Nguyên Anh Hùng và Lan Đình Phương cùng tựa vào trên bức tường bê tông, không ai nói gì. Nguyên Anh Hùng hỏi xin tài xế của Lan Đình Phương một điếu thuốc, bất đắc dĩ tay đang run, có thế nào cũng không châm lửa được. Lan Đình Phương tiếp nhận bật lửa, "tách" một tiếng, châm thuốc.
Hít một hơi thật sâu, Nguyên Anh Hùng tựa đầu vào tường, cảm thấy tuyệt vọng.
"Thật ra, anh không cần phải vì việc vừa rồi mà cảm thấy khó chịu trong lòng." Lan Đình Phương cúi đầu nghịch bật lửa trong tay: "Sở dĩ có kết quả như vậy, theo tôi nghĩ cũng là một chuyện đương nhiên. Sở dĩ anh phanh xe ở thời điểm cuối cùng chính là vì một loại bản năng. Loại bản năng này được tạo thành thông qua quá trình trưởng thành và dựa trên bối cảnh văn hóa của chúng ta. Anh lớn lên ở phương Tây, người phương Tây từ nhỏ đã chú trọng giá trị quan, tựa như một phương trình chính xác, dùng dấu bằng để so sánh sự bình đẳng của mối quan hệ hai bên. Người phương Tây nhìn có vẻ rất nhiệt tình nhưng ở thời điểm quan trọng nhất, họ nhạy cảm hơn bất kỳ ai khác. Cái loại lý trí này đến từ chính giá trị quan mà ngay chính bọn họ cũng không nhận thức được. Mà người phương Đông nhìn có vẻ nội liễm, nhưng nền văn hóa năm nghìn năm đã tạo nên những con người chấp nhất, truyền thống, tin tưởng vào một tình yêu có thể hóa bướm. Theo nhận định này, họ sẽ không ngần ngại vì tình yêu mà chấp nhận bỏ mạng, và tôi sẵn sàng trở thành một người từ bỏ mạng sống của mình vì Cố Liên Hảo."
"Đổi một cách nói khác, Nguyên Anh Hùng, anh lớn lên ở phương Tây, quá trình trưởng thành của các người quá tự do, các người luôn cùng tắm nắng, du lịch, bóng rổ, bạn bè, âm nhạc gắn liền với nhau, đây là một phần cuộc sống của các người. Các người cũng đem một phần này gọi là tình yêu, đây là luận điểm về sự yêu thích mà người phương Tây tôn sùng. Mà trong quá trình trưởng thành của tôi vô cùng thiếu thốn cái gọi là yêu thích. Mọi người xem việc anh thích âm nhạc, thích du lịch, và tất cả các sở thích ngoại trừ sách giáo khoa đều là những việc không đàng hoàng. Cho nên, tôi có thể nói với anh rằng, Cố Liên Hảo là tất cả của tôi. Là ánh mặt trời, là âm nhạc, là mục tiêu, và nó đại diện cho tất cả những điều tốt đẹp trong cuộc sống của tôi. Vì vậy, đối với cô ấy, tôi có thể làm bất cứ điều điên rồ nào đó mà ngay cả chính tôi cũng không thể nào tưởng tượng được."
"Hiện tại, có lẽ, tôi nên nói với anh điều này, Nguyên Anh Hùng, anh không yêu Cố Liên Hảo như trong tưởng tượng của anh, mà tôi so với trong tưởng tượng của mình còn muốn yêu Cố Liên Hảo nhiều hơn thế nữa. Mà quan trọng nhất, việc thắng thua không phải phụ thuộc vào kết quả của việc đánh cuộc vừa rồi, mà là ở chỗ Cố Liên Hảo, ở chỗ lòng cô ấy hướng về ai."
Vị cay mà thuốc lá mang lại dường như khuấy động mọi giác quan trong cơ thể Nguyên Anh Hùng, anh cảm thấy vô cùng không an toàn. Lúc này đây, biểu hiện của người đàn ông tên Lan Đình Phương này không khác gì một bác sĩ giải phẫu ưu tú nhất, anh cầm dao mỗ, mỗi một dao cắt xuống là một lần máu chảy.
Mà giờ này khắc này, Nguyên Anh Hùng cảm thấy bản thân mình như là một học sinh không biết đối diện như thế nào với giáo viên của mình, chỉ biết cúi đầu hút thuốc. Có chất lỏng màu đỏ nhỏ xuống dưới chân anh, giống như nước mắt, Nguyên Anh Hùng nhìn theo những giọt chất lỏng màu đỏ kia, ngẩng đầu, một dấu đỏ uốn cong từ tóc của Lan Đình Phương chảy xuống, trông như một con giun đất.
"Lan... Lan Đình Phương, đầu anh đổ máu.." Nguyên Anh Hùng khô khốc nói, đồng thời cũng chỉ tay vào trán Lan Đình Phương.
Lan Đình Phương cũng không có biểu lộ ra tâm trạng hoảng loạn gì, anh chầm chậm bước đến chiếc xe còn đang bốc khói kia, mở cửa xe lấy khăn giấy ra, cúi xuống nhìn kính xe cẩn thận chà lau, như thể một thực khách từ nhỏ đã được giáo dục rất tốt, sau khi dùng xong cơm Tây sẽ tao nhã thực hiện nghi thức kết thúc bữa ăn.
Sau khi Lan Đình Phương lau sạch vết máu trên mặt, anh quay lại cùng Nguyên Anh Hùng vai kề vai tựa vào trên tường, tiếp tục nói:
"Nguyên Anh Hùng, anh không cần phải cảm thấy khó chịu, sở dĩ tôi làm như vậy là vì muốn cho anh thấy rõ một sự thật, sau đó thản nhiên buông bỏ. Có lẽ, hiện tại anh sẽ thương tâm, sẽ khó chịu, nhưng, một ngày nào đó tất cả những việc này rồi sẽ qua đi. Ở Trung Quốc có một câu cách ngôn, thời gian có thể mang đi hết thảy, có một ngày, có lẽ anh sẽ vì giờ phút này mà cảm thấy may mắn."
Nguyên Anh Hùng choáng váng và bối rối trong giây lát, bởi vì, anh lại nhìn thấy con giun màu đỏ kia xuất hiện trên mặt Lan Đình Phương.
"Lan.. Lan Đình Phương, đầu anh lại đổ máu." Dường như điều duy nhất Nguyên Anh Hùng có thể làm là di chuyển ngón tay của mình, và ngón tay của anh đang chỉ vào khuôn mặt của Lan Đình Phương.
Lan Đình Phương nhíu mày, không kiên nhẫn mắng một câu "Thật phiền", sau đó dùng chính đầu ngón tay của mình lau vết máu kia, chạm một cái, không có vết máu, nhưng bàn tay trắng nõn của anh lại dính đầy máu đỏ tươi.
"Tôi đã nói rồi, làm như vậy là để cho anh thấy một số sự thật, Nguyên Anh Hùng, bây giờ chúng ta làm một thí nghiệm, tôi sẽ gọi cho Liên Hảo và nói với cô ấy rằng tôi đã bị thương." Lan Đình Phương nhìn vào bàn tay mình: "Trên thực tế, tôi đúng là bị thương thật. Khoảng hơn 40 phút nữa Liên Hảo sẽ chạy đến đây. Khi cô ấy đến, tôi đang ở trong xe cứu thương. Anh đoán xem, anh sẽ thấy một Liên Hảo như thế nào? Lúc này cô ấy đang ngủ, cho nên, cô ấy sẽ mang nhầm dép đi trong nhà chạy đến nơi này, có lẽ ngay cả quần áo cũng không chỉnh tề, đầu bù tóc rối, tóm lại nhất định sẽ xuất hiện rất nhiều tình huống, nhưng khi đó cô ấy căn bản không bận tâm đến bất cứ điều gì khác, bởi vì trong mắt cô ấy từ đầu đến cuối đều chỉ có một mình tôi."
Nguyên Anh Hùng chết lặng, nhìn máu vẫn cứ tiếp tục chảy ra từ đầu Lan Đình Phương, thì thào nói: "Lan Đình Phương, anh điên rồi."
Lan Đình Phương gật đầu, cười đến điên đảo chúng sinh, sau đó, anh đã nói như thế này:
"Nguyên Anh Hùng, tôi hy vọng anh không nói với Liên Hảo về tất cả những việc tôi đã làm với anh. Tôi biết tôi không phải là người tốt lành gì, nhưng tôi hy vọng trong lòng cô ấy, tôi không phải là người xấu."
"Lan Đình Phương, đến cùng thì anh điên đến cỡ nào vậy?" Nhìn vết máu trên má Lan Đình Phương có lau thế nào cũng không xong, Nguyên Anh Hùng thì thào nói.
Anh không biết Lan Đình Phương đang ẩn giấu điều gì dưới cơ thể đẹp đẽ này, nhưng tại thời điểm này, anh đã bị thuyết phục bởi một người như vậy, một cảm xúc mạnh mẽ như vậy.
Thời điểm Liên Hảo đuổi đến trường đua, Lan Đình Phương đang được bác sĩ sơ cứu tạm thời ở trên xe cứu thương, trên đầu anh đội một cái chụp đầu màu trắng hết sức buồn cười, khuôn mặt tái nhợt và đôi môi không một chút máu. Giống như một bá tước ma cà rồng đẹp trai trong tòa lâu đài vậy.
Liên Hảo ngơ ngác ngồi xổm bên người anh.
"Em sợ sao? Cố Liên Hảo." Anh khẽ mỉm cười và đưa tay vẫy vẫy cô.
Liên Hảo nơm nớp lo sợ đem gò má dán vào lồng ngực anh, may mắn thay, nó còn đập. Nước mắt lạnh run rơi xuống, cô như một đứa trẻ bất lực, bàng hoàng, không biết phải làm sao: "Đình Phương, làm em sợ muốn chết, làm em sợ muốn chết rồi, em cho rằng bản thân mình là một người xui xẻo, lại trở thành sao chổi, em cho rằng..."
Nói đến đây Liên Hảo khóc không thành tiếng.
Từ mặt cô, Lan Đình Phương vuốt ve mái tóc lộn xộn của Liên Hảo, dịu dàng nói: "Cố Liên Hảo không phải là người xui xẻo, Cố Liên Hảo không phải là sao chổi."
Nhớ đến gì đó, Liên Hảo hất tay Lan Đình Phương ra, một phen nước mũi một phen nước mắt nói: "Lan Đình Phương, ai cho anh đua xe, ai cho anh chạm vào cái thứ này, ai cho phép? Anh có biết là em sắp bị cuộc điện thoại kia dọa cho chết khiếp rồi hay không? Anh có biết là em đã cho rằng...."
Cho rằng anh sẽ giống như mẹ, giống như Nguyên Anh Hùng.
Nói đến đây Liên Hảo bắt đầu khóc hu hu, tay cô ở giữa không trung bắt đầu run rẩy, không biết nên thể hiện sự tức giận của mình như thế nào, cô đá chân mình vào xe cứu thương, cũng không biết vì sao không cầm được nước mắt, mái tóc ướt đẫm nước mắt và mồ hôi.
Một bác sĩ đeo khẩu trang trắng bên cạnh đưa khăn giấy cho cô: "Đừng quá lo lắng, anh ta chỉ là chảy quá nhiều máu, máu đã ngừng chảy, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày sẽ lại ổn thôi."
Liên Hảo tiếp nhận khăn giấy trong tay bác sĩ, lau nước mắt, mồ hôi, nước mũi, lại một lần nữa ngồi xổm xuống, nghiêng người chạm vào vết thương trên đầu Lan Đình Phương, nghẹn ngào: "Đình Phương, có đau không anh? Hả?"
Lan Đình Phương cuống quít che ngực Liên Hảo lại, để phòng ngừa cảnh xuân của cô bị lộ ra ngoài. Người phụ nữ này thế nhưng lại chỉ mặc đồ ngủ và khoác tạm một cái áo khoác của anh chạy đến, khi cô cúi đầu có thể phát hiện ở bên trong cô hoàn toàn không mặc gì cả.
Ánh mắt anh xuyên qua bờ vai của Liên Hảo, nhìn người bác sĩ mặc áo blouse trắng và đeo khẩu trang ở sau lưng cô, Nguyên Anh Hùng.
Nguyên Anh Hùng ngơ ngác nhìn bàn tay trống trơn của mình, mới vừa rồi, anh đưa khăn giấy cho cô, bởi vì Cố Liên Hảo khóc rất kỳ cục, mới vừa rồi, Liên Hảo không có nhận ra khuôn mặt anh, cũng không có nghe ra giọng nói của anh. Bọn họ sớm chiều ở chung ba năm, cô không nhận ra giọng của anh, không có!
Thật sự, đúng như Lan Đình Phương đã nói, từ đầu đến cuối trong mắt cô cũng chỉ có một mình Lan Đình Phương. Nguyên Anh Hùng nhìn Liên Hảo đang ôm lấy Lan Đình Phương, tuy rằng không có đi sai dép, nhưng cô lại mặc váy ngủ hoa, khoác một chiếc áo khoác nam, váy ngủ lộ ra một mảng lớn da thịt bên dưới lớp áo khoác rộng rãi, và mái tóc rối bù khiến cô trông giống như một người phụ nữ vừa trốn khỏi bệnh viện tâm thần.
Người phụ nữ ấy đang uy hiếp người đàn ông của mình: "Lan Đình Phương, nếu hôm nay anh mà đi gặp Diêm Vương, em thề, em lập tức đem công ty của anh bán đi, có được tiền liền cầm đi bao tình nhân, một tháng một đám, cùng bọn họ cả ngày ân ái."
"Em dám?" Lan Đình Phương quát mắng, biểu cảm phẫn nộ không khác gì cô đã thật sự cùng những gã tình nhân đó thân thiết.
"Em dám." Giọng nói Liên Hảo oán hận: "Hơn nữa, em còn thề, đến lúc đó em sẽ không vì anh mà rơi một giọt nước mắt nào."
Phụ nữ! Đều là khẩu thị tâm phi. Khi nói những lời này cô đều một mực cúi đầu. Ở góc độ này Nguyên Anh Hùng có thể thấy được những giọt nước mắt của cô, giống như những hạt mưa từ trên bầu trời không ngừng rơi xuống.
"Liên Hảo, về sau anh không dám nữa!" Lan Đình Phương vuốt ve đầu cô, đem đầu cô áp vào ngực mình: "Anh cũng xin thề với em, đây là lần cuối cùng anh làm cho em thương tâm như vậy, về sau anh không dám nữa."
"Thật sự không dám?" Giọng cô vang lên từ ngực anh.
"Ừ! Thật sự không dám."
"Anh thề đi, lấy ba anh ra thề đi."
"Anh thề, lấy danh nghĩa ba anh ra thề."
Bác sĩ băng bó vết thương cho Lan Đình Phương có hơi xấu hổ, nữ bác sĩ ở bên cạnh tay cho vào túi cũng choáng váng nhìn bọn họ, còn nữ y tá thì che miệng, trong mắt tràn đầy ý cười.
- ---
Dưới khẩu trang, Nguyên Anh Hùng nở nụ cười chua xót, kỳ thực anh cũng không biết bản thân mình là đang khóc hay là đang cười.
Anh quay lưng đi.
Bốn mươi phút trước, anh còn cho rằng những lời nói của Lan Đình Phương đều là đang nói hươu nói vượn.
Kết quả, Lan Đình Phương đã thật sự nói đúng.
Quay đầu lại nhìn hai người kia, cơ thể Lan Đình Phương đang nằm trên cáng, đầu Liên Hảo áp vào trên ngực anh ta, tay anh ta vòng ở trên lưng cô. Dường như, thế giới này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cố Liên Hảo là một cô nàng lừa đảo, còn nói cái gì sẽ thương anh giống như người yêu, nói thương anh giống như một người vợ, nói thương anh giống như một người mẹ thương con.
Nguyên Anh Hùng bước xuống xe cứu thương, phía trên bầu trời của trường đua lúc này được những ngọn đèn chiếu rọi sáng tựa như ban ngày. Nguyên Anh Hùng nghĩ, thật lâu thật lâu về sau anh sẽ vẫn nhớ kỹ bầu trời này. Bầu trời chứng kiến sự thất bại thảm hại của Nguyên Anh Hùng.
Đúng vậy, Lan Đình Phương nói đúng, có một số việc cần phải nhìn nhận một cách rõ ràng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT