Editor: Cửu NguyệtTriệu Thần Hi rời đi đột ngột khiến Hạ Hàn sững sờ tại chỗ, một lúc lâu mới phản ứng kịp.
Từ lần đầu tiên lặng lẽ bước vào Hoa Anh Điện trong đêm khuya, Triệu Thần Hi hầu như không nổi giận với Hạ Hàn bao giờ. Mặc dù thường thường không cho phép Hạ Hàn làm này làm nọ, nhưng gần như chỉ là ngoài cứng trong mềm. Thấy Hạ Hàn nhận sai cũng lập tức bỏ qua ngay.
Nhưng hôm nay Triệu Thần Hi để lại mấy câu cụt ngủn không đầu đuôi, rồi lập tức rời đi, khiến Hạ Hàn thật sự chưa tỉnh hồn lại trong thời gian ngắn. Chờ đến khi tỉnh táo lại, cẩn thận đưa Tứ hoàng tử cho nhũ mẫu bồng; từ trắc điện chạy ra, bên ngoài đã không còn bóng dáng Triệu Thần Hi nữa.
Cung nhân canh gác bên ngoài thấy vẻ mặt sốt ruột của Hạ Hàn, mới nhỏ giọng thưa: “Quân hầu, Hoàng thượng vừa mới dẫn người rời khỏi Hoa Anh Điện rồi ạ.”
Hạ Hàn hơi sửng sốt, quay đầu lại chạy đến cửa điện. Bởi vì đi quá gấp gáp, Hạ Hàn không mang cả áo khoác, trên người chỉ có một lớp áo mỏng. Cung nhân ở sau lưng bị doạ sợ đến vội vã cầm y phục chạy theo phía sau.
Hạ Hàn chạy một mạch đến cửa chính điện, vừa vặn thấy kiệu liễn màu vàng rực của Triệu Thần Hi đã đi rất xa khỏi cung. Trong chốc lát, ngự liễn hoàn toàn mất hút ở khúc quanh.
Sáng sớm vừa có tuyết rơi, lúc này mặc dù đã qua giờ Ngọ (11-13h), nhưng sắc trời thoạt nhìn vẫn vô cùng u ám. Hạ Hàn ngây ngốc đứng yên tại chỗ, trên đường vào cung từ lâu đã không còn một bóng người, y vẫn đứng ở cửa đại điện không nhúc nhích.
“Quân hầu!”
Trên đường từ nội điện ra đây tuy đã được quét qua lớp tuyết đọng, nhưng vẫn hơi trơn trượt như cũ. Cung nhân cũng không đi nhanh nhẹn trên đường này bằng Hạ Hàn, liên tục trượt lên trượt xuống đuổi theo phía sau, bây giờ mới thở hồng hộc khoác một cái áo lông dày lên vai Hạ Hàn.
“Quân hầu, ngài sao thế?”
Hạ Hàn không đáp, vẫn ngẩn người nhìn con đường vào cung dài thăm thẳm. Cung nhân cũng tưởng tượng ra tình hình lúc Hoàng đế rời khỏi điện bên, nhìn lại phản ứng của Quân hầu nhà mình, đoán chừng là hai người cãi nhau đây mà?
Nên chỉ có thể khẽ than thở một tiếng, không dám hỏi bậy. Nhìn Hạ Hàn đứng bất động tại chỗ, cũng không dám khuyên can, chỉ có thể im lặng trông chừng.
Hạ Hàn cũng không biết mình đứng ở ngoài cửa điện bao lâu. Mãi đến lúc hai chân dường như hơi tê dại đi, nhờ tiếng khẽ gọi lo lắng của cung nhân mới hoàn hồn lại.
“Quân hầu… Quân hầu?”
Chẳng biết từ lúc nào, trời lại bắt đầu nhẹ nhàng đổ xuống những bông tuyết nho nhỏ. Cung nhân sốt ruột đứng bên cạnh Hạ Hàn luôn miệng thúc giục: “Quân hầu, chúng ta đi về trước thôi. Ngài như vậy, nếu để bị bệnh thì làm thế nào bây giờ?”
Ngón tay khẽ giật giật, lúc này Hạ Hàn mới phát hiện tứ chi mình đã bị đông lạnh đến hơi cứng lại. Quay đầu lại thoáng nhìn qua đám cung nhân đang sốt ruột khóc lóc, gật đầu một cái, cuối cùng xoay người lại đi vào trong điện.
Lúc này Hạ Hàn cũng vẫn không đi vào chủ điện như trước, mà đi đến thiền điện chỗ ở của Tứ hoàng tử. Đến ngoài cửa rồi lại không vội đi vào. Dặn dò cung nhân ôm đứa bé đi vào trong buồng lò sưởi, cả người đẫm khí lạnh mới đẩy cửa bước vào.
Bởi vì vừa rồi Hạ Hàn chỉ mặc một cái áo mỏng liền chạy ra ngoài, còn đứng bên ngoài hơn nửa ngày.
Mặc dù có cung nhân đưa áo lông dày tới, nhưng dù sao bên trong không có mặc đủ áo, một cái áo lông dài thì có thấm tháp vào đâu chứ? Sau đó còn có tuyết rơi, nên lúc này tóc Hạ Hàn đều bị nước tuyết thấm ướt hơn nửa.
Chờ Hạ Hàn tiến vào trong điện, một hàng cung nhân vội vã vây quanh Hạ Hàn. Đầu tiên là tìm quần áo sạch sẽ đến để Hạ Hàn thay. Rồi đặt một cái lò sưởi nhỏ vào tay Hạ Hàn, còn cầm khăn vải lau tóc cho Hạ Hàn.
Hạ Hàn vẫn im lặng tuỳ các cung nhân làm việc. Đến khi rốt cuộc ấm lại, chúng cung nhân cũng yên lặng lùi qua một bên. Lúc này Hạ Hàn mới đứng dậy, đưa lò sưởi trong tay cho nội giám sau lưng, còn mình đi vào trong buồng lò sưởi.
Đi vào trong buồng lò sưởi, nhưng Tứ hoàng tử vừa uống sữa xong đã được nhũ mẫu ru ngủ rồi.
Bây giờ hài tử mới một tháng, vốn ngủ nhiều tỉnh ít, Hạ Hàn cũng không cảm thấy kỳ lạ. Phất tay để tất cả cung nhân phục vụ lui xuống, một mình ngồi xuống trước giường nhỏ của Tứ hoàng tử.
Hôm nay trời hơi tối, chúng cung nhân đã cắm nến từ rất sớm.
Giá cắm nến đều đặt ở bên chân tường, khoảng cách khá xa giường nhỏ. Sẽ không khiến người khác cảm thấy chói mắt, ảnh hưởng đến Tứ hoàng tử đang ngủ say. Nhưng cũng bao phủ toàn bộ gian phòng một tầng ánh sang màu cam. Khiến buồng lò sưởi càng lộ ra vẻ ấm áp yên tĩnh.
Lúc này Tứ hoàng tử còn đang ngoan ngoãn ngủ trên giường, hai cái tay nắm thành quả đấm nhỏ, một trái một phải đặt hai bên đầu, thoạt nhìn hơi buồn cười. Lớp chăn mềm nhẹ đắp trên người khẽ nhấp nhô theo mỗi lần hít thở nơi lồng ngực.
Dáng vẻ nhỏ nhắn yên lặng ngoan ngoãn này quả thật khác xa một trời một vực với tiếng khóc có thể lộn ngược Hoa Anh Điện lúc mới tới.
Hạ Hàn chìa tay khẽ đụng vào gương mặt non mềm của hài tử, liền thấy nó dẫu cái miệng nhỏ nhắn chưa mọc rang ra, vô ý ngọ nguậy về phía đầu ngón tay của Hạ Hàn. Chụt chụt hồi lâu thấy không đụng tới thứ gì mới tiếp tục đàng hoàng khò khè nho nhỏ.
Thấy Tứ hoàng tử như vậy, Hạ Hàn cũng không nhịn được mà mỉm cười. Nhưng khoé miệng còn chưa nhếch lên được bao nhiêu lại bị mím lại thật chặt.
Nhấc ngón tay ra khỏi mặt hài tử, Hạ Hàn nhẹ nhàng vỗ trên ngực đứa bé.
Thật ra cũng không sao. Cho dù như thế nào, ít nhất Hoàng thượng đã đưa Tứ hoàng tử cho mình.
Nhìn vẻ mặt yên tĩnh lúc ngủ của Tứ hoàng tử, Hạ Hàn tự nhủ với lòng mình.
Miễn sao ngày nào Hoàng thượng còn chưa mang Tứ hoàng tử ra khỏi Hoa Anh Điện, chứng minh Hoàng thượng vẫn còn tin tưởng mình. Cho dù sau này hắn không thích đến Hoa Anh Điện nữa, cho dù thật lâu về sau có thể hắn cũng quên mất một người tên Hạ Hàn.
Nhưng ít ra Tứ hoàng từ vẫn ở đây, Tứ hoàng tử sẽ giúp hắn nhớ lại. Cho dù sau này mình có thể sẽ không bao giờ để lại bất kì dấu vết gì bên cạnh hắn, nhưng chỉ cần thấy Tứ hoàng tử, hắn sẽ thoáng nhớ tới mình chăng?
Hạ Hàn chăm chú quan sát hài tử hồi lâu, cuối cùng trìu mến gõ một cái lên chop mũi của đứa bẻ, khẽ nói: “Nhanh lớn lên một chút đi.”
Bởi vì không hiểu tâm tình nhau, giữa Triệu Thần Hi và Hạ Hàn bỗng nhiên xảy ra chiến tranh lạnh.
Liên tiếp bảy tám ngày, Triệu Thần Hi không đến Hoa Anh Điện, dĩ nhiên cũng không đi chỗ các phi tần khác. Mỗi ngày xử lý xong triều chính liền về thẳng Càn Nguyên Cung. Ngoại trừ hằng ngày thỉnh an Thái hậu theo thông lệ, không đếm xỉa gì đến chuyện thăm hỏi toàn bộ hậu phi khác.
Lúc vừa mới bắt đầu, mọi người trong hậu cung đều nghĩ là Hạ Hàn chọc giận thánh nhan. Tiêu quý phi cùng Thục phi và những người trước kia được sủng ái, gần đây bị Hoa Anh Điện chèn ép thật lâu, lại vui vẻ hơn nửa ngày.
Nhưng mỗi ngày Hoàng đế không chạy đi Hoa Anh Điện nữa, cũng không đến cung của hậu phi nào khác. Đợi vài ngày, mọi người đều sốt cả ruột lên. Bắt đầu dùng đủ thủ đoạn tự mình tiếp cận Hoàng đế.
Nhưng Thục phi đang lúc Hoàng đế xử lý chính vụ mà sai cung nhân đưa bát canh thuốc bổ đến Ngự Thư Phòng, liền bị gán tội danh tuỳ tiện quấy rầy nơi giải quyết việc triều chính, ngay lập tức bị cấm túc không nói, còn bị cắt thẻ thị tẩm hai tháng.
Tiêu quý phi tính toán thời cơ, lúc Hoàng đế xử lý chính vụ xong xuôi, tự mình chạy đến Càn Nguyên Cung thỉnh an. Nhưng Hoàng đế vẫn không cho chút mặt mũi nào, bảo Liên tổng quản đuổi đuổi ra ngoài, ngay cả cửa cung cũng chưa tiến vào được.
Những người khác vốn đang cười nhạo Hoàng quý phi, thấy tình hình của hai người Tiêu quý phi và Thục phi cũng lập tức im miệng lại.
Bất kể xuất phát từ nguyên nhân nào mà Hoàng thượng đột nhiên không đi Hoa Anh Điện nữa, ít ra Hoàng quý phi trong Hoa Anh Điện thật sướng. Ngay cả Tiêu quý phi và Thục phi mong ngóng chạy tới cũng không nhận được một vẻ mặt hoà nhã, những người có phẩm cấp thấp hơn như các nàng còn dám mơ tưởng thứ khác sao?
Do chiến tranh lạnh của hai người mà mọi người trong hậu cung cũng náo loạn hai ngày, nhưng cuối cùng bởi vì thái độ lạnh lùng của Triệu Thần Hi mà được dẹp yên ngay.
Hoàng đế không đi Hoa Anh Điện, mỗi ngày vẫn phải trôi đi.
Không có Triệu Thần Hi ngăn ở trên giường hằng ngày, Hạ Hàn lại khôi phục thói quen thức dậy sớm tập luyện như trước đây. Cũng không quản khí trời hiện tại là mùa đông lạnh lẽo, cho dù tuyết rơi nặng hạt vẫn kiên trì thức dậy vào giờ Mẹo (5-7h).
Mà giữa ban ngày, miễn là Tứ hoàng tử tỉnh dậy, thể nào Hạ Hàn cũng tự mình ôm dỗ. Tứ hoàng tử ngủ thiếp đi, vẫn canh giữ trước giường nhỏ thật lâu. Triệu Thần Hi không đến, nên hầu hết sinh lực của Hạ Hàn đều đổ dồn trên người Tứ hoàng tử. Còn dư lại một ít thời gian trống, liền ngây người ở trong phòng.
Trong khoảng thời gian này, Hạ Hàn rời giường rất sớm, đến đêm cũng không chịu ngủ.
Mỗi đêm đều ở trong tẩm điện hâm nóng một bình trà hoa lài, bản thân cũng không uống, lặng lẽ đặt trà ở cạnh bàn.
Mỗi lần ngồi xuống, có thể ngồi đến quá nửa đêm. Thế nhưng mỗi đêm sau khi Hạ Hàn chăm chú nhìn cửa điện lâu thật lâu vẫn không thấy ai đẩy ra như cũ.
Đợi đến khi ý thức đã mơ màng, lúc này mới chịu đi vào nội điện nằm xuống. Lúc mệt mỏi như vậy, cho dù có suy nghĩ nhiều hơn đi nữa cũng rất nhanh có thể thiếp ngủ.
Giấc ngủ này của Hạ Hàn, nhiều lắm cũng không tới ba canh giờ. Mỗi ngày cung nhân phục vụ đều không gây ra bất kì tiếng động nào để Hạ Hàn có thể ngủ thêm một chút. Nhưng từ lúc Hoàng đế không đến Hoa Anh Điện nữa, mỗi ngày Hạ Hàn đều thức dậy vào đúng giờ Mẹo, không bỏ một ngày tập luyện nào.
Vân Cẩm đi theo bên người Hạ Hàn, mấy ngày nay khoé miệng cũng nổi mấy cái bong bóng.
Thật ra Vân Cẩm cũng biết, chủ tử nhà mình như thế này, nguyên nhân căn bản là vì Hoàng thượng. Nhưng Hoàng thượng không đến Hoa Anh Điện, bọn họ có thể làm gì chứ?
Nói trắng ra là, Hoàng thượng ngày ngày đến Hoa Anh Điện là vinh dự của Hạ quân hầu. Nhưng Hoàng thượng không đến nữa, cũng là đạo lý hiển nhiên. Trong ngày thường Hoàng thượng rất cưng chiều Quân hầu nhà mình, nhưng suy cho cùng Quân hầu cũng chỉ là một trong chúng phi tần nơi hậu cung mà thôi.
Vân Cẩm nhìn thoáng qua ánh nến mờ mờ ảo ảo từ trong cánh cửa phát ra ngoài, im lặng nuốt xuống sự khó chịu và buồn bã trong lòng.
Khí trời càng ngày càng lạnh, tuyết cũng đã rơi nhiều đợt. Trong lúc lơ đãng, chiến tranh lạnh không hiểu sao bắt đầu giữa Triệu Thần Hi và Hạ Hàn đã kéo dài gần một tháng.
Ngày 3 tháng Chạp, Triệu Thần Hi nhận được sổ con của Trấn quốc công, nói còn chừng mười ngày nữa có thể về tới kinh đô.
Trước kia bởi vì cuộc đại chiến đã xong xuôi, cộng thêm trời đông giá rét, tuy Triệu Thần Hi đã hạ chỉ để Trấn quốc công dẫn binh hồi triều. Nhưng công việc phải xử lý ở biên quan rất nhiều, cho nên lúc này mới trì hoãn thật lâu. Bây giờ cửa ải đã gần đến cuối năm, rốt cuộc Trấn quốc công mới mang binh mã từ Thông Châu cấp tốc trở về.
Triệu Thần Hi xem xong sổ con, theo bản năng gọi Liên Cẩn đưa đến Hoa Anh Điện cho Hạ Hàn xem. Từ khi hắn bắt đầu hạ chỉ để Trấn quốc công hồi triều, Hạ Hàn vẫn luôn ngày ngày chờ mong. Hôm nay biết chừng mười ngày nữa là Trấn quốc công có thể đến nơi, tất nhiên sẽ rất vui mừng.
Kết quả cầm sổ con chưa kịp đứng dậy, Triệu Thần Hi chợt nhớ mình và Hạ Hàn vẫn còn đang trong quá trình chiến tranh lạnh. Hơi ngẩn người, cuối cùng thả sổ con về lại. Tiếp tục cầm bút mực đỏ phê tấu chương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT