Cùng với khuôn mặt tái nhợt của Lan Đình Phương kèm theo tiếng nói lệch giọng của anh, ý thức của Liên Hảo càng lúc càng tan rã. Trong mê mê trầm trầm nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ở bên tai, Liên Hảo cảm thấy bản thân dường như đang đi trên một hành lang không có điểm tận cùng, theo ánh mắt, mơ hồ có thể thấy từng luồng ánh sáng trắng chói lọi vụt qua. Liên Hảo còn tưởng rằng bản thân lại thấy được tia ánh sáng trắng kia, khi tĩnh hơn một chút Liên Hảo mới nhận ra ánh sáng trắng này hóa ra là ngọn đèn màu trắng trên hành lang bệnh viện.
Dường như, Liên Hảo nhìn thấy Lan Đình Phương, còn có một nhóm người, những người đó mặc áo blouse trắng, có người mang khẩu trang cũng có người không có. Liên Hảo nghĩ, lúc này hẳn là cô đang ở bệnh viện.
Bệnh viện, đến cùng thì vì sao cô lại ở bệnh viện? Dường như Liên Hảo không có một chút ấn tượng nào, sau đó, cô nhớ ra, nhưng cô hiện tại không có một chút sức lực nào, không còn sức để thỉnh cầu các bác sĩ nhất định phải cứu lấy con của cô.
Trong mơ màng, dường như Liên Hảo bị đẩy vào phòng bệnh, trong mơ màng, Liên Hảo nghe được một số bác sĩ dùng những thuật ngữ khoa sản chuyên nghiệp giải thích cho Lan Đình Phương. Cách màn hình y tế màu trắng, Liên Hảo nghe được giọng nói khàn khàn của Lan Đình Phương, anh nổi trận lôi đình, buông lời đe dọa với bác sĩ.
Mồ hôi lạnh từ trên người Liên Hảo từ trong từng lỗ chân lông xuất ra, dựa theo thái độ của bác sĩ cùng với cảm nhận của cơ thể mình, Liên Hảo đoán được kế tiếp sẽ phát sinh cái gì.
Liên Hảo cố hết sức mới kéo được quần áo của một y tá đứng bên cạnh.
Một lúc sau, Lan Đình Phương được cho vào, Liên Hảo chớp chớp mắt, cử động khóe miệng, anh ngồi xuống nắm lấy tay cô.
Cô chuyên chú nhìn anh, ra hiệu cho anh đưa tai lại gần hơn một chút. Lan Đình Phương ngoan ngoãn nghiêng tai áp sát vào Liên Hảo, ngón tay cô gian nan chạm vào đầu ngón tay anh, vốn là muốn vuốt ve gương mặt anh, nhưng cô thật sự không còn sức.
Bàn tay anh thật lạnh, Liên Hảo gian nan mở miệng nói:
"Đình Phương, anh nói với bọn họ nhất định phải cứu em, em muốn sống."
"Nhất định rồi." Anh nặng nề gật đầu.
"Nhưng mà, Đình Phương, nếu bác sĩ nói trong hai người chỉ có thể cứu một, vậy thì, xin anh hãy giữ lại đứa nhỏ. Đình Phương, em không muốn hận anh, nếu anh không nghe theo em, lần này em sẽ thật sự hận anh, em còn thề nếu anh không nghe lời em, em sẽ đem anh từ đáy lòng em nhổ tận gốc, em thề!"
Liên Hảo cảm thấy hô hấp của mình càng lúc càng khó khăn, có một chút gì đó đang tan rã, Liên Hảo dùng sức lực cuối cùng của mình nói:
"Đình Phương, nếu em và con bình an, vậy thì, về sau mọi chuyện em đều sẽ nghe theo anh."
Mí mắt Liên Hảo càng ngày càng nặng, mọi thứ cuối cùng cũng trở về với bóng tối. Con yêu, con có nghe thấy không? Có nghe thấy lời hứa của mẹ với ba con không?
Cho nên, con sẽ nhận được hạnh phúc. Trước đây, mẹ đã khiến con phải sợ hãi, tức giận và thất vọng rồi, là do mẹ của con quá bốc đồng nên mới đối xử với ba con như vậy. Về sau, mẹ sẽ không, mẹ biết sai rồi, về sau mẹ sẽ nghe lời ba con, giống như những gia đình hạnh phúc khác, ba mẹ sẽ trân trọng và tin tưởng lẫn nhau.
Cho nên, đừng đi, cho nên, xin con đừng đi!
Trong mơ hồ, Liên Hảo nghe Lan Đình Phương gào thét với các bác sĩ: "Tôi không muốn nghe các người nhiều lời, phải cứu cả hai, nếu các người làm cho một trong số họ gặp chuyện không may, tôi lấy danh nghĩa ba tôi ra thề, tôi sẽ dùng máy bay một lần nữa làm nên sự kiện 9. 11, đương nhiên, người gặp phải là các người, là các người---"
Liên Hảo rất muốn cười, muốn cười nói với em bé trong bụng rằng: Con yêu, con nhìn đi, ba con đang nói cái gì? Lần nào cũng đều lấy ông nội con ra thề, ba con thật đúng là ngây thơ, chẳng lẽ không biết nói như vậy đã đủ để cấu thành tội đe dọa rồi sao?
Con yêu.... Sau này lớn lên ngàn vạn lần con đừng giống như vậy, con yêu.....
Liên Hảo thực sự cảm thấy dường như mình đã rơi vào thế giới giả tưởng của thời thơ ấu. Khi Liên Hảo còn bé, vì cô đơn mà cô luôn tưởng tượng ra rất nhiều loại thế giới. Dường như cô đi qua một lối đi dài, dọc lối đi là những cây xương rồng lớn, cô không biết tại sao mình lại đến đây, cô tuyệt vọng nghĩ về nó, và cuối cùng cô đã nghĩ ra, cô đang tìm mẹ, tìm bà đến dự buổi họp phụ huynh. Giáo viên nói cuộc họp của cha mẹ không thể cứ luôn để bà ngoại tham dự.
Sau khi nhớ ra, khung cảnh lại thay đổi, cô ngay lập tức trở thành một cô gái trưởng thành, mặc váy đỏ đến gặp người mình yêu. Thật không may, người yêu của cô không xuất hiện, cô đã khóc một cách buồn bã. Một bàn tay đang xoa đầu cô, mẹ cô đã đứng ở trước mặt. Đó là mẹ của ngày bà còn trẻ, với vầng trán mịn màng và đôi mắt sáng, đang dịu dàng mỉm cười với cô.
Liên Hảo cảm thấy ủy khuất, nhẹ nhàng kéo lấy góc váy của mẹ, bàn tay mẹ di chuyển, vuốt lấy khuôn mặt của cô.
"Mẹ ơi, mẹ có trách con không?" Ở trong giấc mơ, Liên Hảo dè dặt hỏi.
Mẹ lắc đầu.
"Mẹ, con rất yêu rất yêu mẹ, nhiều hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của mẹ, mẹ có biết hay không?" Liên Hảo nói.
Liên Hảo khóc nức nở vì vui mừng, cuối cùng, mẹ cũng nghe thấy, nghe cô nói rằng cô yêu mẹ, mẹ thật sự đã nghe thấy.
"Liên Hảo của mẹ đã trở thành một người mẹ rồi vậy mà còn khóc như vậy sao?" Mẹ trìu mến nói.
Lúc này Liên Hảo mới phát hiện không biết từ lúc nào bụng mình đã rất lớn, cô nắm tay mẹ: "Mẹ, con đi theo mẹ có được không? Con làm cho em bé thương tâm, cảm thấy dường như em bé đối với con rất thất vọng, cho nên, con của con có lẽ muốn rời khỏi con. Mẹ ơi, con rất sợ!"
"Vậy thì đừng làm con của con thất vọng nữa. Liên Hảo, mẹ mang con trở về, con trở về thì con của con liền sẽ không thất vọng nữa." Mẹ dắt tay Liên Hảo.
"Mẹ." Liên Hảo lại nhẹ nhàng gọi một tiếng.
"Mẹ biết con đang suy nghĩ cái gì, Liên Hảo, tựa như tâm tình lúc con đưa ra quyết định cuối cùng lựa chọn giữ lại đứa nhỏ, mẹ cũng có tâm tình như vậy."
"Liên Hảo, nhớ kỹ, vì con, mẹ không oán trách cũng không hối hận."
Không oán trách cũng không hối hận, Liên Hảo thì thào lặp lại, mặc cho mẹ luôn nắm tay cô bước đi.
Băng qua những cánh đồng lúa mì, băng qua những con lạch, băng qua những đồng cỏ, qua những con đường quê đầy hoa cúc dại, băng qua những sườn đồi đầy gia súc và cừu, băng qua bờ biển với những cơn gió dài ấm áp, băng qua nhà bà ngoại, băng qua ánh trăng màu bạc chiếu rọi xuống bờ cát, sau đó, Liên Hảo nghe thấy một tiếng khóc vang dội của trẻ con, tiếng khóc nỉ non kia dường như đánh vào trong lòng Liên Hảo, mềm mại như vậy, ấm áp như vậy, như độ ấm trong lòng bàn tay của mẹ.
Như cảnh tượng trong ảo ảnh, dường như Liên Hảo thấy Lan Đình Phương, người đàn ông này đang khóc, khóc không khác gì một đứa trẻ, không hề cần hình tượng. Tại sao? Tại sao Lan Đình Phương khóc lên so với chính mình còn muốn đẹp hơn? Liên Hảo mơ mơ màng màng nghĩ, nâng tay lên, cố gắng muốn xóa đi màn sương mù như xa như gần trong ảo ảnh, sau đó, có một đôi tay nắm lấy tay cô.
Bàn tay kia hơi dùng sức, Liên Hảo nghe được một giọng nói: "Liên Hảo, không sao, không sao cả, cả em và con đều ổn."
Con không sao, con không sao cả! Liên Hảo cảm thấy khóe mắt của mình dường như có nước mắt tràn đầy trào ra, vô cùng nóng rát.
Mẹ cô, nắm tay cô dẫn cô trải qua một hành trình lớn bắt đầu một sinh mệnh mới.
Liên Hảo hơi nở nụ cười, rơi vào mộng đẹp.
Khi một lần nữa mở mắt ra, Liên Hảo đã được đưa từ phòng giải phẫu đến phòng chăm sóc đặc biệt. Các dụng cụ y tế xung quanh bức tường màu xanh nhạt phát ra một sự ảm đạm lạnh lẽo. Ánh mắt Liên Hảo nhìn thẳng về phía trước, và phía trước là tấm kính thủy tinh được ngăn cách với phòng bệnh, một nữ y tá trẻ tuổi đang đứng ở nơi đó, ngạc nhiên quan sát cô. Liên Hảo nhìn cô ấy, giật giật ngón tay, nữ y tá vội chạy ra ngoài như một cơn gió.
Qua vài ngày Liên Hảo mới biết được, bởi vì cô không có tỉnh lại dựa theo thời gian dự tính, Lan Đình Phương lại làm náo loạn bệnh viện, vừa nói muốn kiện cáo, vừa liên hệ với bệnh viện ở nước ngoài, cô cũng chỉ tỉnh lại muộn hơn mười phút, thái độ của anh đã cơ hồ muốn đem toàn bộ bệnh viện này san bằng.
Sau khi nữ y tá rời đi, bác sĩ bước vào tiến hành các hạng mục kiểm tra chỉ tiêu cho Liên Hảo, sau đó lấy đồ chụp dưỡng khí của cô ra. Khuôn mặt tha thiết mong chờ của Lan Đình Phương xuất hiện ở sau tấm thủy tinh kia.
"Bác sĩ, con của tôi...." Liên Hảo nhịn không được hỏi.
"Vẫn là để chồng cô đến nói với cô đi." Nữ bác sĩ nhìn Lan Đình Phương đứng ở bên ngoài tấm thủy tinh, tức giận nói.
Sau khi bác sĩ rời khỏi, Lan Đình Phương mặc đồ khử trùng tiêu độc bước vào, anh nhìn Liên Hảo nhếch miệng cười, đứng ở một bên kinh ngạc ngẩn người.
"Ngốc rồi à?" Liên Hảo nhíu mày, nhưng vừa chau mày, cả người cũng liền phát đau, đau đến nỗi cô phải hít vào.
"Sao vậy, sao vậy?" Lan Đình Phương luống cuống tay chân, muốn đi ấn nút gọi khẩn cấp trên đầu giường, Liên Hảo ngăn anh lại, ra hiệu cho anh rằng cô không có việc gì.
Lan Đình Phương một lần nữa ngồi xuống, buông xuống ánh mắt: "Liên Hảo, khi em bắt đầu hôn mê, chỉ trong mười phút anh đã vài lần nghĩ về tất cả những điều tồi tệ sẽ xảy ra, sau đó, trong lòng anh rất kích động, về sau anh và đứa nhỏ phải làm sao bây giờ? May mắn, Liên Hảo, em tỉnh lại, bằng không, anh thật sự không biết phải làm sao."
"Con..." Liên Hảo mở miệng.
Vài giờ sau, dưới sự năn nỉ không ngừng của Liên Hảo, Lan Đình Phương đã cho Liên Hảo xem video của em bé qua lớp kính, tuy rằng nhỏ gầy nhưng xem ra rất có tinh thần, dáng ngủ thật đúng giống Lan Đình Phương, giống như một thiên sứ nhỏ.
Ba ngày sau, Liên Hảo ngồi xe lăn được Lan Đình Phương đẩy đến phòng vô khuẩn dành cho bé, cách một màn thủy tinh cô nhìn thấy được con gái của mình, Liên Hảo khóc trong nước mắt, quả thật đúng như mọi người thường nói, vừa nhìn đã muốn ôm, ôm xong lại không muốn buông ra nữa, thiên hạ nhỏ kia thật đúng là khiến cô không biết nên làm như thế nào cho phải.
"Đình Phương, làm sao bây giờ, bây giờ em cảm thấy trong lòng vô cùng hoang mang rối loạn, chỉ sợ trong nháy mắt khoảnh khắc này chỉ là một giấc mơ đẹp của em mà thôi." Tay Liên Hảo đặt trên tấm kính.
Lan Đình Phương vuốt tóc Liên Hảo, bất lực nói: "Anh có thể mọi lúc mọi nơi chứng minh cho em thấy đây tuyệt đối không phải là em đang mơ."
Một tuần sau, Liên Hảo rốt cuộc cũng được ôm con gái của mình, mềm mại, nho nhỏ, khóe miệng thổi bong bóng nhỏ, lỗ hổng lâu ngày trong lòng đột nhiên ở trong một khắc này liền được lấp đầy.
Cô rốt cuộc đã trở thành một người mẹ.
Cố Liên Hảo rốt cuộc cũng giống như Hà Mỹ Âm trở thành một người mẹ. Tường trong phòng VTP trơn bóng sáng ngời, cô ôm lấy đứa nhỏ, Lan Đình Phương hơi cúi lưng hỗ trợ cô.
Liên Hảo nhìn hình ảnh ba người ở trên tường, sửng sờ.
Tác giả: Được rồi, mọi người cũng không nên đòi hỏi quá cao về Liên Hảo, hiện tại là thời khắc gian nan của cô. Những hành động trong thời kỳ này của cô đều là biểu hiện cho sự ỷ lại đối với Lan Đình Phương mà thôi, đại đa số mọi người ở trong thời khắc bàng hoàng thường sẽ ở trước mặt người mình yêu nhất tin tưởng nhất biểu hiện ra sự yếu ớt, mãnh liệt của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT