anh xin lỗi một cách tự nhiên, một lời xin lỗi rất chân thành, giống như không còn ai ở đất Bangkok này là có thể chân thành hơn anh.

Không nhận được câu trả lời, Trần Bạc Kiều lại nói: “Sau này tôi sẽ không như thế nữa.”

Chương Quyết bỏ hộp diêm và thuốc lá lên bệ lan can rồi nói: “Không có. Không liên quan đến anh.”

Trần Bạc Kiều không lên tiếng, cũng không biết liệu anh có tin lời Chương Quyết nói hay không.

Mà chỉ thấy anh cúi đầu nhìn nửa bao thuốc lá còn lại được đặt trên bệ lan can của Chương Quyết, cầm nó lên quan sát một hồi, lại mở hộp ra rút một điếu, học theo Chương Quyết kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, không ngẩng đầu lên mà hỏi: “Hút thuốc thú vị vậy sao? “

Chương Quyết rất muốn rút điếu thuốc kia từ tay anh vì y cảm thấy anh thực sự chẳng ưa gì thứ này, nhưng do bị hỏi quá đột ngột, y chỉ đành lắc đầu và nói với anh rằng: “Không có gì thú vị cả.”

“Vậy sao cậu lại thích nó như vậy?” Trần Bạc Kiều nhướn mày nhìn y.

Chương Quyết nhìn vào tay anh, uể oải nói: “Có việc để làm, sẽ không suy nghĩ quá nhiều.”

“Vậy thì tôi cũng muốn thử,” Trần Bạc Kiều ngậm điếu thuốc vào miệng, nói với y, “Cho tôi miếng lửa đi.”

Tay Chương Quyết chạm vào hộp diêm liền rụt lại.

“Trần Bạc Kiều.” Chương Quyết gọi anh.

Đây có lẽ là lần đầu tiên Chương Quyết không làm theo ý của Trần Bạc Kiều, nhưng bởi vì không muốn anh sau này phải hối hận, Chương Quyết vẫn rất kiên trì thuyết phục anh: “Đừng làm những chuyện anh không muốn làm.”

Trần Bạc Kiều nhìn y một lúc, rốt cuộc trả điếu thuốc về tay y. Chương Quyết nhận lấy rồi Trần Bạc Kiều lại muốn y hút cho anh xem.

“Anh không thích mùi thuốc lá.” Chương Quyết nhìn vào hộp thuốc lá đã bị mưa thấm ướt mà thì thầm.

Trần Bạc Kiều không nói gì, chỉ lẳng lặng đốt cháy một que diêm. Chương Quyết không thể làm gì hơn là đi qua mượn lửa, sau đó cúi đầu hít một hơi, nhả ra làn khói ngăn giữa y và Trần Bạc Kiều.

Một người là Đại tá Trần, anh tuấn hiên ngang của Liên minh châu Á, còn lại là người có sức khỏe không tốt lại có thói quen xấu Chương Quyết.

Đại tá Trần đứng mơ hồ trong làn mưa và khói thuốc. Chương Quyết dường như được chất nicotine tương trợ, càng thêm can đảm gọi tên Trần Bạc Kiều, mà anh cũng kiên nhẫn đáp lại như thường lệ. Chương Quyết ngước lên nhìn vào mắt anh, hỏi: “Anh thích kiểu người nào?”

Trần Bạc Kiều không lảng tránh ánh mắt của y, nghĩ một lúc anh mới đáp rằng: “Tôi vẫn chưa nghĩ tới điều này.” Rồi lại hỏi Chương Quyết: “Cậu cảm thấy thế nào?”

Anh hỏi một câu mà ngay cả người trong cuộc như anh còn không thể trả lời vậy mà Chương Quyết do đã từng rất nhiều lần tưởng tượng ra người sẽ được đứng cùng anh nhận những lời chúc phúc, lại có thể mơ hồ nói: “Có lẽ sẽ rất ưu tú. Nếu có thể được ở bên anh, dĩ nhiên là phải xứng đôi với anh.”

“Vậy sao?” Trần Bạc Kiều dịu dàng nở nụ cười, và quay đầu lại nhìn về phương xa. Chương Quyết dõi theo ánh mắt anh, cũng nhìn về phía chân trời được hình thành từ những tòa nhà màu xám và bầu trời nhiều mây, cùng những đám mây lơ lửng với các màu sắc khác nhau.

Trần Bạc Kiều chống tay lên lan can mà trêu Chương Quyết: “Sao cậu có vẻ còn rõ hơn tôi nữa vậy?”

Hai người im lặng một lúc, Trần Bạc Kiều lại nói: “Tôi thực sự không biết. Tôi không có thời gian để nghĩ về những điều này.”

Chương Quyết ngoảnh lại nhìn anh, điếu thuốc trong tay đã cháy hết phân nửa cho dù chưa hút lần nào. Mà Trần Bạc Kiều đứng bên cạnh Chương Quyết lúc này còn hoàn hảo hơn những tấm ảnh mà y đã từng xem.

Anh tựa như một bức tượng sáp dịu dàng lại không có khuyết điểm.

Có lẽ cho rằng bản thân sẽ không bao giờ còn có cơ hội đứng gần và trò chuyện với Trần Bạc Kiều như vậy trong tương lai, Chương Quyết lại cố gắng kéo dài cuộc trò chuyện này: “Vậy bây giờ anh thử nghĩ xem?”

Trần Bạc Kiều mỉm cười nhìn Chương Quyết, hỏi đùa: “Cậu muốn làm gì nào?”

Ánh mắt anh dường như đang nói, nếu anh miêu tả loại người nào thì Chương Quyết cũng sẽ thực sự dựa theo tiêu chuẩn ấy mà biến mình thành như vậy luôn chăng.

Chương Quyết ngay lập tức làm rõ: “Tôi không có ý đó.”

“Ừ,” Trần Bạc Kiều cười rồi duỗi tay lấy điếu thuốc trong tay Chương Quyết đi dập tắt, nói, “Chương Quyết, thuốc sắp cháy đến tay rồi này.”

Mặt của Chương Quyết hơi nóng lên, nhưng vẫn không thể rời mắt khỏi khuôn mặt của Trần Bạc Kiều. Mà Trần Bạc Kiều hình như luôn thích thú với một Chương Quyết như vậy, anh cười nói: “Tôi cũng đâu có ý đó.”

Thấy Chương Quyết ấp úng nói không nên lời, Trần Bạc Kiều lại hỏi y: “Vậy cậu nghĩ người xứng với tôi sẽ như thế nào?”

Chương Quyết nhìn anh một lúc lâu, mới nói: “Cũng sẽ hoàn hảo như anh.”

Trần Bạc Kiều lại mỉm cười, khẽ gật đầu “Ừ” một tiếng, rồi hỏi Chương Quyết: “Còn gì nữa không?”

Chương Quyết lại nói: “Là một Omega xinh đẹp và thông minh.”

“Anh sẽ rất thích người ấy.”

“Hẹn ước với người ấy thật nhiều.”

Y nói đứt quãng, không theo một trình tự nào. Trần Bạc Kiều trông như sẵn sàng lắng nghe, cho nên Chương Quyết nghĩ thế nào liền nói thế nấy.

Chương Quyết chợt nhận ra bản thân cũng không phải quá đau khi nói ra những lời này, chỉ là y vẫn không ngừng nói, như muốn cho Trần Bạc Kiều biết hết những suy nghĩ của mình. Trước đây khi nghĩ sẽ cảm thấy khó chịu, lúc này nói ra ngược lại rất thản nhiên.

Bản thân y đương nhiên cũng muốn trở thành một người như vậy, muốn được xuất hiện trong phạm vi lựa chọn bạn đời của Trần Bạc Kiều. Sao y lại không muốn chứ? Y muốn đến phát điên. Nhưng không có cách nào, y chỉ là Chương Quyết.

“Chương Quyết.” Trần Bạc Kiều huơ tay trước mặt Chương Quyết, lúc này y mới chợt nhận ra bản thân lại thất thần.

Trần Bạc Kiều nói: “Tiêu chuẩn của cậu còn cao hơn cha mẹ tôi nữa.”

Rồi anh đến gần Chương Quyết, khom người giữ vai y.

Bên vai Chương Quyết hơi trùng xuống, nhìn Trần Bạc Kiều nghiêng người, khi thấy anh sắp đến gần Chương Quyết liền nhắm mắt lại, cuối cùng Trần Bạc Kiều chỉ chạm nhẹ vào trán y.

Trong giây phút nhắm mắt, Chương Quyết quả thực đã nghĩ anh sẽ hôn mình.



Chương Quyết mở mắt ra. Trần Bạc Kiều thoáng dời mặt đi một chút, nhưng tay vẫn đặt trên vai Chương Quyết.

“Ngày mai đi thăm đền Erawan[1] với tôi,” Trần Bạc Kiều nói, “Chỉ còn vài ngày nữa là chúng ta lên tàu, làm một chuyến dạo quanh Bangkok nào.”


[1] Đền Erawan: nơi được xem là thờ Phật Bốn Mặt cầu được ước thấy linh thiêng nhất Thái Lan, gọi là Phật Bốn Mặt nhưng thật ra tượng không thuộc nhà Phật, mà là một vị thần tứ diện tính theo chiều kim đồng hồ từ chính diện tương ứng Từ (cầu sự nghiệp địa vị) – Bi (cầu hôn nhân tình cảm) – Hỷ (cầu tiền tài phú quý) – Xả (cầu sức khoẻ bình an). 

76166-cach-tho-cung-phat-4-mat-thai-lan-700x525

76153-nhung-cau-chuyen-tam-linh-ve-phat-bon-mat-700x466

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play