"Hoàng thượng?!" Lúc Triệu Thần Hi mới vừa nói xong, trong Ngự Hoa Viên nhất thời yên tĩnh đến đáng sợ. Một lúc sau, mọi người lấy lại tinh thần, đều không thể tin nhìn về phía hắn. Ngay cả cung nữ ban nãy vẫn khóc đòi nhận tội cũng ngây ngốc.

Lúc này thị vệ quỳ gối phía dưới mới không nhịn được nữa, lớn tiếng cướp lời: "Hoàng thượng, vi thần bị oan! Vi thần chưa làm gì cả!"

Trong tiếng hô to của thị vệ, cuối cùng Thái hậu mới hoàn hồn lại, nhìn thị vệ từ phía sau Hoàng đế đã tiến lên, vội vàng ngăn cản nói:

"Chờ đã! Hoàng thượng, ban nãy ai gia cũng đã tra xét chuyện này, quả thật không liên quan lắm đến Phùng thị vệ, như vậy có phải..."

"Mẫu hậu không cần xin tha cho bọn chúng." Triệu Thần Hi vẫn không quay đầu lại, chỉ đặt chung trà khi nãy Liên Cẩn dâng lên trên bàn gỗ, "Những người này thường ngày ỷ vào mẫu hậu nhân từ, cho nên càng coi trời bằng vung. Hậu cung của trẫm, đúng là cần tự mình trẫm dọn dẹp."

Mí mắt Tiêu Thái hậu giật giật, chung trà gõ xuống mặt bàn, phát ra tiếng "cạch" lanh lảnh, giống như đang gõ trong lòng nàng vậy. Trong lúc nhất thời Thái hậu không biết nói tiếp thế nào.

Thị vệ đi theo Triệu Thần Hi đến Ngự Hoa Viên, sau khi nghe được ý chỉ, lập tức tiến lên kéo cung nữ và thị vệ dậy. Hoàn toàn không quan tâm đến chất vấn của Thái hậu, xoay người mang hai người đi phạt đánh.

Thái hậu không lên tiếng, Tiêu quý phi thấy chuyện đã phát triển vượt quá dự liệu trước đó của nàng và Tiêu Thái hậu. Rồi nhìn Thục phi đứng bên cạnh Hoàng đế mắt ngấn nước càng tỏ ra điềm đạm đáng yêu, tức thời vừa tức vừa gấp gáp,

"Hoàng thượng, rõ ràng chuyện này đều do cung nữ bên cạnh Thục phi dụ dỗ Phùng thị vệ! Đánh chết tiện tì kia là được rồi, cần gì ngay cả Phùng thị vệ cũng..."

"Tiêu quý phi, chú ý lời nói của nàng, đây là lời mà nàng nên nói sao?"

Một câu nói của Triệu Thần Hi như một chậu nước lạnh đổ xuống đầu Tiêu quý phi, nàng bị doạ sợ đến suýt nữa không đứng vững.

Bình tĩnh tinh thần lại mới chú ý tới lời mình mới nói là gì, làm hậu phi của hoàng đế, nàng lại có thể cầu xin tha thứ cho một thị vệ cấu kết với cung nữ! Mặc kệ trên người thị vệ có lỗi sai hay không, nhưng lời nàng nói ra thật giống như... giống như...

Tiêu quý phi mặt trắng bệch nhất thời cúi đầu đứng bên cạnh Thái hậu rụt người lại, không dám lên tiếng nữa.

Hoàng đế rất ít khi ở trước mặt người ngoài làm mất thể diện của mình, lần này lạnh lùng cảnh cáo thẳng như vậy, nhất định là bị chọc giận rồi.

"Nhưng nếu ngay cả nàng cũng nói như vậy, hậu cung này của trẫm, xem ra thật là..." Triệu Thần Hi nhắm mắt làm ngơ vẻ hoảng sợ của Tiêu quý phi, tiếp tục nói: "Cũng như vậy, tất cả những ai liên quan đến chuyện này đều không thể trốn thoát trách nhiệm được. Thống lĩnh Nam phủ Chu Thành và Thục phi giáo quản không nghiêm, đánh Chu Thành tám mươi gậy, phạt bổng lộc một năm; thân thể Thục phi không khoẻ, trước tiên cấm túc ba tháng đi."

Lời này của Hoàng đế vừa nói ra, ngay cả Thái hậu cũng không tiện mở miệng nói giúp Tiêu quý phi vào lúc này. Nhìn Thục phi đang quỳ dưới đất lĩnh chỉ tạ ân, chỉ có thể thầm tức giận chất nữ, sao nói mà không suy nghĩ hay nhìn thời điểm trước vậy!

Tiêu quý phi cũng căm hận vì sao phạt Thục phi cấm túc nhẹ hều, nhưng lúc này cũng không dám lên tiếng bậy.

Sau đó Triệu Thần Hi cũng không để ý Thái hậu và Tiêu quý phi nữa, chỉ là mặt không đổi một người một mình uống trà. Chúng cung nhân xung quanh càng ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ sợ thánh nộ liên luỵ đến bản thân mình.

Lúc này tiếng cầu xin tha thứ không dứt của mấy cung nữ và thị vệ bị bắt đi đột nhiên thay thế bằng tiếng kêu gào rất thảm thiết. Không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì, thị vệ của Triệu Thần Hi lại không kéo hai người ra xa, chỉ đứng dưới cây liễu sau đình hành hình.

Mặc dù nơi này vừa vặn có bụi hoa che chắn, cũng không phải không thấy tình hình bên kia. Tiếng kêu thảm thiết của hai người truyền tới rất rõ ràng.

Ngoại trừ Triệu Thần Hi, tất cả mọi người ở đây rõ ràng càng thấp thỏm. Đặc biệt là theo từng lần gậy đánh, thị vệ kia vốn kêu to "Hoàng thượng tha mạng" các loại, sau đó lại bắt đầu cầu cứu Thái hậu và Tiêu quý phi.

Lần này không chỉ Tiêu quý phi, ngay cả sắc mặt Thái hậu cũng trắng bệch.

Giữa tiếng kêu gào thê thảm của cung nữ và thị vệ, Thái hậu có vẻ hơi buồn bực không yên. Không chờ hành hình xong xuôi đã muốn đứng dậy rời đi.

"Nếu sự việc đã rõ ràng, vậy ai gia cũng đi về trước. Hôm nay suy nghĩ hơi nhiều nên có chút mệt mỏi."

Triệu Thần Hi cũng không giữ Thái hậu, "Vậy nhi thần sẽ không quấy nhiễu mẫu hậu nữa. Tiêu quý phi, nàng hầu hạ mẫu hậu quay về Từ An Cung đi."

"Nô tì tuân chỉ."

Mặc dù Tiêu quý phi không cam tâm để Thục phi ở lại bên cạnh Triệu Thần Hi, nhưng mình cũng không thật sự muốn lưu lại trong tình huống như vậy, vội vàng dìu Thái hậu đứng dậy.

Chờ loan dư* của Thái hậu và Tiêu quý phi hoàn toàn biến mất ở Ngự Hoa Viên, tiếng kêu thảm thiết của cung nữ và thị vệ cũng theo đó dần suy yếu rồi hoàn toàn yên tĩnh. Thị vệ phụ trách hành hình quay lại bẩm báo với Triệu Thần Hi đã xong xuôi.

(*Loan dư (鸾舆): kiệu có hình chim loan do Thái hậu, Hoàng hậu ngồi)

"Được rồi, chuyện hôm nay, đều thấy rõ ràng rồi chứ? Nếu còn xảy ra nữa..."

"Nô tì (nô tì) không dám, Hoàng thượng thứ tội!" Không cần Triệu Thần Hi nói hết lời, tất cả mọi người lại phủ phục dưới đất.

"Được rồi." Triệu Thần Hi đứng dậy, tự mình đỡ Thục phi đang quỳ dưới đất lên, "Trẫm biết hôm nay nàng oan ức rồi, nhưng trẫm cũng có suy tính của trẫm. Nàng có thể hiểu chứ?"

"Nô tì hiểu ạ, nô tì hiểu..." Khoé mắt Thục phi vẫn còn ẩm ướt, ánh mắt nhìn về phía Triệu Thần Hi cũng mang theo xúc động, "Nô tì cảm ơn Hoàng thượng, nếu không phải Hoàng thượng, nô tì, nô tì..."

"Được rồi, đừng nói nữa. Thân thể nàng không khoẻ còn bị dày vò hơn nửa ngày, đi về nghỉ trước đã." Triệu Thần Hi nhìn mấy cung nhân hai bên Thục phi, dứt khoát phất tay, "Liên Cẩn, ngươi đưa Thục phi quay về."

Liên Cẩn từ phía sau Triệu Thần Hi vội vàng đi tới bên cạnh Thục phi, "Nô tì tuân chỉ. Nương nương, xin mời."

Thục phi biết vừa rồi tuy đã tạm thời kết thúc, nhưng khẳng định Hoàng đế còn có chuyện cần xử lý tiếp theo. Hoàn toàn không oán giận Triệu Thần Hi không đi theo nàng, thuận theo Liên Cẩn rời đi.

Nàng còn có cái gì bất mãn chứ, hôm nay Hoàng thượng vì mình đã đối mặt với Thái hậu và Tiêu quý phi còn gì. Qua nhiều năm như vậy, đây chính là lần đầu tiên của chúng hậu cung phi tần.

Lúc này Thục phi đột nhiên cảm thấy bị Thái hậu nhục nhã như vậy kỳ thật cũng không sao.

Hoàng đế, Thái hậu, kèm theo Tiêu quý phi và Thục phi vừa ra khỏi Ngự Hoa Viên chỉ khoảng nửa canh giờ mà chuyện đã truyền khắp hậu cung. Đồng thời nội ứng ở mọi nơi bắt đầu đi lên triều truyền tin.

Buổi chiều hôm đó, Hoàng thượng đến Hoa Nguyệt Điện cùng dùng bữa tối với Thục phi vừa mới bị cấm túc.

Không bao lâu, đồ sứ trong Hoa Cảnh Điện lại bị Tiêu quý phi đập vỡ tan tành. Nhưng lần này Tiêu quý phi không ra cửa tìm cung phi khác quấy rầy nữa.

Từ khi Thái hậu về lại Từ An Cung cũng không có bất kì hành động gì.

Đêm đó, Hạ Hàn trong Hoa Anh Điện chờ được Hoàng đế tâm trạng rõ ràng không vui.

"Tư thông nơi cung đình, các nàng thật đúng là dám nói!" Triệu Thần Hi uống hai chung trà vẫn không nguôi giận được liền đập bể ly trà.

Mí mắt Hạ Hàn cũng chưa hề chớp, lật một chén trà khác trên bàn lên, lại rót thêm trà, đặt vào tay Triệu Thần Hi.

"Lúc đầu bệ hạ cần gì phải nhẫn nhịn?" Thấy Triệu Thần Hi nổi giận đến như vậy, Hạ Hàn cũng có chút không dễ chịu, hiếm khi nói nhiều đôi câu, "Nếu ngay từ đầu bệ hạ không để các nàng làm bừa, sợ cũng không dám làm chuyện hôm nay."

Triệu Thần Hi mím môi lại, không trả lời.

Lúc trước vì sao nhẫn nhịn? Bởi vì lúc trước khi lần đầu tiên Thái hậu lấy cớ này để chỉnh sửa cung phi, chính là Thục phi mới vừa được tấn phong quý nhân năm đó.

Vì không muốn để Tiêu thái hậu nhìn ra hắn coi trọng Thục phi, chỉ có thể cắn răng theo ý Thái hậu, đánh chết cung nữ, phạt Thục phi rồi đơn giản bỏ qua.

Tuy năm đó Thục phi còn là một quý nhân nhỏ nhỏi bị sửa trị một phen, nhưng sau đó, Thái hậu cũng không dồn lực chú ý trên người Thục phi nữa. Về sau Thục phi hạ sinh Hoàng trưởng tử rồi được tấn phong làm phi, Thái hậu cũng không ngăn cản quá nhiều.

Nhưng Thái hậu lại dùng thủ đoạn tương tự để sửa trị phi tần khác, nên Triệu Thần Hi càng không thể nổi giận. Nếu như chỉ có chuyện của Thục phi thì Triệu Thần Hi không quan tâm, mà của hậu phi khác lại nổi giận tím mặt thì không phải sẽ gây chú ý cho Thục phi sao? Tiêu thái hậu không phải như Tiêu quý phi, suy nghĩ qua quýt, lòng dạ và thủ đoạn của người trong chốn hậu cung này sao có thể lừa gạt được bà?

Đảo một vòng lớn không phải chỉ vì ủng hộ một Thục phi không chút bối cảnh nào hay sao.

Có lẽ bởi vì mình đã có kinh nghiệm với Thái hậu và Tiêu quý phi, cho nên rất kiêng kỵ bất kỳ phi tử trong cung nào mà nhà mẹ có thế lực. Do đó Thục phi xuất thân chỉ là một cung nữ, không hề có chỗ dựa mới lọt vào mắt mình.

Nhưng bất kể dự tính ban đầu ra sao, Triệu Thần Hi tự nhận là những thứ mình làm vì Thục phi cũng coi như không thẹn với lương tâm.

Nhiều năm như vậy, bằng mọi cách luồn lách Thái hậu, nhẫn nhịn theo cách mà người thường không thể nhẫn nhịn được chỉ vì bảo hộ mấy mẹ con Thục phi bình an. Không phải thế thì với một Tiêu Thái hậu độc ác cùng một Tiêu quý phi ngang ngược, sao Thục phi có thể bình yên sinh một trai một gái, thậm chí lên đến vị trí phi tần mà không việc gì chứ?

Thật ra đời trước, đoạn thời gian trước khi cung biến, Triệu Thần Hi cũng đã lót đường sẵn cho Hoàng trưởng tử của hắn và Thục phi. Chỉ tiếc cuối cùng Thục phi dùng mình để đổi lấy vị trí Thái hậu.

Nghĩ tới thái độ Thục phi biểu hiện ngày hôm nay, Triệu Thần Hi đối với phi tử duy nhất mà mình đã từng thật lòng này chỉ còn dư lại mỗi sát ý lạnh lẽo.

Thục phi hẳn càng thích phương pháp mình chống lại Thái hậu và Tiêu quý phi vì nàng ngày hôm nay đi? Nếu nàng thích, có cơ hội dĩ nhiên sẽ diễn thêm vài màn trước mặt Thái hậu.

Chỉ là cách "bảo vệ" như vậy, không biết đến lúc đó Thục phi có thể hưởng thụ nổi không đây.

Triệu Thần Hi phát giận xong lại bắt đầu ngẩn người ra.

Hạ Hàn nhìn trạng thái khác thường ngày hôm nay của Hoàng đế, hơi nóng ruột, cũng không biết an ủi thế nào.

Đợi đến khi Triệu Thần Hi rốt cuộc sắp xếp suy nghĩ xong, tỉnh táo lại, lúc này Hạ Hàn mới lên tiếng nói:

"Bệ hạ cần gì phải làm khó chính mình chứ. Ngài là Hoàng đế, trong lòng không thích cái gì, tỏ ra ngoài ngay tại chỗ không phải tốt hơn sao, vì sao giữ bực tức cho mình chứ."

Triệu Thần Hi hỏi ngược lại: "Vậy trẫm có thể trút cơn giận với người nào đây?"

Nghe được lời này của Triệu Thần Hi, Hạ Hàn càng đau lòng và chua xót, "Bệ hạ, ngài là Thiên tử, là Hoàng đế, là chủ nhân của thiên hạ này. Ai dám làm ngài không vui, ai dám gánh thánh nộ chứ. Trong thiên hạ này, ai cũng có thể sống không vui, nhưng bệ hạ thì không được."

Có câu nói, "thiên tử nổi giận, thây phơi ngàn dặm"! Nhưng vị thiên chi kiêu tử trước mặt mình này, một phi tần hậu cung cũng có thể tuỳ tiện khiến hắn chịu bức bối như vậy, dù giận dữ nhưng vẫn một mình chịu đựng.

Hạ Hàn thấy đau lòng, nhưng không thể làm được gì. Lời khuyên nhũ này cũng phải đắn đo nửa ngày.

Bề tôi như vậy thì giữ lại bên cạnh hắn có ích lợi gì chứ?

Triệu Thần Hi không biết đau khổ trong lòng Hạ Hàn, chỉ suy nghĩ về câu nói sau cùng của Hạ Hàn mấy lần.

Mình là chúa tể của sông núi này, cho nên không lý do gì không thể tuỳ tiện, không thoải mái trong lòng. Nhưng đã nhiều năm như vậy, ngay cả mình cũng quên mất rằng hắn vốn nên như thế. Giống theo lời Hạ Hàn, ai cũng có thể sống không vui, nhưng mình thì không được!

Cơn thịnh nộ còn dư lại trong lòng cũng tan thành mây khói trong nháy mắt, ngoảnh lại thấy vẻ mặt đầy lo lắng của Hạ Hàn, trái tim Triệu Thần Hi khẽ đập rộn ràng, với tay nắm lấy tay đối phương.

"Vẫn là Đức phi của trẫm nói đúng." Nhìn sắc mặt đỏ bừng của Hạ Hàn vì động tác của mình, trong lòng Triệu Thần Hi càng vui vẻ, "Từ hôm nay trở đi, người khiến trẫm không vui cũng đừng hòng sống dễ chịu!"

Hết chương 14

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play