Editor: Cát Cánh
Nếu nói hai người Hạ Hàn và Tiêu Dịch Dao lại cắn xé lẫn nhau, thật đúng là trùng hợp.

Tiêu Dịch Dao gần đây quả thực chẳng còn cách nào, nếu như nghe tin Hoàng thượng muốn phong hậu vào thời điểm sớm hơn một chút, buổi tối nàng nằm ngủ cũng có thể cười tỉnh. Nhưng hơn nửa năm nay, Hoàng thượng nói là ân sủng, nhưng gần như chưa bước chân vào Hoa Cảnh Điện của nàng.

Cho dù nàng có tự tin thế nào đi nữa, cũng không ngốc tới mức tin tưởng vững vàng rằng vị trí Hoàng hậu kia cuối cùng cũng thuộc về mình.

Từ lúc Tiêu Dịch Dao mười hai mười ba tuổi, là cái tuổi mà vừa mới có mối tình đầu, thường xuyên mơ hồ nghe thấy mẫu thân và cô mẫu nói chuyện. Lặp đi lặp lại chỉ có một ý, nhất định phải để cho nàng ngồi lên vị trí Thái tử phi.

Khi đó Dịch Dao cũng chỉ có cơ hội ngẫu nhiên nhìn Thái tử vài lần từ đằng xa. Thái tử điện hạ thời niên thiếu đã đủ phong thái như bây giờ, thiếu niên duy nhất có thể đứng bên cạnh Thánh thượng, nhìn xuống thiên hạ, nhanh chóng gieo mầm tận đáy lòng nàng.

Hơn nữa thường xuyên nghe thấy cô mẫu cố ý vô tình nói chuyện, trong lòng Tiêu Dịch Dao dần dần hình thành nên việc chỉ có bản thân nàng mới đủ tư cách làm Thái tử phi, người làm Hoàng hậu cũng chỉ có một mình nàng mà thôi.

Tuy rằng cuối cùng lại không thể lên làm Thái tử phi như ý nguyện, nhưng cũng thuận lợi vào cung sau khi Hoàng thượng lên kế vị, hơn nữa nhiều năm qua đi vẫn là sự tồn tại đặc biệt trong lòng Hoàng thượng.

Tiêu Dịch Dao vẫn luôn tin tưởng rằng vị trí trong lòng Hoàng thượng của mình không giống như người khác, bằng không bản thân nàng cũng không độc chiếm hậu cung lâu tới bảy, tám năm. Cho dù nhiều năm qua nàng luôn âm thầm tự cho rằng thân phận Hoàng hậu của mình cũng là Hoàng thượng âm thầm thừa nhận. Đã lâu như vậy vẫn chưa được chân chính phong hậu, không phải vì Hoàng thượng không bằng lòng, không thích, chẳng qua là bị tình thế bên ngoài ép buộc mà thôi.

Cho nên trước đây tuy rằng Tiêu Dịch Dao có lo lắng, nhưng không hề hoảng loạn. Nàng luôn tin tưởng, vị trí Hoàng hậu cuối cùng nhất định sẽ thuộc về nàng.

Nhưng hơn nửa năm trước Đức phi ngoài dự đoán xuất hiện trước mắt mọi người, còn chưa đợi nàng phản ứng lại, Tiêu gia cũng đột nhiên bị thất thế, Hạ gia lại một lần nữa vùng dậy về triều.

Gần như là khi nàng còn đang mơ hồ chưa biết là đang xảy ra chuyện gì, Tiêu gia đã bị Trấn Quốc Công ép liên tiếp bại trận, ân sủng của Hoàng thượng cũng không còn ở trên người nàng nữa.

Trước đây có thế nào đi nữa, trong lòng Tiêu Dịch Dao cũng luôn cảm thấy cô mẫu còn ở đây, Tiêu gia vẫn còn, tình huống như vậy chỉ là tạm thời thôi.

