Triệu Thần Hi vén áo bào lên ngồi bên cạnh Thái hậu, mỉm cười đáp, "Tạ mẫu hậu lo lắng, đã dùng lâu rồi."
Lúc này Tiêu quý phi vẫn luôn đúng khom người ở một bên mới chậm rãi hành lễ với Triệu Thần Hi, "Hoàng thượng thánh an."
Triệu Thần Hi một tay đỡ Tiêu quý phi dậy, mỉm cười quan sát nàng từ trên xuống dưới một lượt, "Hôm nay khí sắc của ái phi thật không tệ, bọn nô tài ở Hoa Cảnh Điện đáng được thưởng!"
Tiêu quý phi ngượng ngùng liếc nhìn lại Triệu Thần Hi, hơi ngầm kiêu ngạo cười, theo ý chỉ của Triệu Thần Hi mà cũng ngồi xuống.
Tiêu thái hậu thấy được hai người tương tác qua lại, lo lắng trong lòng gần mấy tháng này rốt cuộc đã tiêu tán đi nhiều. Nụ cười trên mặt cũng càng tỏ ra từ ái.
Triệu Thần Hi nhận lấy chum trà từ tay Tiêu quý phi, quan tâm hỏi Thái hậu, "Gần đây thân thể mẫu hậu có khoẻ không? Từ An Cung có thiếu gì không?"
"Aiz," Tiêu thái hậu vỗ vỗ mu bàn tay của Triệu Thần Hi, "Hoàng thượng cũng đừng lo lắng đến ai gia, ai còn dám cấp thiếu gì cho Từ An Cung này của ai gia chứ?"
Ngừng một chút, Tiêu thái hậu tựa hồ như lại nghĩ đến cái gì, ân cần nói: "Thật ra gần đây thân thể của Hoàng thượng thế nào rồi? Ngươi dù sao cũng là vua một nước, thân thể còn quý trọng hơn so với ai gia!"
Triệu Thần Hi nói: "Mẫu hậu yên lòng, thân thể trẫm luôn khoẻ mạnh."
"Mỗi lần ngươi đều đáp có lệ như thế với ai gia." Thái hậu hơi mất hứng nói: "Aiz, Hoàng thượng đừng trách ai gia nhiều chuyện. Thân thể của ngươi liên quan đến toàn bộ Đại Uyên. Sáng nay ai gia nghe nói thế nào mà nửa đêm tối qua hoàng thượng đột nhiên ra khỏi Hoa Nguyệt Điện đi về Kiền Nguyên Cung vậy?"
"Chỉ là tối qua chợt không ngủ được." Triệu Thần Hi nhanh chóng đặt chén trà xuống giải thích: "Sau khi Thục phi mang thai ngủ rất ngon, ta sợ làm ồn nàng liền về thẳng Kiền Nguyên Cung."
"Nửa đêm sao Hoàng thượng lại đột nhiên không ngủ được vậy? Không phải là cơ thể khó chịu chứ, chẳng lẽ bọn hạ nhân trong Hoa Nguyệt Điện hầu hạ không chu đáo? Mỗi ngày Hoàng thượng phải xử lý nhiều chính vụ như vậy, không nghỉ ngơi tốt làm sao có thể được chứ." Thái hậu giống như đột nhiên thấy được tay kia để bên người Triệu Thần Hi, một băng vải màu trắng thật nhỏ quấn một vòng trên bàn tay thon dài có phần chói mắt.
"Tối qua Thục phi phục vụ thế nào vậy chứ?!" Trên mặt Thái hậu lập tức hiện lên một vẻ giận tái mặt.
Tiêu quý phi ở bên kia cũng nhích lại gần, "Hoàng thượng, người không sao chứ?"
"Không sao." Triệu Thần Hi nhéo nhéo bàn tay nhỏ nhắn trơn bóng của Tiêu quý phi, "Là tự trẫm sáng nay không cẩn thận nắm tay quẹt một chút thôi, thái y đã băng bó lâu rồi."
Trước đó nghe được Triệu Thần Hi nhắc tới Thục phi mang thai, khuôn mặt đang mỉm cười của Tiêu quý phi lập tức xụ xuống. Sau đó lại nghe Thái hậu quở mắng Thục phi, lúc này mới tốt lên được chút.
Nhưng mà thấy Triệu Thần Hi bảo vệ Thục phi khắp nơi, vẻ mặt vẫn mất hứng như cũ. Tuy cố gắng đè nén xuống, nhưng vẻ mặt vẫn hơi cứng ngắc như trước. Mãi cho đến khi Triệu Thần Hi chủ động cầm tay nàng, lúc này mới vui vẻ lại. Trong miệng vẫn như cũ không nhịn được nói:
"Hoàng thượng đã mấy ngày không tới Hoa Cảnh Điện, nô tì mỗi ngày đều nhớ mong không thôi. Hôm nay khó gặp được, vì sao vẫn... Không phải nô tì không thông cảm, lúc này muội muội mới mang thai ba tháng, không thể để cho hoàng thượng ngủ yên buổi tối được. Tháng ngày còn dài, không phải khiến cho Hoàng thượng hầu hạ muội muội sao..."
"Diệc Dao!"
Bị Thái hậu trừng mắt, lúc này Tiêu quý phi mới hơi không cam lòng yên tĩnh lại.
Triệu Thần Hi ra vẻ như cũng không để ý đến chuyện này lắm, nghiêng đầu trấn an cười với Tiêu quý phi, thấp giọng nói: "Ta biết ái phi đang lo nghĩ cho trẫm. Gần đây chính vụ bận rộn, Trang phi và Thục phi đều mang thai, công việc lớn nhỏ trong cung đều cực khổ ái phi rồi."
Tiêu quý phi vội vàng nắm lại tay Triệu Thần Hi, "Những thứ này vốn là điều nô tì nên làm, Hoàng thượng có thể thông cảm đã khiến nô tì thật vui vẻ."
Triệu Thần Hi nói: "Vậy buổi tối trẫm đến chỗ ái phi dùng bữa được không? Mấy ngày không đến, ái phi có thể để trẫm thưởng thức tay nghề được không?"
"Ôi!" Tiêu quý phí ngạc nhiên vội vàng đáp, "Vậy nô tì sẽ chờ Hoàng thượng đến ạ!"
Triệu Thần Hi hôn nhẹ và làm một vài động tác thân thiết với Tiêu quý phi trước mặt Thái hậu, không đem đến tí không vui gì cho Thái hậu, trái lại cung nhân ở bên cạnh bị Thái hậu lặng lẽ đuổi đi, ra hiệu bọn họ không được quấy rầy Triệu Thần Hi và Tiêu quý phi.
Hôm nay tâm trạng của Thái hậu và Tiêu quý phi dường như không tệ, sau đó ba người nói chuyện phiếm thêm một lát nữa, lúc này Triệu Thần Hi mới lấy lý do chính vụ bận rộn đứng dậy rời khỏi Từ An Cung.
Khi bóng dáng của Triệu Thần Hi đã hoàn toàn biến mất trong đại điện, lúc này Thái hậu lại hơi nghiêm khắc hơn, "Diệc Dao, hôm nay con trẻ con quá rồi!"
"Cô mẫu." Tiêu quý phi vội vàng đứng dậy đứng bên cạnh Thái hậu, lắc lư cánh tay Thái hậu làm nũng, "Tiện nhân Trần Uyển Dung kia căn bản là được nuông chiều mà nhõng nhẽo, con nói có phải không? Lần này Hoàng thượng không phải là không tức giận sao."
"Con à..." Thái hậu yêu thương cô cháu gái này như nữ nhi ruột thịt từ nhỏ, cũng thật sự không đành lòng trách mắng, "Con lớn như vậy rồi còn trẻ con quá đấy."
"Cô mẫu, ngài nói tiện nhân kia đến tột cùng đã trêu chọc gì đến Hoàng thượng? Trước đây cũng chưa từng thấy Hoàng thượng ra khỏi chỗ phi tử nào quay về Kiến Nguyên Cung đâu." Lúc này Tiêu quý phi dĩ nhiên tâm trạng vô cùng tốt, được Triệu Thần Hi hứa hẹn không nói, chỉ chuyện sáng này nàng nghe được đã vui vẻ hơn chuyện nửa tháng này gộp lại.
Tối qua, nửa đêm Triệu Thần Hi sắc mặt không vui mang theo Liên Cẩn một mình rời khỏi Hoa Nguyệt Điện, đã sớm truyền khắp trong cung.
Hơn nữa Thục phi là hậu phi được Triệu Thần Hi cưng chiều nhất, không tính bây giờ đang mang thai, dưới gối nàng đã có một trai một gái. Hoàng trưởng tử duy nhất của Triệu Thần Hi chính là nhi tử của nàng, có thể thấy rõ được ân sủng của bọn họ.
Nhưng nửa đêm tối qua Triệu Thần Hi rời khỏi Hoa Nguyệt Điện, quả thật là tát cho Thục phi một bạt tai trước mặt mọi người. Đây là chuyện chưa từng xảy ra kể từ sau khi Thục phi lọt vào mắt hoàng đế. Sao không khiến Tiêu quý phi vui vẻ chứ.
Mấy năm nay Thái hậu cũng đã nhìn không vừa mắt Thục phi rồi, thế nhưng vì có hoàng đế che chở. Thục phi cũng là một người tinh quái, vẫn chưa nắm được nhược điểm của nàng. Chuyện tối hôm qua, Thái hậu cũng cảm thấy sảng khoái.
"Một tiện nhân xuất thân cung nữ mà thôi." Dừng một hồi, Thái hậu lại dặn dò: "Con đừng quan tâm đến Thục phi và Trang phi, ai gia sẽ tự xử lý. Chỉ cần ai gia còn sống một ngày, Tiêu gia sẽ còn tồn tại trên triều Đại Uyên một ngày, những thứ oanh oanh yến yến kia chỉ là để sinh cho hoàng đế thêm vài nhi tử còn lại không có tác dụng gì. Bây giờ nhiệm vụ chủ yếu nhất của con là nhanh chóng cho ai gia thêm một hoàng tôn! Chỉ cần bụng của con không chịu thua kém, có thể thuận lợi sinh cho hoàng đế một hoàng tử, vị trí hoàng hậu sẽ là của con!"
Nói đến đây, Thái hậu cũng không nhịn được mà thở dài, "Vì sao đã nhiều năm như vậy, con vẫn không có động tĩnh gì hết chứ?"
"Cô mẫu!" Nghe Thái hậu nói như vậy, Tiêu quý phi cũng không nhịn được mà cảm thấy tủi thân.
Tiêu Diệc Dao là đích nữ duy nhất của Tiêu gia, năm đó khi Triệu Thần Hi vẫn còn là Thái tử, Tiêu gia đã trăm phương nghìn kế để Tiêu Diệc Dao lên làm Thái tử phi. Đến lúc đó, chỉ cần Triệu Thần Hi kế vị, nàng sẽ danh chính ngôn thuận trở thành hoàng hậu trong cung.
Đáng tiếc năm đó tiên hoàng xem xét rất chặt việc hôn sự của Triệu Thần Hi, tính tình điêu ngoa của Tiêu Diệc Dao tình cờ lọt đến tai tiên hoàng, liền trực tiếp phá vỡ đi ý định này của Tiêu gia. Mãi đến khi tiên hoàng bị bệnh qua đời, Thái tử phi của Triệu Thần Hi cũng vẫn chưa được quyết định.
Nhưng chờ Triệu Thần Hi lên ngôi rồi, Tiêu gia vẫn lập tức đưa Tiêu Diệc Dao vào cung, được Tiêu hoàng hậu vừa được thăng làm Thái hậu phong làm quý phi.
Đáng ra Tiêu gia và Thái hậu đều tính chờ thời gian chịu tang giữ hiếu ba năm của Hoàng đế vừa qua, sẽ đưa Tiêu Diệc Dao lên ghế hoàng hậu. Nhưng nào biết được bụng của Tiêu Diệc Dao thật sự không có chí tiến thủ.
Thời gian chịu tang giữ hiếu của hoàng đế vừa qua không bao lâu, Liễu Hiền phi đã qua đời và Trần Thục phi lúc đó vẫn còn là một Thái nữ* lần lượt truyền ra tin mừng. Cho tới bây giờ, hoàng đế đã hai mươi bốn tuổi, dưới chân có bốn công chúa và hai hoàng tử, mà Tiêu quý phi vẫn không có động tĩnh gì!
(*Thái nữ: một chức danh phi tần cấp thấp)
Nếu không phải hiện tại trên triều vẫn là Tiêu gia một tay che trời, nữ nhân trong cung sinh hạ con nối dòng cho hoàng đế đều xuất thân hơi thấp kém thì bây giờ Thái hậu và Tiêu gia cũng sẽ không an tâm bình tĩnh như thế.
Hoàng đế đối với Tiêu quý phi cũng xem như là sủng ái có thừa, tuy Tiêu quý phi không sinh ra được một đứa con, nhiều năm như vậy cũng không có phi tần nào khác có vị trí vượt qua nàng. Điều này cũng khiến toàn bộ Tiêu gia an tâm phần nào.
Bỏ lại Thái hậu và Tiêu quý phi nửa buồn nửa vui trong Từ An Cung, Triệu Thần Hi vừa ra tới đại điện, dịu dàng và vui vẻ trên mặt vừa nãy lập tức biến mất, chỉ còn lại một sự lạnh lẽo giá buốt.
Triệu Thần Hi nhận lấy khăn lụa tơ tằm Liên Cẩn đưa tới, rồi cởi miêng băng vải nhỏ vòng quanh tay phải kia ra ném đi. Cẩn thận chùi chùi tay, vừa bước lên bộ liễn. Mới vừa ngồi vững vàng, khăn lụa tơ tằm trong tay mới dùng xong cũng ném xuống.
Liên Cẩn ở sau lưng vội vàng nhặt khăn lụa tư tằm cùng băng vải lên nhét vào ngực, chạy chậm đi theo sau bộ liễn.
Triệu Thần Hi lạnh lùng tựa trên bộ liễn, ngón tay khoác trên tay chuyển động qua về. Hắn luôn cảm thấy vừa rồi bị tay của Thái hậu vỗ vỗ và Tiêu quý phi nắm qua vô cùng khó chịu. Giống như dính vào thứ gì không sạch sẽ, khiến hắn cảm thấy ghê tởm.
Quả nhiên bất cứ lúc nào, Tiêu quý phi đều không có não như vậy. Nếu không có Thái hậu và Tiêu gia thì cũng không biết chết bao nhiêu lần từ sớm rồi.
Nhưng như vậy cũng tốt, nếu Tiêu quý phi thật sự giống như cô mẫu của nàng là Tiêu thái hậu, thế thì thật không biết phải tốn bao nhiêu công sức.
Triệu Thần Hi biết rất nhiều chuyện không thể gấp gáp, cần phải từ từ. Mấy lão hồ ly này từng người đều không dễ bị gạt, sơ ý một chút thì mình có thể sẽ thất bại trong gang tấc.
Ra khỏi Từ An Cung, Triệu Thần Hi liền đến thẳng ngự thư phòng xử lý chính vụ.
Vẫn như vậy, cũng đã từng có một lần kinh nghiệm từ trước, chính vụ giống nhau căn bản không phải là gánh nặng gì đối với Triệu Thần Hi. Mượn trí nhớ mà cũng sửa chữa một số chỗ cho thoả đáng hơn.
Làm xong sự vụ trong ngày, thời gian vẫn còn dư dả. Triệu Thần Hi lại gọi Liên Cẩn tới hỏi, hắn vẫn còn chuyện mãi không yên tâm được.
"Tất cả mọi chuyện đã an bài xong chưa?"
Liên Cẩn khom người đứng sau Triệu Thần Hi, nhỏ giọng nói: "Hồi bệ hạ, đã đưa người vào Hoa Anh Điện. Vân Cẩm là người năm đó ngài đưa đến chỗ Liễu Hiền phi nương nương làm việc, Liễu Hiền phi nương nương qua đời, lúc này mới quay về. Nô tì cũng đã dặn hắn phân phó của bệ hạ, bệ hạ yên tâm ạ."
Lúc này Triệu Thần Hi mới gật đầu. Vân Cẩm do Ẩn Nhất tự mình dạy dỗ, đặt nơi chỗ tiểu thái giám trong cung. Năng lực khiến Triệu Thần Hi yên tâm, không phải vậy thì năm đó hắn cũng sẽ không phái đi giám sát Liễu Hiền phi.
Chỉ là đến bây giờ vẫn không thể gặp mặt một lần, khiến Triệu Thần Hi hơi nóng lòng. Nhưng hắn vẫn không thể tới thẳng Hoa Anh Điện thăm được – không có cớ gì! Không có cớ gì!
Hạ Hàn là phi tử của mình, đi thăm y còn cần phải tìm một cớ thoả đáng, điều này khiến Triệu Thần Hi càng câm nghẹn.
Hết chương 4
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT