Editor: Cát Cánh

Beta: Cửu Nguyệt
“Ngược lại thì Trang phi vẫn luôn yên tĩnh.” Đợi Sương Tuyết dần dần biến mất trong thiên điện, Hạ Hàn mới có chút đăm chiêu nói.

Ở trong hậu cung bị Thái hậu và Tiêu quý phi nắm giữ này mà vẫn có thể duy trì thái độ yên lặng ngoan ngoãn tuân theo, lại còn an thân bảo mệnh lâu như vậy, có thể thấy được người này không đơn giản.

Triệu Thần Hi thật ra biết ý tứ trong lời nói của Hạ Hàn, biểu tình vẫn lãnh đạm như cũ, dáng vẻ dường như không hề vì Trang phi từ trước tới giờ luôn im lặng biết an phận thủ thường mà yêu thích nàng thêm vài phần.

“Im lặng là im lặng, cũng có chút thông minh, nhưng mà có đôi lúc lại tự cho rằng mình quá thông minh.” Triệu Thần Hi xoay xoay chiếc ly bằng ngọc lưu ly trên bàn, tuy rằng vẻ mặt không hề sắc bén như khi nhắc tới Thục phi nhưng lại hàm chứa ý trào phúng càng sâu, “Mấy năm nay, thủ đoạn an thân bảo mệnh của Trang phi quả thực không tồi. Nhưng nàng lại không hề biết, có đôi khi liều mình muốn duy trì vị trí trung lập, tới thời khắc quan trọng, lại chính là người đầu tiên bị lôi ra khai đao!”

Triệu Thần Hi không muốn nhắc tới chuyện này nữa, đứng dậy chuẩn bị kéo Hạ Hàn quay về tẩm điện. Kết quả Liên Cẩn bên ngoài lại đi vào thông báo, nói rằng Thẩm phó thống lĩnh tới rồi.

Giờ này, đều là thời điểm mà hằng ngày Ẩn Nhất tới đưa tin tức cho Hạ Hàn. Nhưng bình thường Hạ Hàn đều bị Triệu Thần Hi kéo đi ngủ trưa. Hôm nay khó mới có dịp nghe Liên Cẩn nói Hạ Hàn vẫn còn thức, cho nên Ẩn Nhất cứ thế mang sổ gấp vào.

Triệu Thần Hi trừng mắt nhìn Ẩn Nhất mấy lần, chưa từng thấy thuộc hạ nào không có năng lực quan sát thế này!

Ẩn Nhất quỳ dưới đất vừa vô tội vừa sợ hãi, không biết tại sao mình lại chọc giận Hoàng thượng.

Triệu Thần Hi và Hạ Hàn đều không phân phó gì khác, Ẩn Nhất đưa sổ gấp xong cũng nhanh chóng cáo lui.

Triệu Thần Hi cũng không có cách nào, bị lăn qua lăn lại như vậy cũng chẳng còn thời gian nữa. Chắc chắn là không ngủ trưa được, liền dứt khoát xem sổ gấp cùng với Hạ Hàn.

Tin tức mà Hạ Hàn muốn Ẩn Nhất đưa mỗi ngày vừa lộn xộn lại vừa nhiều, đều là những việc nhỏ nhặt không hề có trình tự. Quý nhân của cung này hôm nay thế nào, phu nhân của nhà kia hôm qua trốn ra cửa nào.

Triệu Thần Hi mới vừa xem hai quyển lập tức quăng đi, quả thực còn đau đầu hơn đám triều thần lải nhải. Quay đầu nhìn Hạ Hàn, lại thấy y nghiêm túc chăm chú nhìn chằm chằm sổ gấp trong tay. Tốc độ xem từng quyển cũng rất nhanh, sau khi xem xong sẽ thuận tay phân loại sổ đặt vào vị trí khác nhau. Chỉ qua một lát, đã sắp xếp xong mười mấy cuốn sổ gấp.

“Xem xong cả rồi?” Thấy Hạ Hàn gọi Vân Cẩm đem đồ xuống phân ra xử lý, Triệu Thần Hi nhếch lông mày hỏi y.

“Đều là những chuyện nhỏ nhặt, sao có thể tốn nhiều thời gian được?” Hạ Hàn cười, cũng nhận ra mình đã quăng Hoàng đế ngồi bênh cạnh rất lâu rồi, vội vàng nói chuyện lấy lòng Triệu Thần Hi, phân tán sự chú ý của hắn.

“Trong cung Thục phi vừa mới có thêm hoàng tử, gần đây có lẽ cũng không quá yên ổn.” Ngón tay Hạ Hàn cọ cọ góc bàn, “Nhưng cung Thục phi, cũng không thể nào yên ổn được.”

Triệu Thần Hi ban nãy cùng vừa khéo nhìn thấy sổ gấp tin tức của Hoa Nguyệt Điện, dường như không bất ngờ với phản ứng của Thục phi, “Cứ mặc kệ bọn họ đi. Không phải đều lo trong cung không có việc nên muốn tìm chút chuyện gì đó để làm sao? Bây giờ trẫm kiếm chuyện cho các nàng rồi, xem cuối cùng các nàng có thể làm ra được những gì.”

Nói xong, hắn nhìn thời gian, đã sắp tới giờ đến Ngự Thư Phòng giải quyết chính sự. Cũng chỉ đành đứng dậy chuẩn bị đi.

Hôm nay không thể ngủ trưa, Triệu Thần Hi ít nhiều cũng cảm thấy có chút không cam lòng. Liền kéo Hạ Hàn cùng nhau lên ngự liễn(1), nhất định bắt y phải đưa mình tới Ngự Thư Phòng. Hạ Hàn không có cách nào chống lại, bị Hoàng đế cứng rắn ấn vào đệm mềm trong kiệu.

(1)Ngự liễn: Kiệu chuyên dùng cho vua

Vào thu, rèm ngự liễn của Hoàng đế đã đổi thành vải dày dặn tinh mịn, để che lại gió lạnh mùa thu. Cửa sổ nhỏ bốn phía cũng được treo rèm lên, đợi Triệu Thần Hi cũng bước vào trong, Liên Cẩn ở bên ngoài buông rèm kiệu xuống, ánh sáng bên trong chốc lát trở nên ảm đạm.

Ngự liễn rộng rãi thoải mái, hai người ngồi trong hoàn toàn không thành vấn đề. Triệu Thần Hi ngồi xuống ghế mềm, kéo Hạ Hàn đang ngồi dựa vào ghế bên cạnh.

“Đến Hoa Anh Điện của ngươi dùng bữa nghỉ ngơi cũng không được yên ổn, ngươi không biết hầu hạ một chút nào. Vừa mới nâng địa vị của ngươi lên một chút, bây giờ đã dám được sủng mà kiêu như vậy. Hoàng quý phi, ngươi nói trẫm nên phạt ngươi thế nào?”

Đối với việc Hoàng thượng luôn chất vấn mình như giả như thật, Hạ Hàn thật sự vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, nhưng Hoàng đế cứ lần này tới lần khác làm không biết chán. Khi hai người ở chung, Hạ Hàn luôn là người da mặt mỏng hơn. Cho dù bị trêu đùa như vậy bao nhiêu lần, nhưng vẫn bị Triệu Thần Hi dễ dàng gây bắt bí.

Lần này Hạ Hàn dứt khoát không dáp lời, dù sao nói gì cũng sẽ bị hắn tìm lý do dằn vặt, không bằng không nói gì!

“Ha, dám làm ngơ trẫm, quả nhiên là do trẫm quá cưng chiều ngươi rồi.” Cho dù Hạ Hàn không nói chuyện, Triệu Thần Hi cũng không dễ dàng bỏ qua y, ngược lại còn ôm chặt y cợt nhả, “Tiêu quý phi cũng không dám to gan tới vậy!”

Hạ Hàn biết phản bác không được, lần này không hé răng một tiếng. Không chui đầu vào lưới của Hoàng thượng, nghĩ rằng sau này hắn cảm thấy không thú vị, tự nhiên sẽ không trêu đùa mình như vậy nữa.

Nào biết Triệu Thần Hi thấy lần này Hạ Hàn cũng không nói gì phản kháng cả, động tác dĩ nhiên càng táo tợn hơn. Hạ Hàn bận tâm hai người còn đang ở trong kiệu, trời còn sáng sao dám tùy tiện như thế. Nếu còn tiếp tục như vậy, sợ rằng sẽ rước tới sự chú ý của cung nhân bên ngoài.

Y cắn răng gắng gượng một lát, không chịu được nữa bắt đầu nhẹ giọng cầu xin bỏ qua. Triệu Thần Hi bắt được ban nãy y còn dám không lên tiếng, làm thế nào cũng không chịu buông tha cho y.

Chờ ngự liễn tới cửa Ngự Thư Phòng, một lúc lâu cũng không thấy Hoàng đế từ bên trong đi ra. Liên Cẩn mang theo những cung nhân liên quan im lặng canh giữ ở bên ngoài, không dám nhắc nhở một tiếng.

Bên ngoài Ngự Thư Phòng đương nhiên có ít người quấy rầy, xung quanh đều yên tĩnh. Bên trong ngự liễn có tiếng cầu xin tha thứ như có như không, càng có vẻ vô cùng mập mờ.

Thẳng tới thời gian qua một chén trà, Hoàng đế mới tự mình xốc rèm kiệu lên, vừa quay đầu lại nói một câu, “Bên ngoài gió lớn, ngươi đừng ra ngoài nữa.”

Từ ngự liễn bước xuống, Hoàng đế vung tay với cung nhân bên cạnh. Liên Cẩn bên cạnh vội vàng khom người bước lên trên, lại nghe Hoàng thượng phân phó, “Đưa Hoàng quý phi trở về đi.”

Liên Cẩn vội vàng vâng lời, “Nô tài tuân chỉ.”

Lúc này Triệu Thần Hi mới sửa sang vạt áo, mang theo tiểu thái giám vào Ngự Thư Phòng.

Còn về Liên Cẩn bị bỏ lại, đương nhiên là sau khi nhìn thấy Hoàng đế hoàn toàn biến mất ngoài tầm mắt, mới quay người chỉ huy cung nhân, theo đường cũ đưa Hoàng quý phi trở về Hoa Anh Điện.

Không quá nửa canh giờ, chuyện Hoàng đế đi Ngự Thư Phòng, Hoàng quý phi muốn tự mình đưa người tới đã được lan truyền khắp các cung.

Ngoại trừ Thục phi tính tình tao nhã, lúc này lại giống như Tiêu quý phi bắt đầu đập đồ đạc. Phần lớn hậu phi khác trong cung đều im lặng nghe rồi cho qua.

Chính là trong lòng khó tránh khỏi thầm nói, ngày bình thường Hoàng quý phi đối xử với người khác vừa hào phóng vừa nhã nhặn. Nhưng khi tranh đoạt thánh sủng lại không hề yếu kém chút nào. Hôm qua Tam hoàng tử của Thục phi vừa mới lấy hết nổi bật, hôm nay Hoàng quý phi đã có bản lĩnh tiếp tục kéo Hoàng thượng tới Hoa Anh Điện. Hoàng thượng muốn tới Ngự Thư Phòng cũng đòi đi tiễn, có phần dính người quá đáng!

Đây là đang thị uy sao? Hay là đang nhắc nhở?

Trong Hoa Dung Điện, Lý An Thị đang ngồi bên cạnh sạp mềm, bưng bát canh tổ yến ngân nhĩ. Tỉ mỉ thổi nguội, đưa cho Trang phi ngồi trên sạp mềm.

Vừa mới nghe tiểu cung nữ nói xong tin tức này, bà hơi hơn nhăn mày, “Sự nổi trội của Hoàng quý phi có lẽ gần đây đã vang vọng kinh thành. Thần thiếp ở quý phủ, đều nghe thấy tin. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên không phải giả.”

Trang phi nhận lấy bát ngọc mà Lý An Thị đưa tới, ngón tay trắng thuần mảnh khảnh nhẹ nhàng cầm lấy muỗng nhỏ làm bằng bạc, khẽ khuấy, “Mẫu thân còn chưa nhìn thấy trận lớn thật sự đâu. Đừng nói là Thục phi, vào thời điểm này, cho dù là Thái hậu cũng phải nhường đường cho Hoàng quý phi.”

“Thần thiếp ở ngoài cung, còn cho rằng có chút khoa trương…” Lý An Thị nghe vậy cũng có chút lo lắng, “Nương nương, nếu tiếp tục như vậy, thực sự không có vấn đề gì sao?”

“Mẫu thân đang ám chỉ điều gì vậy?” Trang phi vừa uống canh, vừa khẽ cười trấn an Lý An Thị, “Gần đây Thái hậu nương nương bận rộn, không có thời gian quan tâm tới những chuyện khác. Tiêu quý phi đang bị cấm túc, Hoàng quý phi chỉ chú ý tới Hoàng thượng, không quan tâm tới những thứ khác. Còn Thục phi ấy à, vừa mới sinh xong, đây không phải là chuyện mới ngày hôm qua sao? Hoa Dung Điện của nữ nhi lúc này thực sự là thanh nhàn hơn rất nhiều.”

Ngẫm lại thế cục hiện nay, hơn nữa Trang phi sắp sinh, Lý An Thị không thể không nghĩ nhiều hơn một chút, “Nói là nói như vậy… nhưng mà nương nương, hiện tại Hoàng thượng thiên về sủng ái Hoàng quý phi, sẽ không thực sự chỉ đơn giản vì chuyện ở biên quan chứ?”

“Nếu như đơn giản như vậy, ngược lại cũng là tốt.” Trang phi đưa lại bát ngọc rỗng cho Lý An Thị, vẻ mặt khôn khéo sắc bén, khác với dáng vẻ kiêm tốn an phận ngày thường, “Lần này Hoàng thượng… sợ rằng là muốn mượn cơ hội xử lý thế cục một phen.”

Trang phi cũng không phải là Thái hậu đang ở trong cuộc, cũng không phải là Thục phi do cung nữ sinh ra. Từ khi sinh ra đã ở nhà quan lại quyền quý, tầm nhìn và độ nhạy cảm với tình hình đương nhiên cũng sẽ cao hơn không ít so với người bình thường. Từ những hành động liên tiếp của Hoàng thượng ở trên triều và hậu cung, Trang phi tự nhiên có thể tóm lấy chút dấu vết để lại.

“Lời này là thật sao?” Tuy rằng trước đây Trang phi gửi tin cho Lý phủ, có mơ hồ nhắc tới một chút, nhưng lúc này đối diện nghe được, Lý An Thị ít nhiều vẫn có chút khiếp sợ.

“Mẫu thân nhìn xem thế cục hiện nay, rồi nghĩ tới thái độ những ngày gần đây của Hoàng thượng. Là ý gì không phải đã quá rõ ràng hay sao.” Trang phi kéo lấy tay Lý An Thị, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, sợ rằng sẽ không thể chấp nhận Tiêu gia thêm nữa.”

“Đây… đây…” Lý An Thị đột nhiên có chút luống cuống, đặc biệt khi nhìn tới cái bụng cao ngất của Trang phi, trong lòng rối loạn, “Vậy chúng ta nên làm thế nào bây giờ?”

Trước đó vài ngày, ngự y tới Hoa Dung Điện bắt mạch, lén lút trả lời câu hỏi của Trang phi, nói lần này nhất định là một hoàng tử. Trang phi lập tức đưa tin tức này tới Lý phủ, để mẫu thân mình vào cung chăm sóc. Sợ tới thời điểm cuối cùng lại xảy ra điều gì ngoài ý muốn.

“Nếu hiện giờ Hoàng thượng đã có tâm tư như vậy, vậy không bằng chúng ta…” Biết cái thai này của Trang phi có thể sinh hoàng tử, trên dưới Lý phủ ít nhiều cũng có chút tâm tư, “Hay là ngày mai thần thiếp xuất cung một chuyến, thông báo tin này cho lão gia?”

“Không thể được.” Trang phi vội vàng ngăn cản lại Lý An Thị càng ngày càng kích động, khẽ nói: “Tuy rằng Hoàng thượng có ý này, nhưng nền móng của Tiêu gia trong triều, chẳng phải mẫu thân cũng rõ ràng sao? Thế cục cuối cùng sẽ như thế nào, vẫn là hai khả năng. Bây giờ vội vàng đứng về một bên, nếu như sau này phát sinh chuyện gì, chúng ta đi đâu để hối hận đây?”

Lý An Thị sửng sốt nửa ngày, hít vào một ngụm khí lạnh, “Ý của nương nương là… Tiêu gia còn có gan lớn như vậy?!”

“Ai biết được? Nhưng cho dù Tiêu thái sư hay là Thái hậu, chẳng phải đều là nhân vật có gan lớn sao?” Trang phi cười lạnh một tiếng, quay lại dặn dò Lý An Thị: “Cho dù nói như thế, thế cục hiện nay vẫn chưa rõ ràng, còn chưa phải lúc để lộ diện, không thể xúc động được. Nếu trước đây chúng ta thế nào, bây giờ vẫn làm thế đó đi.”

Trang phi nhẹ nhàng vỗ về bụng mình, nhỏ giọng nói: “Vào thời điểm này, ai lộ mặt thì người bị xử lý chính là người đó, không bằng an ổn ngồi tại chỗ. Nếu như sau này Tiêu gia thực sự có thể vững vàng, dù sao đi nữa chúng ta cũng đâu có đắc tội bọn họ. Tới lúc đó nữ nhi chủ động tỏ ra yếu thế với Thái hậu, bảo vệ con trai mình, một vị vương gia không có đất dùng là điều không thành vấn đề. Nếu như sau này Hoàng thượng thực sự có thể điều chỉnh lại thế cục hiện tại… có vết xe đổ của Tiêu gia, mẫu thân người cảm thấy lúc đó, Hoàng thượng còn có thể để lại tai họa ngầm lớn như Hạ gia sao?”

Nói tới đây, biểu tình Trang phi vỗ về bụng mình càng thêm dịu dàng yêu thương, “Tới lúc đó, không có Tiêu quý phi, cũng không có Hoàng quý phi, trong cung này cũng chỉ còn lại Thục phi mà thôi. Một tiện nô do cung nữ sinh ra, nàng ta có được thánh tâm hơn bây giờ, có sinh thêm con đi nữa, nữ nhi cũng có cách để nàng ta nhìn rõ địa vị của bản thân mình!”

Lý An Thị ngẩn ngơ ngồi Trang phi phân tích nửa ngày trời, tự hỏi nửa ngày, cuối cùng cũng an tâm hơn vài phần, “Vẫn là nương nương nhìn rõ sự tình, thần thiếp quả thực lỗ mãng.”

“Nữ nhi đã ở trong cung này lâu rồi, đương nhiên phải nhìn thấy được nhiều thứ hơn mẫu thân.” Trang phi nhắc nhở Lý Anh Thị nói: “Mẫu thân nên dặn dò phụ thân. Lúc này nhất định không được đắc tội Tiêu thái sư, trở mặt với Tiêu gia!”

Lý An Thị liên tục gật đầu, “Thần thiếp biết rồi, ngày mai thần thiếp sẽ xuất cung một chuyến. Nhất đính sẽ nói rõ ý của nương nương cho lão gia.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play