Editor: Cát Cánh“Hì hì.” Triệu Thần Ngữ đặt chén trà qua một bên, cọ bên người Triệu Thần Hi, trong nụ cười có vài phần lấy lòng, “Hoàng huynh, rốt cuộc là huynh thấy… Hạ gia thế nào?”
Triệu Thần Hi thấy vậy, hỏi ngược lại: “Điều này phải là trẫm hỏi ngươi mới đúng? Đi theo Trấn Quốc Công mấy tháng như vậy, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Thần đệ cảm thấy có thể tin tưởng được!” Triệu Thần Ngữ nói xong, nhìn thấy ánh mắt có thâm ý khác của Triệu Thần Hi, dường như cũng hiểu được bản thân mình hình như trả lời quá khẳng định, lại thêm một câu nữa, “Ít nhất… Tiêu gia cũng không thể sánh bằng được. Hơn nữa, không phải năm đó phụ hoàng cũng rất tin tưởng Trấn Quốc Công sao? Xem ra ánh mắt của phụ hoàng khẳng định là rất đúng đắn.”
Triệu Thần Hi nghe thấy lời này, trong lòng có một chút cảm giác chua chát, cũng may là cảm xúc này qua trong giây lát. Nhìn thấy Triệu Thần Ngữ rõ ràng đang nói tốt cho Hạ gia, Triệu Thần Hi âm thầm buồn cười, vẻ mặt vẫn mang trạng thái thâm thúy làm Triệu Thần Ngữ không thể hiểu.
“Thật sao? Đúng rồi, trẫm nghe nói những ngày ngươi ở Thông Châu, có quan hệ rất tốt với Hạ Hiên?”
Triệu Thần Ngữ cũng không hề che giấu việc này, thoải mái đáp lời, “Đúng vậy. Hạ Hiên… tuy rằng làm việc có hơi cứng nhắc, nhưng con người cũng không tệ lắm.”
“Cứng nhắc?” Triệu Thần Hi có chút kỳ quái nhìn Triệu Thần Ngữ, hình dung Hạ Hiên như vậy, hắn thật sự cảm thấy mới lạ.
Tuy rằng đời trước không tiếp xúc với Hạ Hiên nhiều lắm, nhưng đời trước Hạ Hiên trước mặt hắn biết tiến biết lùi, dáng vẻ dùng Hổ phù đổi lấy Hạ Hàn, nhìn không thể nào là dạng người làm việc cứng nhắc?
Chẳng qua những chuyện này đều là chuyện nhỏ, Triệu Thần Hi càng quan tâm tới chuyện khác hơn, “Nghe nói ngươi cho Hạ Hiên toàn bộ số Kim Sang Dược trẫm đưa?”
Triệu Thần Ngữ lập tức âm thầm mắng ẩn vệ của Hoàng huynh quả thực lắm miệng, nhưng trên mặt vẫn cười ngốc, “Đâu có, đâu có. Hạ Hiên bảo vệ lãnh thổ của Hoàng huynh, chút Kim Sang Dược ít ỏi của thần đệ có đáng là bao. Là chuyện nên làm, chuyện nên làm thôi.”
Triệu Thần Hi hừ một tiếng, rõ ràng là không tin.
Triệu Thần Ngữ nhìn huynh trưởng nhà mình, trong lòng cũng có chút không xác định. Y còn tưởng rằng ngay từ đầu Hoàng huynh có thể nhắc trước với Trấn Quốc Công chuyện người Kim đánh lén,Thứ sử Điện Châu Phó Lâm sẽ bỏ thành chạy trốn, vậy nhất định chứng minh rằng Hoàng huynh tin tưởng phủ Trấn Quốc Công.
Huống hồ sau đó còn đưa mình tới Thông Châu. Lần này âm thầm bao vây tiêu diệt thế lực Tiêu gia, không có Trấn Quốc Công giúp đỡ, một mình Hoàng huynh sao có thể hoàn thành được.
Nhưng lại nhớ tới dáng vẻ trước đây Hoàng huynh nhà mình còn kiêng kị thế lực phủ Trấn Quốc Công còn hơn Tiêu gia, Triệu Thần Ngữ lại có chút không thể chắc chắn.
Khi còn ở Thông Châu, lần lượt nghe tin tức truyền từ Kinh Thành tới, đặc biệt là các câu chuyện liên quan tới việc Hoàng đế ân sủng Hoàng quý phi hiện tại. Đối với thái độ của Triệu Thần Hi, Triệu Thần Ngữ căn bản vẫn có thể hiểu được.
Dù sao cũng là huynh đệ ruột thịt cùng nhau lớn lên, nếu Hoàng huynh không thật lòng, y cũng không cho rằng huynh trưởng nhà mình có thể làm ra được những chuyện mức độ như vậy với Hoàng quý phi chỉ vì trấn an lòng Trấn Quốc Công. Nhìn Tiêu quý phi hiện tại mà xem, không phải là ví dụ tốt nhất hay sao.
Nhưng nói tới cùng, những điều này đều do Triệu Thần Ngữ tự mình suy đoán. Dù sao y cũng chưa từng hỏi ngay trước mặt rốt cuộc thái độ của Triệu Thần Hi là gì.
Đủ các loại dấu hiệu hiện giờ đều tỏ rõ sự tin tưởng của Triệu Thần Hi với phủ Trấn Quốc Công. Trước đây chuyện hắn cũng từng phòng bị thế lực của phủ Trấn Quốc Công cũng là thật. Trong nháy mắt thái độ lại thay đổi, thật sự làm người ta không thể nghĩ thông.
Bây giờ hỏi ngay trước mặt, Triệu Thần Hi lại cố ý làm ra dáng vẻ thâm sâu khó dò, Triệu Thần Ngữ đương nhiên cũng có chút rối rắm không biết phải làm sao mới tốt.
Từ nhỏ Triệu Thần Ngữ đều có dáng vẻ hi hi ha ha, chẳng hề quan tâm tới tất cả mọi việc. Bây giờ nhìn dáng vẻ nghẹn một đống lời trong bụng, chỉ có thể tủi thân xoay vòng vòng của Triệu Thần Ngữ, Triệu Thần Hi cũng thấy vui vẻ.
Cuối cùng cũng trêu đùa đủ rồi, lúc này Triệu Thần Hi mới vỗ vai y nói: “Đợi sang năm mới, trẫm sẽ chuẩn bị lập hậu.”
“Lập hậu?” Triệu Thần Ngữ ngẩn người, nhưng lực chú ý lập tức bị cuốn theo “Hoàng huynh năm sau cũng hai mươi lăm, quả thực nên lập hậu.” Dường như các triều đại Hoàng đế Đại Uyên, thực sự chưa từng có Hoàng đế nào hai lăm tuổi còn chưa lập hậu.
“Cho nên ngươi cũng đừng nên quan tâm tới những chuyện không rõ nguyên nhân.” Sau đó chuẩn bị đuổi người ra ngoài.
“Đợi đã, Hoàng huynh, huynh chuẩn bị lập ai làm hậu vậy?” Triệu Thần Ngữ sắp đi tới cửa, cuối cùng cũng đột nhiên tỉnh táo lại.
Triệu Thần Hi buồn cười trừng mắt nhìn y, “Ngươi cảm thấy trẫm sẽ phong ai làm hậu?”
Triệu Thần Ngữ lại quay lại ngồi bên cạnh Triệu Thần Hi, nghĩ nửa ngày trời, hình như hiện nay cũng chỉ có một loại khả năng, “Hoàng quý phi?”
“Hạ gia có trung tâm hay không, trong lòng trẫm rất rõ ràng.” Triệu Thần Hi vươn tay vỗ lên đầu đệ đệ một cái, “Ngươi tự lo chuyện của mình là được rồi. Chuyện lần này làm rất tốt, đúng lúc gần đây trẫm vướng bận nhiều chuyện. Nếu như ngươi có năng lực, cũng nên phân ưu thay trẫm, năm sau nhận một chút chuyện đi làm. Đừng có nhàn hạ lại chạy khắp nơi!”
Nếu như Triệu Thần Hi đã có ý muốn lập Hạ Hàn làm hoàng hậu, cùng với lần này phong thưởng cho phủ Trấn Quốc Công. Vậy thái độ của hắn với Hạ Hàn, đã không cần phải giải thích nhiều thêm nữa.
Về phần đối diện nói ra những thứ này, thật ra Triệu Thần Ngữ cũng không quan tâm lắm. Trong lòng không còn gánh nặng nào nữa, lần này y không cần Triệu Thần Hi đuổi. Bảo Liên Cẩn đóng gói mấy đĩa bánh ngọt lại, nghênh ngang rời đi.
“Thằng nhóc không lương tâm nay.” Triệu Thần Hi ngồi tại chỗ tức giận cười mắng.
Liên Cẩn đã rất lâu rồi không gặp Triệu Thần Ngữ, bây giờ cũng rất vui mừng, “Điện hạ ra ngoài một chuyến, càng thêm khí khái anh hùng!”
Triệu Thần Hi biết trong mắt Liên Cẩn, từ nhỏ Triệu Thần Ngữ đã không quan tâm tới phong phạm hoàng tử, đi lấy trứng chim cũng có tư thế mạnh mẽ hiên ngang. Hắn căn bản cũng lười quan tâm, chậm rì rì ngồi uống trà, đợi Hạ Hàn tới đây.
Phụ tử, huynh đệ Hạ Hàn cũng đã năm năm chưa gặp, có lẽ là có rất nhiều lời muốn nói. Nhưng Hạ Uyên làm việc vô cùng có chừng mực, mới nửa non canh giờ đã mang theo Hạ Hiên, Hạ Tích tới cáo từ Triệu Thần Hi.
Triệu Thần Hi âm thầm cảm thán, khó trách năm đó Trấn Quốc Công có thể được phụ hoàng vô cùng tín nhiệm. Ai nói quan võ đều là kẻ lỗ mãng? Những chi tiết thể hiện từ những việc nhỏ nhất, Trấn Quốc Công là người biết tiến, biết lùi, biết tình, biết lí, cho dù có ba Tiêu thái sư cộng lại cũng không bằng.
Nói đơn giản vài cậu, Triệu Thần Hi liền cho ba người lui. Dù sao buổi tối còn có tiệc, cộng thêm hắn đã sớm lộ rõ ý tứ muốn để Trấn Quốc Công ở lại Kinh Thành, có chuyện gì khi nào có thời gian thì bàn tiếp.
Sau khi ba người cáo lui, chỉ lát sau Hạ Hàn cũng tới chủ điện.
Triệu Thần Hi kéo Hạ Hàn ngồi xuống bên cạnh mình, “Trấn Quốc Công đi thật sớm. Trẫm còn nghĩ rằng mấy phụ tử nhà ngươi còn phải nói chuyện nhiều thêm một lát.”
“Hôm nay phụ huynh mới vừa trở về, việc cần xử lý trong phủ vẫn còn nhiều. Cũng chỉ có thể vội vàng ôn chuyện một lát thôi.” Tuy Hạ Hàn nói như vậy nhưng Triệu Thần Hi vẫn nhận ra khóe mắt hơi đỏ của y. Cũng không nói thêm gì nữa, chỉ đơn giản gật đầu.
Hạ Hàn nói xong câu này, đột nhiên lấy từ trong ngực ra một tấm thẻ bài khắc hình hổ bằng đồng.
Triệu Thần Hi sửng sốt, liếc mắt nhìn Hạ Hàn.
Hạ Hàn chỉ cười, dâng Hổ Phù bằng hai tay tới trước mặt Triệu Thần Hi, “Đây là phụ thân nhờ thần chuyển cho bệ hạ.”
Hổ Phù phân thành hai mảnh trái và phải, lúc này ghép chặt chẽ lại với nhau. Đồng ố vàng, nhìn có một loại trang nghiêm, nặng nề không nói nên lời.
Triệu Thần Hi đưa tay nhận lấy, có chút bất ngờ hỏi, “Tại sao lại đưa cho ngươi chuyển giao.”
Hạ Hàn lắc đầu, không nói gì.
Kỳ thật hỏi như vậy, nhưng Triệu Thần Hi cũng biết ý tứ của Hạ Uyên.
Nếu như Hạ Hàn thay ông giao Hổ Phù(1), kỳ thật cũng âm thầm thể hiện sự đơn thuần giao nộp binh lực, không cần Triệu Thần Hi dùng quyền thế gì để trao đổi. Chuyện này ngược lại rất phù hợp với tính cách trung thành từ trước tới nay của Trấn Quốc Công.
(1) Hổ Phù: Dấu hiệu điều binh thời xưa, khắc hình hổ, chia làm hai mảnh.
Thứ hai, Hạ Uyên muốn Hạ Hàn mang tới cho hắn, có lẽ cũng ẩn chứa lời cảm ơn, cảm ơn hắn đã sủng ái, chăm sóc Hạ Hàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT