Đêm qua tận khuya Tô Kiều mới ngủ nên ngày hôm sau ngủ thẳng đến trưa.
Trong cơn mơ màng, cô nghe thấy tiếng Tần Hiển, trầm thấp nhưng cũng không rõ là đang nói gì.
Cô miễn cưỡng cuốn chăn lại, trùm chăn lên chắn đi âm thanh. Tiếng anh rất nhỏ, hình như đang nói chuyện công việc.
Dường như giữa hai người có tâm linh tương thông, Tần Hiển quay đầu lại phát
hiện Tô Kiều đã tỉnh ngủ, nghiêng người cuộn lại trên giường. Chăn che
hơn nữa khuôn mặt cô, chỉ lộ ra đôi mắt đen nhánh đang chăm chú nhìn
anh.
Tần Hiển nói ngắn gọn hai câu trong điện thoại rồi cúp máy. “Tỉnh rồi à?”
Tần Hiển đi đến trước mặt Tô Kiều, ngồi xuống bên mép giường, cúi người ôm Tô Kiều từ trong chăn ra, để cô ngồi lên đùi anh.
Hai tay Tô Kiều vô thức vòng lên cổ Tần Hiển, nhìn anh, “Sao anh dậy sớm vậy?”
Tối qua ngủ muộn thế, đến giờ cô vẫn chưa mấy tỉnh táo, thân thể thì mềm nhũn.
Tần Hiển thì ngược lại, cực kỳ có tinh thần.
Trên phương diện này, thể lực nam và nữ khác xa nhau quả thực không phải lời nói đùa.
Tần Hiển nhìn cô cười, nói: “Sợ em chạy mất, nên phải dậy trông chừng.”
Cô dùng hai tay ấp lấy tay Tần Hiển, còn nói: “Chỉ là cảm thấy như bây giờ thật hạnh phúc.”
Mọi thứ đều tốt đẹp, mọi lo lắng tiêu tan, sau cơn mưa trời lại sáng.
Tần Hiển nhìn cô cười, kéo tay cô, “Sang bên đây ngồi cạnh anh đi.”
Tô Kiều ừ một tiếng, đứng dậy đi sang phía đối diện, ngồi sát bên cạnh Tần Hiển.
Cô kéo cánh tay anh, cằm chống lên bả vai anh, đưa mắt nhìn anh, “Lát nữa chúng ta đi đâu đây?”
Tần Hiển cúi đầu hôn cô một cái, kéo tay cô, vừa nắm vừa vuốt ve, “Em muốn đi đâu?”
Tô Kiều lắc đầu, “Không biết nữa.” Hơi ngừng lại rồi tiếp: “Hay chúng ta cứ đi dạo xung quanh đi.”
“Được.”
Cơm nước xong xuôi, Tô Kiều và Tần Hiển đi dọc theo đường cái.
Trên trấn có rất nhiều hiệu sách, cửa hàng đồ trang sức, quần áo, tiệm bán đồ sứ.
Tô Kiều dắt tay Tần Hiển thăm mỗi chỗ một ít, tới hiệu sách chọn vài cuốn rồi lại đi mua thêm mấy cái váy sặc sỡ.
Trước đây cô rất ít khi mặc đồ có màu sắc quá nổi bật do không được tự tin
cho lắm. Nhưng ở đây còn có một ông chồng nhắm mắt cũng khen hay, dù cô
mặc gì anh đều cảm thấy đẹp.
Tô Kiều cao hứng mua một đống đồ, Tần Hiển tâm tình vui vẻ theo sau trả tiền, giúp cô xách đồ.
Bên đường có bán mũ rơm, cô cầm lấy một cái đội lên rồi quay lại hỏi Tần Hiển: “Có đẹp không?”
Tần Hiển cười, chỉnh cao lại vành nón cho cô rồi nói: “Đẹp lắm.”
Tô Kiều không nhịn được cười, ngẩng đầu hôn anh một cái.
Cô cảm thấy, cho dù mình có thành dạng gì đi chăng nữa, Tần Hiển đều vui
vẻ tiếp nhận. Trong lòng anh, chắc hẳn cô là tốt nhất trên đời.
Tô Kiều và Tần Hiển ở lại chơi gần nửa tháng.
Hai người một lần nữa trở lại chốn xưa, đi qua cây cầu đã từng qua, dạo bước trên con đường đã từng dạo bước.
Ngày đi, ngồi trên máy bay Tô Kiều hỏi Tần Hiển: “Sau này còn muốn trở lại không?”
Tần Hiển lắc đầu: “Không muốn.”
Nơi này đối với anh mà nói, quá nhiều ký ức đau khổ.
Bây giờ Tô Kiều đã trở về, nơi này cũng không còn quá nhiều ý nghĩa với anh.
Tô Kiều ôm lấy cánh tay anh, ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy sau này chúng ta không tới nữa.”
Để quá khứ là quá khứ đi, mỗi ngày mới sau này chỉ còn là hạnh phúc.
...
Sau khi từ Vân Nam trở về, thời tiết rất nóng.
Ngày nào Tô Kiều cũng trong nhà mở điều hòa, chẳng muốn bước ra ngoài. Ở nhà cũng mở, ở nhà hàng cũng mở.
Có lẽ do để nhiệt độ quá thấp, một tuần sau, Tô Kiều bị cảm.
Tô Kiều bọc chăn ngồi trên ghế salon ngoài phòng khách, điều hòa được Tần Hiển chỉnh về nhiệt độ phù hợp.
“Không phải đã nói em đừng ham lạnh sao, bây giờ thì dễ chịu rồi chứ?”
Tần Hiển rót cho cô một cốc nước, lại bóc từng viên thuốc cho cô.
Tô Kiều sụt sịt mũi: “Vợ anh đã thảm vậy rồi, xin anh đối xử nhẹ nhàng chút.”
Tần Hiển không nhịn được cười, đút thuốc cho cô, rồi kề ly nước tới miệng: “Vâng, anh sai rồi, bây giờ em đang là bệnh nhân.”
Tô Kiều cúi xuống, uống một ngụm nước trong tay Tần Hiển rồi lại ngửa đầu
nuốt thuốc. Rồi như chợt nhớ ra chuyện gì, nói: “Chờ khi nào em khỏi, em mang anh về quê em một chuyến nhé.”
Vợ chồng mới cưới
bình thường, người vợ đều muốn mang chồng về nhà ngoại. Nhưng Tô Kiều
không có nhà mẹ đẻ, nên cô muốn mang Tần Hiển về thăm lại nơi chôn rau
cắt rốn của mình.
Quê cô là miền núi xa xôi, rất nhiều năm rồi không trở về, mẹ và bà nội cũng không còn ở đó.
Cô từng trải qua thời niên thiếu cô độc ở đó, đối với nó cũng chẳng còn
lưu luyến gì. Nhưng dù sao cũng là quê hương, cô vẫn muốn cùng Tần Hiển
về thăm lại.
Tần Hiển gật đầu, “Được, chờ em khỏi ốm đã nhé!”
Anh lại đưa thuốc tới bên miệng Tô Kiều, vừa cho cô uống nước.
Tô Kiều cúi đầu uống nước rồi lại ngửa đầu nuốt thuốc.
Uống thuốc xong, Tần Hiển giúp cô lau nước còn dính trên khóe miệng, xoa cằm cô rồi lại cúi xuống cắn lấy môi cô.
Tô Kiều mở to hai mắt trừng anh, “Em đang bị cảm đấy.”
Tần Hiển nhìn cô cười, “Anh khỏe lắm, không sợ lây.”
Dứt lời lại hôn xuống, cạy miệng cô ra, triền miên quấn quýt.
Tô Kiều quấn mình trong chăn không chịu ra, cũng không đẩy nổi Tần Hiển.
Cô vùng vẫy một lát rồi cũng bỏ cuộc, để Tần Hiển hôn mình.
Đến tận khi bị Tần Hiển hôn làm toàn thân mềm nhũn, anh mới buông cô ra,
dán môi bên tai cô khàn giọng nói: “Lần này tha cho em đấy, lát nữa đi
tắm nước nóng, sẽ mau khỏe lại thôi.”
Tô Kiều á một tiếng, hai tay từ trong chăn vòng lên cổ Tần Hiển.
Tần Hiển kéo cô ra khỏi chăn, ôm ngang cô đi lên lầu.
Tần Hiển thả cô vào bồn nước ấm, đèn nhiệt chiếu sáng cả căn phòng, ấm áp dễ chịu.
Tần Hiển cũng Tô Kiều ngâm mình trong bồn tắm. Nhiệt khí bốc lên dễ làm người ta buồn ngủ.
Có lẽ do tác dụng của thuốc, Tô Kiều dựa vào ngực Tần Hiển, chẳng mấy chốc đã vào giấc.
Lờ mờ cảm nhận được Tần Hiển đang xoa cổ tay cô, cảm nhận được Tần Hiển ôm cô ra khỏi bồn tắm, trở về phòng, mặc xong xuôi quần áo.
Tô Kiều bị cảm, chạng vạng tối mới hạ sốt. Đêm hôm ấy Tần Hiển không dám
mở điều hòa, sợ ảnh hưởng đến cô, lại sợ đêm cô đá chăn, nên ngủ không
được sâu.
Tần Hiển không ngủ nữa, giúp cô đắp lại chăn mỏng, đưa tay lên sờ trán cô. Không sốt nhưng đổ nhiều mồ hôi.
Mũi cô bị ngạt, hô hấp nặng nề. Tô Kiều nóng đến tỉnh, lại đá chăn ra, chui vào ngực Tần Hiển, giọng nói cũng mơ màng, “Chồng ơi, anh không bật
điều hòa à?”
Tô Kiều ừ, kéo chăn đắp lên người cô, vỗ
nhẹ sau lưng cô ôn nhu nói: “Anh hỏi bác sĩ rồi, em vừa hạ sốt không nên mở điều hòa, nhịn một chút, đổ mồ hôi sẽ sớm khỏe thôi.”
Anh lấy cái quạt cạnh giường quạt cho Tô Kiều, “Anh quạt cho em, mau ngủ đi.”
Tô Kiều tựa vào ngực Tần Hiển, không ngẩng đầu, nhắm mắt ngủ tiếp.
Tần Hiển liên tục phe phẩy gió, Tô Kiều mới cảm thấy đỡ hơn. Cô không nhớ
rõ mình ngủ lúc nào, nhưng nửa đêm tỉnh dậy, mông lung mở mắt ra, trong
bóng tối vẫn thấy Tần Hiển đang quạt cho mình.
Cô dựa gần hơn vào ngực anh, ôm lấy anh hỏi nhỏ: “Mấy giờ rồi anh?”
Tần Hiển khẽ đáp: “Mới bốn giờ thôi, còn sớm, em ngủ tiếp đi.”
Cô ừ một tiếng, nửa tỉnh nửa mê ôm lấy Tần Hiển càng chặt.
Ngày hôm sau, Tô Kiều tỉnh dậy lúc bảy giờ.
Tần Hiển không còn trong phòng, cô ngồi dậy, thấy chiếc quạt tối qua Tần Hiển quạt cho mình ở đầu giường.
Cô xỏ dép xuống giường, vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Lúc đi ra không quên cầm theo chiếc quạt để đầu giường, đi ra khỏi phòng. Cô đi xuống lầu, nghe thấy tiếng từ trong phòng bếp.
Cô phe phẩy quạt, tới cửa phòng đã thấy Tần Hiển đang đứng trước bếp làm bữa sáng.
Cô đi qua, ôm lấy anh từ phía sau, đầu nghển ra trước nhìn trong nồi.