Editor: Cát Cánh
Tiêu Nguyệt Kỳ dịu dàng đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Nguyệt Kỳ hiểu được.”

Thái hậu nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của Tiêu Nguyệt Kỳ, lại thận trọng nhìn chằm chằm xem xét đôi khuyên tai đông châu trên tai nàng. Cuối cùng mới vừa lòng cười nói:

“Ai gia biết con hiểu chuyện. Về nhà nghỉ ngơi trước đi, lần này được thăng làm quý nhân, ai gia cũng chuẩn bị cho con một số đồ. Ngày mai sai người tới chỗ ta lấy.”

Tiêu Nguyệt Kỳ vẻ mặt vui vẻ cúi người, “Nguyệt Kỳ tạ ơn Thái hậu nương nương.”

Thái hậu gật đầu hiền từ, Tiêu Nguyệt Kỳ cũng rất thức thời cáo lui.

Trong lúc xoay người ánh mắt nàng thờ ơ lướt qua Tiêu quý phi vẻ mặt tức giận nhưng lại được Thái hậu thân thiết kéo tới bên người.

Vừa đi ra khỏi Từ An Cung, biểu tình vui vẻ trên mặt Tiêu Nguyệt Kỳ lập tức tản ra. Vừa mới nghĩ tới tình cảnh ban nãy, lòng bàn tay không nhịn được nắm chặt khăn lụa.

“Quý nhân?”

Tiêu Nguyệt Kỳ nhìn tiểu cung nữ vẻ mặt nghi ngờ, thu cảm xúc lại, lên tiếng nói: “Không sao, về trước đi. Chiêu Nghi Cung vẫn còn rất nhiều đồ đạc chưa thu dọn.”

Tiểu cung nữ vâng một tiếng, vội vàng ngoan ngoãn đi theo sau nàng.

Trong Từ An Cung, Tiêu quý phi cũng rõ ràng rất không vừa lòng bởi vì thái độ thân thiết của Thái hậu đối với Tiêu Nguyệt Kỳ như thế.

Thái hậu nhìn tính tình của nàng vẫn thẳng thắn như trước, có chút bất đắc dĩ, “Ngươi lại giận dỗi như trẻ con cái gì? Nói thế nào thì Tiêu Nguyệt Kỳ cũng bước ra từ Tiêu gia. Nó được sủng thì tốt hơn so với người ngoài được sủng chứ?”

Tiêu quý phi không trả lời, nhưng nhìn thấy vẫn rất không cam lòng.

Thái hậu thở dài nói: “Diệc Dao, bây giờ con vẫn chưa tỉnh táo sao? Vị trí Hoàng hậu đã cho Hạ Hàn ngồi vững rồi, lại nhìn thái độ của Hoàng đế với con… thế cục hiện giờ, con chỉ có thể chắc chắn có hoàng tử mới có thể ổn định ở vị trí hôm nay của con.”

Chủ đề nhàm tai này nhất thời làm cho Tiêu Diệc Dao cảm thấy tủi thân, “Cô mẫu, con…”

“Được rồi, ai gia biết con cũng không dễ dàng.” Rốt cuộc Thái hậu vẫn đau lòng đứa cháu gái ruột từ nhỏ vẫn luôn theo bên cạnh mình này.

“Bây giờ con cũng đừng đi quản xem ai lại được phong phi, những chuyện này, chúng ta không quản được. Bây giờ Nguyệt Kỳ được sủng ái, đối với con chỉ có chỗ tốt. Nếu như nó thật sự có thể có hoàng tử, dù sao trên người vẫn chảy dòng máu Tiêu gia. Không phải là tốt hơn so với Tô chiêu nghi và Trương chiêu nghi sao. Chỉ cần sau này nó có hoàng tử, cuối cùng nhất định cũng phải nuôi dưới danh nghĩa của con. Nó có thể làm gì… dù sao con mới là đích nữ duy nhất của Tiêu gia không phải sao?”

Tiêu quý phi nghe như vậy, trong lòng đột nhiên tốt hơn không ít. Đứng bên cạnh Thái hậu, bắt đầu xoa bóp vai cho bà, nhỏ giọng oán giận mấy chuyện vụn vặt như Hoàng hậu quá mức kiêu ngạo, Hoàng thượng vẫn không chịu tới thăm nàng.

Ý chỉ tấn phong đã được ban xuống, trong lòng những người khác có tức giận, không cam lòng đi nữa thì chung quy cũng không dám nói ra. Chỉ có thể âm thầm ghen tị.

Một số người vẫn còn đang suy nghĩ có nên học theo Ninh phi, không có việc gì thì tới Phượng Dương Cung nịnh bợ một chút hay không. Đột nhiên trong Phượng Dương Cung lại truyền xuống một ý chỉ, muốn tổ chức một bữa tiệc mừng nửa tuổi cho Tứ hoàng tử, bù lại tiệc một trăm ngày của Tứ hoàng tử bị bỏ qua.

Ngay từ đầu, Hoàng tử đã bỏ lỡ tiệc một trăm ngày, tổ chức bù một bữa tiệc nửa tuổi cũng không sao.

Nhưng trọng điểm chính là, tiệc mừng nửa tuổi của Tứ hoàng tử không chỉ là gia yến bình thường. Các quan viên từ ngũ phẩm trở lên đều được mời tham gia tiệc mừng nửa tuổi của Tứ hoàng tử.

Quan viên từ ngũ phẩm trở lên tham dự chúc mừng, đây chính là quy mô yến tiệc mà chỉ có tiệc đầy tháng và trăm ngày của trưởng tử mới có.

Từ khi Tứ hoàng tử mới sinh ra, ban đầu khi Trang phi qua đời, quyền nuôi nấng Tứ hoàng tử bị hai bên tranh đoạt làm cho mọi người chú ý. Sau đó trên có Đại hoàng tử, dưới có Tam hoàng tử vô cùng rực rỡ phong quang.

Tứ hoàng tử ở lại trong cung này, quả thực không khác biệt mấy so với Nhị hoàng tử, thuộc loại tồn tại hoàn toàn trong suốt. Mọi người gần như đều đã sắp quên mất, bây giờ chỉ có Tứ hoàng tử mới được coi như con của vợ cả.

Tiệc nửa tuổi đột nhiên được tổ chức, giờ đây mới có người nhớ tới, vẫn còn một Hoàng tử duy nhất ở dưới danh nghĩa Hoàng hậu.

Điều này không chỉ làm cho hậu phi kinh ngạc, tiền triều cũng sóng gió không nhỏ. Nhìn ý tứ của Hoàng thượng, rõ ràng là muốn cho Tứ hoàng tử một thân phận.

Nhưng mà nói ra cũng phải, bây giờ trong hậu cung của Hoàng thượng đã có Hoàng hậu, cũng có đích tử rồi. Vậy bước tiếp theo… có phải là nên phong Thái tử không?

Tin tức tiệc mừng Tứ hoàng tử được nửa tuổi vừa truyền ra không bao lâu, rất nhanh đã tới ngày tổ chức yến tiệc.

Bởi vì có quan viên cùng ở đây, yến tiệc được chia làm hai nơi, ở giữa dùng bình phong rộng lớn ngăn cách sơ qua.

Triệu Thần Hi là Hoàng đế, đương nhiên phải ngồi chung với quan lại. Hạ Hàn là nam tử, lại là Hoàng hậu, cho nên cũng ngồi bên cạnh Hoàng đế.

Những người khác, trừ Tam hoàng tử còn quá nhỏ, chỉ có thể để Thục phi mang theo bên người. Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử cũng ngồi bên ngoài. Tứ hoàng tử, nhân vật chính của ngày hôm nay đương nhiên cũng cần phải ở tiệc bên ngoài, tới nhận sự chúc mừng của quan viên.

Tứ hoàng tử bây giờ đã nửa tuổi, không chỉ càng trắng nõn đáng yêu, tinh thần cũng tốt hơn khi mới chỉ một hai tháng. Lúc này Tứ hoàng tử đang được Hạ Hàn đặt trên đùi, lưng mềm mại dựa vào bụng Hạ Hàn, mở to đôi mắt lớn bằng quả nho nhìn đánh giá xung quanh.

Ở nơi náo nhiệt thế này, Tứ hoàng tử ngược lại không sợ gì. Có quan viên tới chúc mừng, còn vô cùng cho mặt mũi mà mím cái miệng nhỏ không răng vui vẻ. Làm sao còn có thể nhìn ra dáng vẻ mít ướt phiền chán kia.

Hôm nay tuy rằng chỉ có quan lại từ ngũ phẩm trở lên tới trình diện, nhưng cộng thêm những hoàng thân trong dòng tộc, cho nên cũng không ít người. Hạ Hàn ôm Tứ hoàng tử, không tiện đứng dậy. Có người tới đây chúc, y chỉ trực tiếp gật đầu tỏ ý vừa lòng.

Dần dần tới gần giờ bắt đầu buổi tiệc, phần lớn quan viên đều đã tới tập hợp.

Phụ tử ba người nhà Trấn Quốc Công cũng đồng thời tới buổi tiệc.

Vừa tới giờ mở tiệc, Trấn Quốc Công trực tiếp đi qua bái kiến đế hậu và Tứ hoàng tử, dâng tặng một đôi vòng tay chạm rỗng kỳ lân bằng vàng.

Hạ Hàn cười nhận lấy thay Tứ hoàng tử. Ngày trong buổi yến tiệc, Hạ Hàn tháo chiếc vòng tay nhỏ bằng bạc trên cổ tay Tứ hoàng tử, đeo lên chiếc vòng vàng chạm kỳ lân mà Trấn Quốc Công tặng.

Khi Hạ Hàn giúp thay vòng, Tứ hoàng tử trái lại yên tĩnh ngoan ngoãn, đợi khi thay xong rồi, lại tò mò nhìn cổ tay mũm mĩm của mình.

Chỉ qua một lát, nó phát hiện ra trên vòng tay nhỏ kia còn có hai cái chuông nhỏ tinh xảo. Rất nhanh đã bị tiếng chuông trong trẻo hấp dẫn, một mình vui vẻ lắc lư cánh tay. Cái miệng nhỏ nhắn không răng không khép được, nước miếng rơi xuống cằm.

Thấy Tứ hoàng tử vui vẻ như thế, gương mặt xưa nay vốn nghiêm túc của Trấn Quốc Công lúc này cũng nhu hòa hơn rất nhiều, thậm chí còn mang theo nét cười. Hạ Hàn thấy thế cũng không kiềm chế Tứ hoàng tử một người có thể mang lại niềm vui, chỉ có thể cầm vải lụa đi lau nước miếng cho Tứ hoàng tử.

Sau Trấn Quốc Công, Hạ Hiên và Hạ Tích cũng qua đây chúc mừng.

Hạ Tích tặng cho Tứ hoàng tử một con dao găm khảm nạm bảo thạch nhiều màu sắc. Tuy rằng Tứ hoàng tử hiện tại chắc chắn còn chưa tới thời điểm có thể mang theo thứ này. Nhưng bảo thạch lóe sáng lên dao găm vẫn vô cùng thu hút sự chú ý của nó.

Sau khi Hạ Tích đưa dao găm cho nó, nó vẫn dùng cánh tay nhỏ bé nắm chặt không buông, liều mạng muốn nhét vào trong miệng. Hạ Hàn chỉ có thể một tay ôm nó, một tay giúp nó đỡ dao găm. Sợ nó cầm không vững, rơi xuống làm tổn thương bản thân.

Thứ Hạ Hiên tặng là một bộ văn phòng tứ bảo(1) chạm khắc ngọc. Hạ Hàn nhìn thấy rất bất đắc dĩ.

Nhìn trái nhìn phải không thấy có người ngoài, Hạ Hàn nhỏ giọng nói: “Đại ca, Tứ hoàng tử còn lâu mới dùng được những thứ này.

“Rồi cũng sẽ có lúc dùng tới.” Hạ Hiên nhìn Tứ hoàng còn ngốc ngốc ôm dao găm gặm, cũng lộ ra chút ý cười, “Mấy thứ này luôn không chê ít.”

Hạ Hàn gật đầu, trực tiếp bỏ qua đề tài này, “Gần đây bận rộn việc cũng, cũng lâu lắm rồi không gặp đại ca. Gần đây…vẫn ổn chứ?”

Hạ Hiên dừng lại một chút, nhìn theo ánh mắt như có như không của Hạ Hàn, đúng là Dụ vương Triệu Thần Ngữ đang bị một đống quan viên vây xung quanh hàn huyên.

Đúng lúc Triệu Thần Ngữ cũng quay đầu về bên này, vừa vặn chạm phải ánh nhìn của Hạ Hiên.

Khẽ gật đầu lễ phép với Triệu Thần Ngữ, Hạ Hiên mới dời ánh mắt, cười với Hạ Hàn, “Đừng lo lắng, mọi việc đều ổn.”

Hạ Hàn nhìn Dụ vương lập tức đẩy đám người ra, bắt đầu đi về phía này, lại nhìn huynh trưởng vẫn nhẹ nhàng tiêu sái của mình. Đột nhiên cũng không lo lắng nữa.

“Ừ, trong lòng đại ca có tính toán là được rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play