Nàng chưa từng nghĩ tới, bản thân nàng trông mong bao nhiêu năm, đều không nhận được chút tin tức phong hậu nào. Nhưng vào thế cục hiện tại, Hoàng thượng lại muốn phong hậu. Người xung quanh đều cho rằng vị trí Hoàng hậu có chín phần mười sẽ là Hạ Hàn.

Trong khoảng thời gian này, giấc mộng lung lay sắp đổ của Tiêu Dịch Dao đã hoàn toàn vỡ nát.

Ban đầu nàng lòng dạ hoang mang, nhưng làm sao cũng không thể gặp được Triệu Thần Hi. Bất đắc dĩ chỉ có thể đi tìm Thái hậu khóc lóc, không ngờ rằng cuối cùng lại bị răn dạy một trận. Đi tới bước đường cùng, Tiêu Dịch Dao mới nghĩ tới việc đi tới Càn Nguyên Cung đợi, chỉ muốn có thể nhìn Triệu Thần Hi.

Có lẽ là vừa nhìn thấy nàng, Hoàng thượng có thể nhớ lại bản thân nàng thật tốt. Nhìn thấy nàng, thì Hoàng thượng có thể hiểu được chỉ có nàng mới là người có tư cách làm Hoàng hậu.

Đứng ở bên ngoài Càn Nguyên Cung gần nửa ngày, Hoàng thượng từ đầu tới cuối không đến. Nhưng người mà nàng không muốn gặp nhất lại quang minh chính đại xuất hiện trước mặt nàng.

Hạ Hàn nhìn thấy Tiêu quý Phi khí thế hung hãn đứng trước mặt mình, cũng là bất đắc dĩ.

Hôm nay Hạ Tích vào cung gặp y, nhưng ngoại thần tùy ý ra vào cung thực sự chẳng ra làm sao, Triệu Thần Hi đành sắp xếp người ở thiên điện Càn Nguyên Cung, bảo Hạ Hàn tới đó. Cho nên mới đúng lúc chạm mặt Tiêu quý phi.

“Hoàng quý phi đang làm gì vậy, gặp thần thiếp cũng không chào hỏi một tiếng. Quay đầu coi như không nhìn thấy là có ý gì?”

Hạ Hàn chẳng còn cách nào, nghe thấy giọng điệu của Tiêu quý phi như vậy, biết ngay là hôm nay chẳng thể nào hiền lành được nữa.

“Thì ra là Tiêu quý phi.” Hạ Hàn có chút bất đắc dĩ nói, “Ngươi ở đây làm gì?”

Nhìn thấy Hạ Hàn, cơn tức nín nhịn trong khoảng thời gian này của Tiêu quý phi đã gần sát giới hạn bùng nổ, Hạ Hàn hỏi như vậy, lời nói rơi vào bên tai nàng còn không phải biến thành lời vô cùng trào phúng sao?

Đúng, nàng cũng không phải là Hoàng quý phi, khoảng thời gian này ngày ngày được Hoàng thượng sủng ái. Nàng muốn gặp Hoàng đế, còn phải tới bên ngoài Càn Nguyên Cung đợi!

Tiêu quý phi tính tình bá đạo điêu ngoa, được Thái hậu vất vả dạy bảo một trận mới khó khăn thu liễm tính tình. Nhất thời không bị trói buộc, bình tĩnh và lí trí khi nhìn thấy Hạ Hàn, thiếu chút nữa đã mất sạch.

Hạ Hàn cũng không biết bản thân mình chỉ tùy tiện hỏi một câu đã lập tức làm cho Tiêu quý phi đen mặt. Không đợi y nói thêm gì nữa, Tiêu quý phi đã cười lạnh nói:

“Bản cung ở nơi nào cũng không cần Hoàng quý phi phải lo lắng, để thừa chút suy nghĩ cho bản thân mình đi! Dựa vào chiến sự ở biên quan và mặt mũi của phụ thân, huynh đệ để được sủng ái, cũng không biết có thể duy trì được bao lâu?”

Câu nói này vừa vượt quá quy củ lại có ý chỉ trích người khác, Hạ Hàn không muốn tranh luận với nàng, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, cũng không thể cứ thế cho qua.

Đã tới nước này rồi, Hạ Hàn cũng chỉ đành ở lại từ từ lằng nhằng với nàng, “Tiêu quý phi cũng biết chiến sự biên quan là do phụ thân và huynh đệ của bản cung dốc sức bán mạng, vậy có biết ban đầu là ai đưa người Kim vào biên quan không?”

Nghĩ tới biểu huynh của mình, nguyên nhân ban đầu dẫn tới một loạt sự việc, Tiêu quý phi cũng chỉ có thể cứng cổ phản bác. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Hạ Hàn bây giờ, lại cảm thấy nuốt không trôi cục tức này.

“Vậy thì thế nào? Chẳng qua ngươi cũng chỉ là một nam nhân, vừa không quyến rũ vừa không sinh được hoàng tự. Đừng cho rằng bây giờ mình có Tứ hoàng tử là vạn sự đại cát. Hôm nay Tứ hoàng tử ở Hoa Anh Điện của ngươi, có chắc chắn rằng ngày mai không đi nơi khác. Đợi Hoàng thượng mệt rồi, ngươi cho rằng ngươi còn có tư cách kiêu ngạo trước mặt bản cung hay sao?”

Nhắc tới Tứ hoàng tử, Hạ Hàn thực sự không buồn bực, chỉ cười nói: “Bản cung chính là nam tử, dù sao bây giờ Tứ hoàng tử vẫn ở Hoa Anh Điện. Nói vậy Tiêu quý phi cũng đã ở trong cung nhiều năm như vậy, tại sao vẫn không thấy ở Hoa Cảnh Điện có hoàng tử công chúa?”

Hoàng tự vốn là tâm bệnh nhiều năm của Tiêu quý phi, nếu như không phải vì thế. Nếu như bản thân nàng có một nam một nữ, nàng đã sớm ngồi vững trên ghế phượng của Hoàng hậu rồi, còn tới phiên y kiêu ngạo sao?

Hạ Hàn nói hai ba câu, từng câu từng câu cọ vào tim Tiêu quý phi, làm nàng tức tới nỗi mặt trắng bệch. Tiến tới mấy bước vươn tay đánh Hạ Hàn.

Vân Cẩm đứng sau lưng Hạ Hàn vội vàng tiến lên trước, nhẹ nhàng khéo léo cản lại. Tiêu quý phi lật tay cho Vân Cẩm một tát.

Vân Cẩm cũng không tránh, sau khi tiếng tát thanh thúy vang lên, trên khuôn mặt thanh tú nhất thời hiện lên mấy dấu ấn tím đỏ rõ ràng. Nhìn kỹ lại, rất nhiều chỗ thậm chí còn bị móng tay nhọn của Tiêu quý phi cứa qua da.

Mặt Hạ Hàn lúc này cũng hoàn toàn biến đen, y vung tay áo, quát lớn với Tiêu quý phi: “Tiêu quý phi, người của bản cung mà ngươi cũng dám ra tay, quy củ ngươi học đã đi tới nơi nào rồi?”

“Một tiện nô mà cũng dám nhắc quy củ với bản cung?” Tiêu quý phi tức tới nỗi phát điên, lúc này gần như điên cuồng, “Người đâu, bắt mấy người này lại cho bản cung!”

Tiêu quý phi ra ngoài quan trọng phô trương nhất, đã nhiều ngày nay lòng dạ rối bời, đi ra ngoài cũng mang theo cả đám cung nhân hầu hạ. Đối lập với Hạ Hàn sau lưng chỉ có ba thái giám, càng thể hiện khí thế to lớn.

Cung nhân theo sau Tiêu quý phi tới đây, đương nhiên cũng biết trước mặt là Hoàng quý phi, vị trí còn cao hơn so với nương nương nhà mình, sao có thể dễ dàng ra tay.

Nhưng giờ mà không ra tay, quay về cũng bị Tiêu quý phi phạt gậy. Lúc này Tiêu quý phi vừa mới ra lệnh, họ cũng chỉ đành vây quanh Hạ Hàn.

Khi Hoàng quý phi còn là Đức phi, cung nhân ở Hoa Cảnh Điện cũng từng truyền tai nhau là nội giám ở Hoa Anh Điện rất lợi hại.

Nhưng lần này có chút ngoài dự liệu của mọi người, ba tiểu thái giám bên người Hoàng quý phi, chỉ bảo vệ Hoàng quý phi sau lưng, không hề để ý tới quyền cước rơi xuống người mình. Chỉ qua một lát, trên người bọn họ đã có vết thâm tím.

Tiêu quý phi vừa cảm thấy vui vẻ, không xa truyền tới một tiếng rống giận.

“Các ngươi đang làm gì? Còn không mau dừng tay cho Trẫm?!”

“Hoàng thượng?!” Tiêu quý phi và các cung nhân liên quan đều dừng lại, xoay người, nhìn thấy bóng dáng của Hoàng thượng đã nhanh chóng đi qua đây.

Thái giám truyền tin đằng sau chạy tới phía trước, đứng bên cạnh Tiêu quý phi, cao giọng nói: “Hoàng thượng giá đáo…!”

“Thần thiếp (nô tì)………..tham kiến Hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Triệu Thần Hi vẻ mặt giận dữ đi tới trước mặt đám người, còn chưa mở miệng, lại có một tiểu thái giám chạy tới.

“Thái hậu nương nương giá đáo…!”

Cách đó không xa, phượng liễn của Thái hậu cũng nhanh chóng tới trước mặt mọi người.

“Ở đây xảy ra chuyện gì vậy?” Thái hậu được ma ma đỡ, còn chưa đi xuống kiệu đã vội vàng hỏi han, “Đông người thế này, đều làm gì ở đây?”

“Sao mẫu hậu cũng tới đây?” Triệu Thần Hi áp chế lửa giận, đi tới trước hai bước đỡ Thái hậu.

Thái hậu nhìn xung quanh, một bên là Tiêu quý phi vẻ mặt chột dạ quỳ dưới đất, xung quanh vây một đám cung nhân. Bên kia là Hoàng quý phi vẫn tự nhiên phóng khoáng đứng ở đó, nhưng ba nội giám bên người nhìn có vẻ vô cùng chật vật. Không nói tới việc quần áo hỗn loạn, trên mặt cũng trắng đỏ đan xen. Vừa xảy ra chuyện gì, đúng là không cần nói cũng biết.

Thái hậu quay đầu lại nhìn Hoàng đế hiện rõ vẻ tức giận, lúc này bà hận không thể nghẹn một hơi.

“Hoàng quý phi, Tiêu quý phi, hai người đây là…” Thái hậu cố gắng để ngữ khí mềm mại, sợ lại chọc vào cơn tức của Hoàng đế.

Hai cung phi đánh nhau trước mặt mọi người, còn không phải chỉ một lần! Ai mà làm Hoàng đế thì đều tức giận tới phát điên!

“Cô mẫu, con…”

Tiêu quý phi bị Thái hậu hỏi, lại nhìn ánh mắt mang lửa của Hoàng đế và tình huống xung quanh, nhất thời phải trả lời làm sao? Nàng biết tại sao mấy tên tiện nô xung quanh Hạ Hàn lại không ra tay đánh trả, căn bản là cố ý!

Nhìn thấy dáng vẻ ấp úng của Tiêu quý phi, Hạ Hàn nửa quỳ trên mặt đất, trầm giọng nói: “Tiêu quý phi không tiện nói rõ, vậy vẫn để vi thần nói đi. Hôm nay vi thần nhận được ý chỉ của bệ hạ, tới Càn Nguyên Cung gặp Hạ tướng quân. Lại tình cờ gặp Tiêu quý phi. Chẳng qua không biết vì sao, Tiêu quý phi gặp vi thần không chỉ không hành lễ vấn an, đột nhiên lại mở miệng nhục mạ vi thần, thậm chí còn nhục mạ phụ thân, huynh trưởng vi thần. Vi thần chẳng qua chỉ trách mắng một câu, nhưng lại làm cho Tiêu quý phi sai cung nhân trực tiếp ra tay.”

“Ngươi nói láo!”

Tiêu quý phi thấy Hạ Hàn nói nàng như thế trước mặt Hoàng thượng, lập tức mặc kệ tất cả. Lúc trước đã bị Hạ Hàn làm tức giận phát điên, tình huống bây giờ nhìn thế nào cũng giống như là nàng gây sự với Hạ Hàn trước.

Vừa nhìn thấy Hoàng đế, lý trí của Tiêu quý phi cũng bay theo rồi, thầm nghĩ nhịn Hạ Hàn nói xấu như vậy, chẳng phải sẽ lại giống như lần trước sao?

Lập tức cũng không quan tâm tới Hoàng đế và Thái hậu có cho đứng dậy hay không, trực tiếp chỉ vào Hạ Hàn mắng, “Ngươi lại dám nói ra những lời như vậy? Rõ ràng là ngươi nhục mạ bản cung, bây giờ còn dám đổ lên đầu bản cung?”

Cho dù ban nãy giữa Hạ Hàn và Tiêu quý phi đã xảy ra những gì, dựa vào thái độ bây giờ của Tiêu quý phi cũng đủ để Hoàng thượng và Thái hậu mặt đen như đáy nồi.

Hạ Hàn nhìn thấy dáng vẻ của Tiêu quý phi giống như người đàn bà chanh chua chửi mắng, cũng không vội, chỉ hỏi ngược lại: “Vậy Tiêu quý phi nói xem, vi thần đã nhục mạ ngươi câu nào? Ngược lại là Tiêu quý phi mắng phụ thân và huynh đệ thần trước, thần vẫn còn nhớ rõ ràng. Nếu không để những nô tài kia thuật lại một lần?”

“Ngươi… ngươi…” Tiêu quý phi tức tới nỗi phát run, nhưng lại không biết nói thế nào. Bị Hạ Hàn bảo thuật lại chuyện vừa xảy ra, cung nhân Hoa Cảnh Điện cũng co rúm lại.

Tình huống này, cho dù ai nhìn thấy cũng nói là Tiêu quý phi nói năng lỗ mãng sau đó còn muốn ra tay đánh người.

Hoàng đế trừng mắt nhìn qua, “Tiêu quý phi, Hoàng quý phi nói có đúng không?”

“Không đúng, không đúng.” Tiêu quý phi liên tục lắc đầu, “Hoàng thượng, thần thiếp không có!”

“Vậy người của Hoàng quý phi không phải là do ngươi đánh sao?” Hoàng đế chỉ ba nội giám cả người đều là vết thương.

“Thần thiếp, thần thiếp………”

Thấy Tiêu quý phi không trả lời được, Triệu Thần Hi cười lạnh một tiếng, lập tức nói:

“Tiêu quý phi không tuân theo cung quy, tùy ý gây chuyện trong cung, không có đức quản lý hậu cung. Từ hôm nay trở đi, việc của Lục cung sẽ do Hoàng quý phi quản lý. Cấm túc Tiêu quý phi nửa năm, phạt lương bổng một năm.”

“Hoàng thượng?!” Tiêu quý phi hét lên một tiếng, thân thể lung lay, suýt nữa ngã xuống.

“Hoàng thượng…” Thái hậu vừa nghe thấy Hoàng thượng muốn đoạt Phượng Ấn của Tiêu quý phi, đột nhiên cũng cảm thấy trước mắt toàn màu đen. Được ma ma đằng sau vội vàng đỡ lấy.

“Thái hậu nương nương! Người vẫn khỏe chứ?”

Triệu Thần Hi quay đầu nhìn một cái, nói thẳng: “Thân thể mẫu hậu không khỏe, vẫn nên về cung nghỉ ngơi sớm đi. Những chuyện phức tạp này, cứ giao cho nhi thần là được.” Nói xong liền vung tay lên, “Đưa Thái hậu về cung nghỉ ngơi, hầu hạ cẩn thận cho trẫm!”

Cung nhân Từ An Cung vội vàng quỳ xuống, “Nô tì tuân chỉ!”

Nói xong những lời này, Triệu Thần Hi cũng không để ý tới Tiêu quý phi thêm nữa, trực tiếp kéo Hạ Hàn đi vào Càn Nguyên Cung. Vừa đi, còn vừa nghe thấy giọng hắn phân phó.

“Hoàng quý phi và Tiêu quý phi có chuyện, thị vệ bên ngoài Càn Nguyên Cung đều chết cả rồi sao? Bây giờ cũng không thấy người qua đây! Gọi Chu Thành lăn tới đây cho trẫm!”

Đợi Hoàng đế và Hoàng quý phi đi xa rồi, Thái hậu mới thở hổn hển. Nhìn Tiêu quý phi ngây ngốc thất thần được cung nhân đỡ quay về cung, tức giận để ma ma đỡ lên phượng liễn, trực tiếp rời đi.

Oan nghiệt! Tại thời điểm chỉ một bước sai thôi là thua toàn phần thế này, còn làm loạn ra chuyện như vậy. Làm mất Phượng Ấn còn bị cấm túc, Tiêu gia khổ sở cầu vị trí Hoàng hậu cho nàng bao nhiêu năm như vậy, lại bị chính nàng chặt đứt đường đi!

Rốt cuộc là đang chôn vùi bản thân nàng, hay là chôn vùi Tiêu gia!

Bỏ lại Tiêu Thái hậu và Tiêu quý phi, Triệu Thần Hi và Hạ Hàn cũng nhanh chóng đi vào Càn Nguyên Cung.

Triệu Thần Hi nhéo nhéo bàn tay Hạ Hàn, tiếp tục mượn cơ hội xử lý Chu Thành. Hạ Hàn xoay người tới thiên điện, bị Tiêu quý phi quấy nhiễu như vậy, Hạ Tích cũng đã đợi rất lâu.

“Ồ… khụ… ”

Hạ Hàn nhìn thoáng qua đệ ruột ngồi ở ghế dưới, kỳ quái hỏi: “Sao thế?”

“Không!” Hạ Tích nâng chén trà lên uống một ngụm lớn, hàm hồ nói: “Cũng không biết, thì ra Quân hầu… lợi hại như thế…”

Chuyện ban nãy ngay bên ngoài Càn Nguyên Cung, hắn còn chưa mở miệng hỏi, đã có nội giám tới bẩm báo chi tiết quá trình với hắn. Không hổ là người hầu hạ Thiên tử trong cung, bản lĩnh miêu tả lại sự việc, còn rất… sinh động.

Hạ Hàn buồn cười trừng mắt nhìn hắn một cái, “Ta còn lợi hại nhiều hơn thế. Làm sao, có thể dọa tới Hạ tướng quân sao?”

“Không, không!” Hạ Tích vội vàng xua tay, “Quân hầu khí thế vô biên, vi thần chỉ nhất thời bội phục không biết biểu đạt thế nào thôi.”

Hai huynh đệ trêu đùa xong, Hạ Tích mới nói, “Bây giờ Phượng Ấn đã ở trong tay Quân hầu… cũng tốt, liều thuốc mạnh như vậy, e rằng sẽ làm cho rất nhiều người lo lắng. Phía phụ thân cũng có thể sớm ngày thu lưới?”

Hạ Hàn cũng gật đầu, “Chỉ hi vọng như thế.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play