Editor: Cát Cánh

Beta: Cửu Nguyệt
“Tại sao phải giao cho Hoàng quý phi chăm sóc?” Thục phi được cung nữ đỡ ngồi xuống giường, cố gắng nhịn xuống sự tức giận giống như bản thân mình đang bị cào tim, “Đại hoàng tử là con trai của thần thiếp mà! Xảy ra sự việc thế này mà cho tới bây giờ thần thiếp còn chưa nhìn thấy mặt Đại hoàng tử một lần! Nếu như Đại hoàng tử đã tạm thời không sao, thần thiếp có thể tự mình chăm sóc!”

“Đây là ý chỉ của bệ hạ, sao nô tài có thể tùy ý phỏng đoán.” Liên Cẩn chắp tay, không muốn dây dưa nhiều với Thục phi, trực tiếp dẫn người rời đi, “Chúng nô tài còn có chuyện quan trọng, xin cáo lui trước.”

Thục phi không thể tin nhìn Liên Cẩn mang theo cung nhân rời khỏi nội điện, trong lòng vừa hận vừa sợ, thực sự sắp ép nàng tới mức phát điên!

Chiều hôm qua sau khi nghe được tin tức Đại hoàng tử rơi xuống nước, Thục phi lập tức bị dọa sững sờ. Không hiểu được đáng lẽ ra lúc này Đại hoàng tử phải ở trắc điện, nhưng tại sao lại rơi xuống hồ sen ở Bắc Uyển? Không phải ai tới làm loạn Hoa Nguyệt Điện của nàng đấy chứ?

Bản thân nàng vẫn còn trong tháng cữ, cũng rất ít khi xuống giường chứ đừng nói là ra ngoài tiếp xúc với gió. Sau khi tỉnh táo lại mới lập tức hốt hoảng sai cung nhân đi tìm người, bản thân nàng chỉ có thể lo lắng suông.

Kết quả cung nhân đi tới trắc điện trở về xác định thật sự không thấy Đại hoàng tử ở đó! Đồng thời Phúc Hỉ hầu hạ bên ngươi Đại hoàng tử cũng không thấy đâu nữa.

Thục phi vừa nghe thấy thế, trong lòng đột nhiên lạnh lẽo phân nửa… Phúc Hỉ, không phải là nội giám vừa mới được nàng tán thưởng, sắp xếp tới trắc điện hầu hạ bên người Đại hoàng tử sao.

Trước đây Thái hậu xử lý Hoa Nguyệt Điện, làm cho thế lực của Thục phi giảm đi rất nhiều. Tuy rằng Hoàng đế muốn vì nàng mà chống đối Thái hậu, nhưng sau đó lại giống như quên mất nàng, không bước chân vào Hoa Nguyệt Điện nữa.

Trong lòng Thục phi khủng hoảng, cộng thêm bản thân nàng lại mang thai, mỗi ngày mỗi đêm đều suy nghĩ làm thế nào mới có thể lấy được thánh sủng lần nữa, lấy đâu ra tâm tư quan tâm tới Đại hoàng tử ở trắc điện.

Tuy rằng Đại hoàng tử là con trai ruột của Thục phi, từ nhỏ đã được chăm sóc ở Hoa Nguyệt Điện. Nhưng Hoàng đế có phần coi trọng đứa trẻ này, sinh hoạt hằng ngày và giáo dục cũng đều do Hoàng đế sắp xếp người hầu hạ. Ngay cả lần trước Thái hậu mang phần lớn cung nhân ở Hoa Nguyệt Điện đi cũng không dám động tới cung nhân hầu hạ Đại hoàng tử ở trắc điện.

Rất nhiều lúc, mẫu phi như nàng cả ngày trời còn không nói được với đứa trẻ vài câu.

Ban đầu Thục phi không cảm thấy có vấn đề gì, con trai của mình có thể làm cho Hoàng thượng coi trọng như vậy, nàng vui vẻ còn không kịp ấy chứ. Nhưng dần dần, nàng lại phát hiện ra bởi vì Hoàng đế quá mức coi trọng Đại hoàng tử, tuy rằng đều là Hoa Nguyệt Điện, nhưng chủ điện và trắc điện sắp phân thành hai cung điện khác nhau rồi.

Thục phi mất đi sự quan tâm của Hoàng đế, thế lực trong cung cũng giảm bớt không ít, liền bắt đầu dời mục tiêu sang Đại hoàng tử.

Mặc kệ bản thân thế nào, Hoàng thượng vẫn luôn coi trọng Đại hoàng tử. Chỉ cần có thể để Đại hoàng tử ở trước mặt phụ hoàng nhắc tới bản thân nàng nhiều hơn thì chuyện một ngày nào đó nàng được sủng trở lại cũng là chuyện không thể đơn giản hơn.

Nhưng vấn đề ở ngay chỗ ấy, bình thường bản thân Thục phi cũng không tiếp xúc quá nhiều với Đại hoàng tử, tuy rằng thường thường sẽ hỏi cung nhân mấy câu về chuyện cơm áo sinh hoạt của Đại hoàng tử, nhưng gần như chưa bao giờ mang Đại hoàng tử bên cạnh dạy bảo.

Đặc biệt, người hầu hạ bên cạnh Đại hoàng tử lại đều là người của Hoàng thượng. Đại hoàng tử chỉ mới bốn tuổi. Cho dù bản thân mình có đơn độc dạy cho Đại hoàng tử thứ gì đó, e rằng cũng sẽ bị những cung nhân kia phát hiện. Tới lúc đó trực tiếp bẩm báo cho Hoàng thượng, chẳng phải là chữa lợn lành thành lợn què hay sao?

Nhưng rốt cuộc thì Đại hoàng tử vẫn là con ruột của nàng, cũng ở trong Hoa Nguyệt Điện này. Hoàng để sắp xếp người hầu hạ hoàng tử, cũng chính là đề phòng người bên ngoài Hoa Nguyệt Điện, có lẽ là cũng không phòng bị bản thân nàng?

Cho nên Thục phi lặng lẽ giảm đi mấy nội giám ở trắc điện của Đại hoàng tử, đổi thành người của mình. Thử thăm dò phản ứng của Hoàng đế.

Kết quả Hoàng đế quả thực không để ý tới!

Thục phi mừng rỡ, lúc này mới ra tay bỏ đi tiểu thái giám hậu hạ theo bên người Đại hoàng tử. Chọn ra Phúc Hỉ vừa thông minh lại vừa biết cách nói chuyện từ đám người ít ỏi trong tay mình.

Phúc Hỉ quả nhiên ngạc nhiên, lại nhanh chóng hiểu được ý của Thục phi, tới trắc điện hầu hạ.

Sau này cơ thể Thục phi càng ngày càng nặng, bắt đầu lực bất tòng tâm với những chuyện ở trắc điện. Ngẫu nhiên cũng ôm bụng đi tới đó thăm dò một phen, đã mấy lần liền bắt gặp Phúc Hỉ đang lén lút dạy Đại hoàng tử phải nói nhiều hơn về việc Thục phi ngày ngày buồn bã với khó khăn thế nào trước mặt Hoàng thượng.

Dù sao Đại hoàng tử còn chưa tới năm tuổi, nghe thấy lời nói trẻ con non nớt của Đại hoàng tử nói ra câu nói theo ý của Phúc Hỉ, Thục phi rất vui vẻ. Chỉ đợi một ngày nào đó Hoàng đế nhớ tới Đại hoàng tử thì đó chính là cơ hội cho nàng chuyển mình làm lại từ đầu!

Huống hồ là Phúc Hỉ dạy cho Đại hoàng tử nói tốt về mẫu phi của mình trước mặt Hoàng thượng. Cho dù một ngày nào đó đứa trẻ có lỡ miệng nói ra gì đó, Hoàng đế cũng không thể nghi ngờ tới nàng được. Nhiều lắm là làm cho Phúc Hỉ nói rằng hắn tự tiện giúp đỡ chủ nhân, có lẽ cũng không thể đuổi người đi được?

Trong lòng nàng càng cảm thấy bản thân mình sáng suốt đối với việc sắp xếp Phúc Hỉ hầu hạ bên người Đại hoàng tử.

Nhưng nàng chờ tới chờ lui, chờ tới khi đứa trẻ trong bụng mình sinh ra, Hoàng đế cũng chưa từng tới thăm Đại hoàng tử.

Thục phi vô cùng buồn bực, đau lòng, cuối cùng lại vì Tam hoàng tử được Hoàng thượng để ý mà vui vẻ. Nhưng có thêm Tam hoàng tử rồi, Hoàng thượng vẫn không chịu tới Hoa Nguyệt Điện của nàng.

Đã hơn nửa tháng nay, Thục phi sống qua những ngày tháng vừa hoảng hốt vừa sốt ruột. Hoàng đế có ban thưởng cho Tam hoàng tử nhiều thế nào đi nữa cũng không che đậy được sự thật cho tới tận hôm nay nàng vẫn chưa được nhìn thấy Hoàng thượng thêm lần nào nữa!

Thục phi vẫn ở trong tháng cữ ngày ngày lo âu, bên cạnh còn có Tam hoàng tử chưa đủ tháng, Hoa Nguyệt Điện sao có thể san sẻ bớt một phần quan tâm tới Đại hoàng tử ở trắc điện.

Cho đến ngày hôm qua nhận được tin Đại hoàng tử rơi xuống nước, cùng với tin Phúc Hỉ cũng mất tích theo, bản thân Thục phi mới như bị dội một chậu nước lạnh lên đầu. Cùng với việc làm cho bản thân nàng toàn thân phát lạnh, thần trí lâu ngày bị đố kỵ và tức giận che lấp cuối cùng cũng tỉnh táo vài phần.

Phúc Hỉ! Phúc Hỉ hắn không phải là…

Tới lúc này rồi, Thục phi cũng sẽ không ngu ngốc tới nỗi không nghi ngờ thân phận của Phúc Hỉ.

Hoàng tử rơi xuống nước, nguy hiểm tới tính mạng, đây là chuyện lớn hàng đầu trong lịch sử các triều đại! Cho dù là hoàng tử không được sủng ái, Hoàng đế cũng nhất định sẽ sai người đi tra rõ.

Nhưng có muốn lột da róc thịt Phúc Hỉ đi nữa, thì hắn ta cũng chính là người mà tự tay nàng sắp xếp tới bên cạnh Đại hoàng tử! Nếu như Hoàng thượng thực sự tra ra được gì đó, cho dủ bản thân là mẹ đẻ của Đại hoàng tử cũng nhất định sẽ bị liên lụy.

Vì chuyện này mà cả đêm Thục phi đều kinh hồn bạt vía, sáng sớm hôm nay nghe được tin Hoàng thượng giữ Đại hoàng tử lại Hoa Anh Điện, nàng không chỉ đơn giản là tức giận hay ghen tị mà càng sợ hãi nhiều hơn!

Có phải Hoàng thượng đã nhìn ra được gì đó hay không? Phúc Hỉ này rốt cuộc là do ai phái tới đây?! Hoàng thượng… liệu có trả lại Đại hoàng tử cho nàng không?

Đại hoàng tử mà Thục nghĩ tới suốt đêm, lúc này mới tỉnh dậy sau khi Triệu Thần Hi lên buổi triều sớm không lâu.

Tuy rằng hôm qua gặp nguy hiểm, nhưng dù sao cũng chỉ là sợ hãi, nhiễm lạnh, nhóm thái y trong cung đương nhiên có bản lĩnh, hôm qua uống xong hai đợt thuốc, nửa đêm Đại hoàng tử ra rất nhiều mồ hôi. Đa phần số cung nhân của Hoa Anh Điện đều được Hạ Hàn cho tới chăm sóc Đại hoàng tử, sợ rằng sẽ xảy ra thêm chuyện ngoài ý muốn.

Dù thế nào Đại hoàng tử cũng là người được hoàng gia nuôi dưỡng, trước đây thân thể còn rất khỏe mạnh. Trừ tối hôm qua ầm ĩ một trận, hôm nay tinh thần vẫn còn mệt mỏi. Nhưng sáng sớm thái y đã tới chẩn mạch, nói rằng đã không còn vấn đề gì nữa, còn lại chỉ cần điều trị cẩn thận là được.

Dù sao Đại hoàng tử vẫn còn nhỏ, tính cả tuổi mụ mới được năm tuổi, đúng vào cái tuổi bắt đầu có có thể ghi nhớ. Sáng sớm Đại hoàng tử vừa mới tỉnh, nhìn thấy bản thân mình đang ở một nơi xa lạ, cung nhân hầu hạ cũng toàn là những người chưa từng gặp qua, Đại hoàng tử lập tức khóc nức nở, ồn ào đòi đi tìm phụ hoàng.

Hoàng thượng vẫn còn trên buổi triều sáng, cung nhân không dỗ dành được, chỉ đành đi tìm Hoàng quý phi.

Hạ Hàn bị Triệu Thần Hi cho uống thuốc nhét trong chăn ngủ cả một đêm, sáng sớm tỉnh giấc đã cảm thấy vô cùng thoải mái.

Khi đi theo cung nhân cả đường lo lắng tới chủ điện, Đại hoàng tử đang nằm trên chăn gấm. Không muốn cho cung nhân chạm vào người, càng không cho bọn họ mặc quần áo cho mình.

Đứa trẻ nho nhỏ vểnh cái mông lên. Nằm trên chiếc chăn mềm mại. Liếc mắt nhìn một cái, đều như sắp biến thành chỗ dựa lưng của chiếc giường khắc hoa rộng lớn. Bàn tay nhỏ bé che trước mắt, phát ra tiếng khóc nghẹn ngào nho nhỏ, làm cho cung nhân hầu hạ bên cạnh đều đau lòng tới nỗi mặt mày nhăn lại.

Nhìn thấy lúc này đứa nhỏ chỉ quan tâm tới việc khóc lóc, Hạ Hàn cũng có chút đau đầu. Y đi tới bên giường nhận lấy tấm thảm nhỏ mà cung nhân đưa cho, trực tiếp bao cả đứa trẻ lên, nhìn thấy những cung nhân bên cạnh đều bất đắc dĩ.

Y là một nam nhân, cũng chưa từng chăm sóc trẻ con, nhiều lắm cũng chỉ thỉnh thoảng mới chơi với đệ đệ Hạ Tích. Chuyện dỗ dành trẻ con này mới là sở trường của đại ca Hạ Hiên.

Nhưng Đại hoàng tử bị động tác của Hạ Hàn làm kinh ngạc, cũng coi như tạm thời ngừng khóc. Cọ loạn đầu trong chăn, khẽ động đậy ngẩng đầu lên.

Cái mông nhỏ mềm mềm vẫn vểnh cao cao như cũ, đặt cằm lên chiếc chăn, bàn tay nhỏ bé che mặt vẫn không chịu buông ra. Chính là hơi hơi mở tay ra, lén lút nhìn qua kẽ tay.

Thấy người trước mắt là Hạ Hàn, cuối cùng Triệu Hoành Dịch cũng không ngọ nguậy tung chăn trên người ra nữa. Nhưng lại vùi đầu vào trong, tuy rằng không trốn tránh Hạ Hàn chạm vào, nhưng vẫn khe khẽ khóc.

“Đại hoàng tử làm sao thế?” Hạ Hàn bất đắc dĩ mở miệng, hồi tưởng lại cảnh tượng hồi còn bé thi thoảng cũng dỗ dành tiểu đệ mít ướt, có chút do dự vươn tay, vỗ nhè nhẹ lên lưng đứa trẻ, “Đừng khóc, còn khó chịu ở đâu sao?”

Có lẽ là khi tối hôm qua bị dọa tỉnh, chính là được Hạ Hàn dỗ ngủ lại. Hôm nay Đại hoàng tử còn rất tin tưởng Hạ Hàn. Đặc biệt là cảm giác bàn tay lớn đang vỗ về trên lưng có chút giống như khi phụ hoàng vỗ về an ủi nó, có thể mang lại cho nó cảm giác yên tâm.

Cảm giác sợ hãi tủi thân khi tỉnh lại ở một nơi xa lạ, lại bị một đống người xa lạ vây quanh cuối cùng cũng có thể trút xuống.

Triều Hoành Dịch thuận theo cánh tay bò lên, một lát sau chui vào trong ngực Hạ Hàn, vùi khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt vào trong vạt áo đối phương, “Hu hu hu… ta muốn tìm phụ hoàng… ”

Hạ Hàn luống cuống tay chân đỡ lấy Đại hoàng từ đột nhiên lao vào trong lòng y, may là Triệu Hoành Dịch đã lớn rồi, tuy rằng động tác của Hạ Hàn cứng ngắc không được tự nhiên nhưng cũng không có trở ngại gì.

“Phụ hoàng người vẫn còn đang ở trên triều… đợi một lát nữa sẽ quay lại.” Hạ Hàn thực sự không biết phải làm thế nào với đứa trẻ này. Hôm qua Đại hoàng tử khóc lóc làm loạn, y cũng chỉ ngồi bên cạnh vỗ về cái chăn, Đại hoàng tử khóc mệt qua một lát liền thiếp đi.

Bây giờ đứa trẻ vừa mới tỉnh, tinh thần đang rất tốt. Không dỗ dành không biết có thể khóc bao lâu.

“Nhưng mà Triệu Hoành Dịch sợ hãi… hu hu hu hu…” Triệu Hoành Dịch vẫn còn đang khóc, nhóm cung nhân vô cùng sợ hãi nhìn Đại hoàng tử lau cả nước mắt nước mũi lên vạt áo trước của Hoàng quý phi. Sợ tới mức vội vàng bước lên trước dỗ nó xuống, để Hoàng quý phi đi thay áo.

Triều Hoành Dịch sao có thể đồng ý, ôm chặt cổ Hạ Hàn không buông tay, lại vùi khuôn mặt nhỏ bé lên vai Hạ Hàn.

Hạ Hàn cũng không để ý, phất tay để những cung nhân kia không chọc vào ông trời nhỏ này nữa. Vỗ vỗ lưng đứa trẻ, nhỏ giọng dỗ dành.

“Được rồi, được rồi, người đừng khóc nữa. Không khóc nữa bản cung sẽ dẫn người đi tìm phụ hoàng.”

Triệu Hoành Dịch rúc vào lòng Hạ Hàn, ngửi mùi hương trên người Hạ Hàn, nó luôn cảm thấy mùi hương trên người người này rất giống phụ hoàng. Ban nãy nó thấy Hạ Hàn ngăn không cho cung nhân chạm vào nó, bây giờ nói chuyện với nó cũng nhẹ nhàng trậm rãi, làm cho nó rất có cảm giác an toàn. Dần dần cũng không khóc nữa.

“Phụ hoàng… hức! Phụ hoàng…”

“Được rồi, được rồi, người ăn gì trước đã. Nếu như ăn xong rồi mà phụ hoàng người vẫn chưa về, bản cung sẽ dẫn người đi tìm.” Hạ Hàn nhân cơ hội vội vàng kéo Triệu Hoành Dịch trong lòng mình ra, để Đại hoàng tử ngồi lên đầu gối y.

Hạ Hàn phát hiện đứa trẻ này thực sự có chút kỳ lạ, hôm qua tỉnh lại cũng vậy, gần như không gọi tới mẫu phi, liên tiếp gọi phụ hoàng. Hôm nay tỉnh dậy cũng không tìm Thục phi ngược lại mong mỏi muốn tìm Hoàng thượng ngay.

Nhận lấy khăn mặt ấm mà cung nhân dâng lên, Hạ Hàn tự mình giúp lau mặt cho đứa trẻ vẫn không chịu để cung nhân chạm vào này. Bởi vì không quen động tác, cũng không biết nên dùng lực thế nào, khuôn mặt mềm mại non nớt của đứa nhỏ bị Hạ Hàn lau có chút đỏ.

Hạ Hàn hoảng sợ, liên tục hỏi nó có đau hay không. Triệu Hoành Dịch lắc đầu như trống bỏi, dường như sợ Hà Hàn sẽ để cho cung nhân tới lau cho nó. Còn rất phối hợp đưa mặt ra, tỏ ý không đau một chút nào, ngươi tùy ý lau.

Hạ Hàn dở khóc dở cười xoa xoa đầu nó, lại nhận lấy bộ quần áo nhỏ bé thay cho nó.

Bình thường thường xuyên thay quần áo cho Triệu Thần Hi, hôm nay đổi sang một phiên bản nhỏ hơn, động tác của Hạ Hàn ngược lại lại thuần thục hơn so với màn lau mặt ban nãy. Triệu Hoành Dịch cũng rất phối hợp, bảo vươn tay thì vươn tay, bảo ngẩng đầu thì ngẩng đầu, vô cùng ngoan ngoãn.

Hạ Hàn thấy khuôn mặt nhỏ bé của đứa trẻ có tám phần tương tự như Triệu Thần Hi, dáng vẻ đáng thương vừa mới khóc xong, lúc này lại vô cùng ngoan ngoãn làm cho người ta yêu thương, trong lòng y mềm đi mấy phần.

Âm thầm nói đứa trẻ này quả nhiên giống như phụ hoàng, bộ dáng giống phụ hoàng như thế, tính cách lại ngoan ngoãn, sao có thể không làm cho người ta đau lòng đây

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play