Ngày cử hành hôn lễ mà ông nội Tần Hiển phải đi xem hoàng
lịch khắp nơi đã tới, nghe nói đây là ngày tốt nhất trong năm, mọi sự
đều thuận lợi.
Ngày hôm đó, trời còn chưa sáng Tô Kiều đã thức dậy. Đánh răng rửa mặt, không quên đắp mặt nạ.
Phía bên Tô Kiều rất ít người, chỉ có hai ba người bạn, đến cả mẹ cô cũng không biết.
Mấy năm trước, sau khi trả hết nợ, hai người đã đoạn tuyệt quan hệ.
Bà ấy sinh ra cô, còn cô đã vì bà ấy mà từ bỏ thanh xuân. Lúc mà tuổi cô
đáng ra đang đi học, thì đã phải ra ngoài làm việc kiếm tiền. Đến khi
hai mươi, lại còng lưng gánh món nợ lớn.
Cô đã trả hết rồi. Cô không còn nợ nần gì bà ấy cả.
Vì bên nhà cô dâu không có người, nên mấy người em họ và dì của Tần Hiển
đến làm người nhà của cô, sáu rưỡi sáng đã mang theo thợ trang điểm và
đội chụp ảnh đến.
Bây giờ Tô Kiều đang ngồi trong phòng trang điểm, còn dì hai của Tần Hiển đang nấu chè trôi nước trong bếp.
Mạnh Oanh và mấy em họ của Tần Hiển ở lại với cô, thuận tiện thương lượng xem lát nữa phải lấy lì xì của nhà trai thế nào.
Nhóm quay phim đang làm việc, ghi lại từng giây từng phút của hôn lễ này.
Tô Kiều cũng không rõ cảm xúc hiện tại của mình là gì, kích động có, khẩn
trương cũng có. Cũng chẳng hiểu vì sao, bỗng dưng rất muốn khóc.
Đến mười giờ, Tô Kiều đã trang điểm xong, làm tóc xong, bây giờ phải lên lầu thay váy cưới.
Tô Kiều thay xong, từ phòng tắm đi ra, mấy cô gái trong phòng đều ngây
người. Bạn phải biết, đến phụ nữ cũng phải khen đẹp, tức là thực sự rất
đẹp.
Dáng Tô Kiều thon thả cân đối, đây là điều mà tất
cả mọi người đều công nhận. Nhưng giây phút này, khoác lên mình chiếc
váy cưới lộng lẫy, càng đẹp đến chói mắt, làm cho người ta không dám
nhìn thẳng.
“Ôi mẹ ơi, chị dâu của em à, hôm nay chị đẹp lắm!”
“Chị dâu lúc nào chẳng đẹp.” Từ tám năm trước, khi Mạnh Oanh lần đầu gặp Tô
Kiều, đã cảm thấy cô rất xinh đẹp. Nhiều năm trôi qua, đến giờ vẫn đẹp
như vậy.
Mặc chiếc váy cưới, trên mặt lấp lánh ý cười.
Tô Kiều thay đồ xong, dì hai Tần Hiển lại gần nói cô đừng xuống lầu, Tần Hiển sắp tới rồi.
Mấy cô gái dắt theo đám trẻ con xuống lầu, vừa đi vừa dạy bọn chúng cách lấy lì xì, không đưa lì xì thì không mở cửa.
Trong phòng ngủ của Tô Kiều chỉ còn lại Mạnh Oanh và Tiểu Đường giúp cô ngăn cửa.
Tô Kiều ngồi trên giường, nhìn ra cửa sổ.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, mặt trời không quá gắt, gió thổi hiu hiu, làm cho tâm tình người ta cũng mềm ra như nước.
Dưới lầu rất ồn ào, tiếng cười truyền cả lên trên lầu.
Từ đầu tới cuối Tô Kiều vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu không ngừng vang lên câu nói của Triệu Tấn.
Tối qua, Triệu Tấn gọi điện cho cô.
“Có chuyện này chắc cô vẫn chưa biết. Lần trước Tần Hiển tới London tìm cô, sau khi trở về liền lập tức mua một căn nhà, trang trí theo sở thích
của cô. Cậu ấy nói với tôi, Tô Kiều vẫn luôn mong mỏi một mái nhà, chờ
cô ấy trở về, có thể cho cô ấy một tổ ấm.”
Hai mắt Tô Kiều lại rớm nước, cô đưa tay gạt đi.
Tiếng Tô Dương từ ngoài truyền vào, “Tôi nói cho cậu biết, Tần Hiển, tuy đến
giờ tôi vẫn không hài lòng về cậu, nhưng chị tôi thích cậu, chị ấy luôn
nói cậu là người yêu chị ấy nhất. Hai mươi mấy năm qua chị tôi vất vả,
trước kia tôi cũng đối xử với chị ấy không tốt... Trên đời này chẳng có
mấy người chị ấy có thể dựa vào, hôm nay tôi giao lại chị ấy cho cậu.
Cậu nhớ phải đối xử với chị ấy thật tốt.”
Tô Kiều ở bên
trong nghe được lời này, mắt càng đỏ, cô cúi đầu, nghe thấy tiếng Tần
Hiển trả lời, từng chữ từng chữ rất rõ ràng, như rót vào nơi sâu nhất
trong linh hồn cô, anh nói: “Tôi sẽ quan tâm cô ấy, yêu thương cô ấy, cả đời ở bên cạnh cô ấy.”
Nước mắt Tô Kiều không kìm nén được rơi xuống, cô bấu chặt lấy váy, vừa chua xót vừa hạnh phúc.
Lúc Tần Hiển tiến vào, mọi người đều đi ra. Trong phòng ngủ chỉ còn hai người bọn họ.
Tô Kiều ngồi trên giường, mắt vẫn còn đỏ, cô nhìn Tần Hiển, thấy anh tiến lại gần, ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Anh đưa tay sờ lên gương mặt cô, cười hỏi: “Sao em lại khóc?”
Tô Kiều cố nhếch môi, nói: “Em đâu có khóc.”
Tiếng cười của Tần Hiển trầm thấp, “Ừ thì không khóc.” Anh xoa xoa hai con
mắt đỏ bừng của cô, “Vậy là do tối qua ngủ không ngon à?”
Tô Kiều ừ một tiếng, “Đúng vậy.”
Tô Kiều nói không khóc chính là không khóc, Tần Hiển cũng không vạch trần cô.
Anh đứng lên, ngồi xuống bên cạnh cô, giữ lấy đầu cô rồi nghiêng sang hôn
lên môi cô. Một nụ hôn nhẹ nhàng, không kéo dài quá lâu, một chốc đã
buông ra.
Anh nhìn cô, nói: “Lát nữa chắc anh còn việc
phải xử lý, em cứ ở trong phòng đợi anh, đói thì ăn gì đó, không cần lo
mấy cái lễ nghi kia.”
Tô Kiều gật gật đầu, nhìn anh đáp: “Em biết rồi.”
Đến khách sạn, Tô Kiều vẫn chờ trong phòng.
Tần Hiển quả thực nhiều việc, anh còn phải đi tiếp khách khứa.
Nghi lễ rất nhanh sẽ diễn ra, Mạnh Oanh kéo tay Tô Kiều hỏi cô: “Chị có khẩn trương không?”
Tô Kiều lắc đầu: “Vẫn còn tốt.”
Thực ra cô cũng hơi khẩn trương chút xíu, nhưng may thay, cô biết mình còn có Tần Hiển, nên chẳng việc gì phải sợ cả.
Hôn lễ được chuẩn bị từ rất lâu, cái gì cũng đều là thứ tốt nhất. Hội trường được bày trí vô cùng lãng mạn.
Nghi lễ còn chưa bắt đầu, hội trường đã kín người. Vương Húc đột nhiên bắt
lấy cổ tay Lương Dật, “A Hiển kết hôn mà sao mẹ nó tôi khẩn trương thế
nhỉ.”
Lương Dật hất tay hắn ra, nâng chén trà lên, uống một ngụm, mãi mới nhả ra mấy chữ, “Quá khó khăn.”
Đừng nói người trong cuộc, đến cả bọn họ chỉ là khán giả, cũng cảm thấy
chuyện tình này quá nhiều trắc trở. Nếu đổi lại là người khác, có lẽ đã
chấp nhận mà buông xuống từ lâu. Đúng vậy, trên thế giới này sẽ không có một Tần Hiển thứ hai.
Tô Kiều trước kia thỉnh thoảng sẽ oán trách ông trời đối với mình không tốt, nhưng từ khi cô có Tần Hiển, mọi khổ đau trước kia đều đáng giá.
Vừa nãy Tô Dương còn hỏi cô, “ Chị, lát nữa chị có khóc không?”
Tô Kiều cho là mình sẽ không khóc, nhưng trên thực tế, khi bước vào lễ
đường, nhìn thấy Tần Hiển đang đứng trên thảm đỏ đối diện mình, bốn mắt
chạm nhau, nước mắt cô liền tuôn rơi.
Cô mãi mãi sẽ không tìm được người nào tốt hơn Tần Hiển.
Cuối cùng cũng có thể ở bên anh, cùng anh trải qua quãng đời còn lại. Cô sẽ không còn cô độc, vì có anh vĩnh viễn yêu thương cô.
Âm nhạc quá mức xao xuyến, mọi người ngồi đây đều đang chăm chú theo dõi buổi hôn lễ.
Tô Kiều cầm hoa bước đến. Bên cạnh cô không có trưởng bối trong nhà, cũng có ai dắt tay cô ra.
Tà váy được kéo ra sau, cô đẹp tới mức không rời mắt được.
“Sao có mình Tô Kiều đi trên thảm vậy?” Vương Húc thấy ký quái liền hỏi.
Lương Dật nhìn Tô Kiều bên đó, mãi sau mới nói: “Bên cô ấy không có trưởng bối.”
“Cha mẹ cô ấy đâu?”
Lương Dật lắc đầu, hồi lâu mới nói: “Tô Kiều cô ấy... cũng thật đáng thương.”
Năm đó họn họ hiểu lầm cô ấy quá sâu.
Mấy năm nay Tô Kiều khổ sở thế nào, không ai biết được.
Tô Kiều ôm bó hoa, một mình đi trên thảm đỏ. Từng bước từng bước, kiên
định hướng về phía Tần Hiển. Cô đi đến trước mặt anh, đưa tay cho Tần
Hiển.
Tần Hiển đón lấy tay cô. Anh nhìn cô, dường như đang cố kìm nén giọt nước mắt.
Tô Kiều nhìn anh, thấp giọng nói, “Tần Hiển, em giao mình cho anh.”
Tần Hiển siết tay cô càng chặt, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được, “Anh sẽ trân trọng.”
Tần Hiển nắm tay cô bước lên đài, ánh mắt mọi người cùng dõi theo hai người.
Hôn lễ không theo chương trình giống như bình thường, sau khi lên đài, người chủ trì đưa micro cho Tần Hiển.
Tô Kiều không khỏi ngạc nhiên nhìn Tần Hiển.
Mọi người bên dưới cũng kinh ngạc không kém, nhìn theo Tần Hiển.
Tần Hiển cầm Micro, tiếng nói trầm thấp vang vọng khắp sảnh lớn, “Cảm ơn
mọi người hôm nay đã có mặt ở đây để tham dự hôn lễ của tôi và Tô Kiều.
Buổi hôn lễ hôm nay, xin để tôi được nói.”
Tô Kiều nhìn Tần Hiển, anh còn chưa nói thêm gì, cô đã đỏ cả vành mắt.
Tần Hiển nắm chặt tay cô, hơi ngừng lại một chút rồi nói tiếp, “Kỳ thực,
hôn lễ này đến muộn rất nhiều năm. Nhiều khi anh nghĩ, nếu năm đó chúng
ta không tách ra, có lẽ đã không phát sinh nhiều chuyện như vậy mà em
cũng không phải chịu khổ như thế.”
Anh xoay người, đối
mặt với Tô Kiều, “Em có còn nhớ, trước khi anh thi Đại học từng nói với
anh, chờ anh lên Đại học rồi, em sẽ cùng anh đi nghe giảng, chỗ nào
không hiểu thì để anh dạy em.”
Tô Kiều nhìn anh, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Tần Hiển nhìn thẳng vào mắt cô, tiếp tục nói: “Em luôn nói rằng mình không
tốt, nhưng trong lòng anh, em là người tốt nhất trên đời, không ai có
thể vượt qua em, em kiên cường, dũng cảm, thiện lương. Là vận mệnh không công bằng với em, nhiều người hiểu lầm em. tổn thương em, nhưng anh
biết, không ai có thể so với em.”
Anh cúi đầu, ngón tay
vuốt ve vết sẹo trên cổ tay Tô Kiều, mắt cũng đỏ theo. Anh ngẩng đầu
nhìn Tô Kiều, giọng hơi nghẹn ngào: “Anh chỉ tiếc, không thể đưa em đi
học Đại học, không thể cùng em trải nghiệm những hoạt động trong trường, không thể dạy em những thứ em muốn học. Tám năm qua, anh không thể tìm
ra em, không ở bên cạnh chăm sóc em, để em một mình chịu đựng...”
Nước mắt Tần Hiển cuối cùng cũng rơi xuống, anh chăm chú nhìn Tô Kiều, hai
mắt đỏ hồng, “Tô Kiều, anh rất xin lỗi em, lúc em cô độc nhất, khổ sở
nhất không thể ở bên cạnh em. Tất cả đều là lỗi của anh, mong em có thể
tha thứ.