Đây là một buổi sáng tuyệt vời. Thời gian trên đồng hồ điện tử đang dừng ở con số ngày 10 tháng 8 năm 2010. Các phân tử nước phát ra từ máy tạo độ ẩm làm cho không khí trong nhà trở nên dễ chịu hơn hẳn. TV đang thông báo tình hình giao thông hôm nay của Bắc Kinh. Nhà hoa đối diện phòng bếp đã được chăm sóc cẩn thận đâu vào đấy. Mấy ngày hôm trước người làm vườn mới đến đã chăm sóc tỉ mỉ cho chúng, họ cũng đỗ phân bón thúc cùng với chiết cây, hiện tại một số ít đã bắt đầu nở hoa rồi.

Lan Đình Phương dựa vào trên khung cửa phòng bếp, tay cầm ly nước, nhìn Liên Hảo đang làm bữa sáng cho anh. Tóc cô được cố định lại bằng một cái kẹp tóc, và hiện tại, trên người cô vẫn còn đang mặc chiếc áo sơ mi của anh.

Lan Đình Phương cực kỳ thích bộ dáng khi Cố Liên Hảo mặc áo sơ mi của anh, anh nghĩ có lẽ cho đến tận thời điểm Cố Liên Hảo tám mươi tuổi, nếu cô vẫn cứ như cũ mặc áo sơ mi của anh, thì chắc chắn đó vẫn sẽ là một hình ảnh khiến anh phải chảy máu mũi.

"Lan Đình Phương, nếu cứ tiếp tục nhìn nữa thì anh sẽ phải đi làm muộn." Cô ngay cả quay đầu nhìn anh cũng không thèm, hừ một tiếng.

Lan Đình Phương bước đến, từ phía sau ôm lấy eo Liên Hảo, đem khuôn mặt vùi vào mái tóc của cô: "Đến trễ thì đến trễ, không sao cả!"

Hiện tại, Lan Đình Phương thật sự không muốn rời khỏi ngôi nhà quá đổi ngọt ngào này.

"Anh quên rồi? Anh đã nói cho đến tận khi chúng ta tám mươi tuổi, anh vẫn còn muốn đứng ở trên địa vị tỷ phú này, có như vậy thì anh mới có thể có rất nhiều tiền để em đầu tư phim."

"Phải, phải! Anh lập tức chuẩn bị đi làm." Anh cực kỳ không tình nguyện đứng ngay ngắn lại.

Liên Hảo khoanh tay đứng nhìn Lan Đình Phương kéo dài thời gian, ngón tay cô chạm vào mặt đồng hồ trên cổ tay, thời gian đang biểu thị ở con số tám giờ mười phút, từ Thanh Nguyên đến công ty phải lái xe mất hơn một tiếng rưỡi đồng hồ, nếu cứ kéo dài như vậy mãi thì anh chắc chắn sẽ trở thành ông hoàng đến trễ mất. Trước kia anh đều cố định bảy giờ hai mươi bước ra khỏi nhà.

Lan Đình Phương loay hoay ở trước giá để giày, thỉnh thoảng cố tình nhìn vào một mảng đùi lộ ra ở bên dưới áo sơ mi của Liên Hảo, sau đó bày ra bộ dạng chờ mong, lấy lòng: "Liên Hảo, dù sao hôm nay công ty cũng không có chuyện gì quan trọng, hay là hôm nay anh không đi làm?".

"Sau đó, hôm nay chúng ta cả một ngày đều trải qua ở trên giường, có đúng hay không? Lan tiên sinh." Liên Hảo tức giận, người đàn ông này dường như đang muốn tìm cách chứng minh với cô rằng đã ba năm anh thật sự không có chạm qua phụ nữ.

Lan Đình Phương chột dạ, không cam tâm tình nguyện mang giày vào, đi được vài bước, anh quay đầu, đem Liên Hảo áp ở trên tường, hung hăng hôn cô. Liên Hảo nhẹ nhàng đẩy anh anh mới buông tay, lúc buông tay anh còn không quên đưa tay vói vào trong áo của cô, hung hăng càn rỡ một phen.

"Cố Liên Hảo, giữa trưa anh lại trở về thu thập em." Bỏ lại một câu này, anh mới mở cửa ra.

Liên Hảo đi đến phía trước cửa sổ, một lúc sau, nhìn thấy Tiểu Đao đem xe chạy đến phía trước cửa sổ, còn nhìn thấy Lan Đình Phương từ trong cửa sổ xe vươn tay ra vẫy tay với cô. Liên Hảo hoảng loạn, nhanh tay kéo rèm lại. Khoảng một phút sau, điện thoại Liên Hảo nhận được tin nhắn của Lan Đình Phương.

- -- Cố Liên Hảo, nếu em đổi ý, chẳng hạn như muốn cùng anh trải qua một ngày ở trên giường, em có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào.

Liên Hảo nhìn vào tin nhắn mà Lan Đình Phương gửi đến, nhăn mũi lại.

Hơn mười giờ, Kha Oánh gọi điện thoại đến muốn Liên Hảo đi khám thai cùng cô ấy. Liên Hảo vừa cầm điện thoại nói chuyện với Kha Oánh vừa lựa chọn đồ từ trong tủ quần áo sau đó đi vào phòng thay đồ, từng nút từng nút cởi bỏ chiếc áo sơ mi mà Lan Đình Phương cố ý muốn cô mặc. Cái tên đàn ông biến thái này, có vẻ như anh đã mất đi khả năng kiểm soát chính mình.

Liên Hảo nhẹ nhàng nở nụ cười, cởi ra nút áo thứ tư, cô vô tình nhìn vào trong gương, ngắm chính mình. Trong phòng giữ quần áo có một ngọn đèn rất lớn, ánh sáng cực mạnh phản chiếu ở trong gương, Liên Hảo vô thức đem áo sơ mi kéo đến vai, ánh mắt của người trong gương trống rỗng, trên người phủ đầy vết bầm xanh tím.

"Liên Hảo, trên người em có dấu ấn của anh." Buổi sáng hôm nay anh lần lượt hôn nhẹ lên những vết bầm này của cô, nói.

Chất vải của chiếc áo sơ mi hiệu Armani này vô cùng tốt, nó có màu trắng sáng như tuyết. Trong một khoảnh khắc, Liên Hảo thậm chí còn cho rằng nó là ánh sáng trắng đến từ thiên đường. Người phương Tây tin rằng khi họ chết đi, họ sẽ nhìn thấy một tia sáng trắng, bọn họ tin chắc rằng, đó là con đường đưa họ đi đến thiên đường.

Từ trong ánh sáng trắng kia đột nhiên phát ra một âm thanh cực lớn, đó là tiếng bánh xe ô tô ma sát trên mặt đường.

Cả người Liên Hảo phát run, tựa như một bệnh nhân có bệnh tim nhưng lại vụng trộm đi đến rạp chiếu phim 3D xem một bộ phim điện ảnh khoa học viễn tưỡng vừa kích thích lại vừa mạo hiểm. Trong một phân cảnh tiếp theo, cảnh phim dần quay gần đến một tai nạn đụng xe liên hoàn. Cuối cùng màn ảnh dừng ở trên người một người phụ nữ Châu Á da vàng, tóc đen. Xe của người phụ nữ ấy đã bị làm cho thay hình đổi dạng. Kính xe bị một lực lớn từ xa đâm vào trượt qua một bên tai của người phụ nữ ấy. Màn hình thay đổi, người phụ nữ ấy đã mất đi một phần sọ của mình, nhưng người phụ nữ ấy vẫn cứ ương ngạnh tìm kiếm điện thoại của mình, biểu cảm vặn vẹo đem camera điện thoại nhắm ngay bầu trời ngoài cửa sổ xe kia.

Bầu trời ngoài cửa sổ xe có hình vuông, rất xanh, rất xanh.

Những hình ảnh này cứ dồn dập hiện lên ở trong đầu Liên Hảo. Liên Hảo dùng tay đè lại trái tim mình, từ trong lòng ngực thốt lên từng tiếng gọi, mẹ, mẹ, mẹ.....

Có một khoảnh khắc, dường như Liên Hảo đã nhìn thấy ánh sáng trắng kia. Liên Hảo cảm thấy bản thân mình giống như một đứa trẻ tò mò, muốn biết ánh sáng trắng kia có thật sự có thể đưa cô đến thiên đường hay không. Đã từng có một khoảng thời gian, Liên Hảo thật sự khao khát được đi đến thiên đường.

Giọng nói hoảng sợ của Kha Oánh đã kéo Liên Hảo từ trong ánh sáng trắng ấy trở về. Liên Hảo ôm trái tim, gian nan nói: "Kha Oánh, cứu mình".

Thế giới này còn có Lan Đình Phương, cô luyến tiếc, vất vả lắm cô mới có được tình yêu của anh.

Khoảng mười giờ rưỡi, Phương Hữu Vi nhận được một cuộc điện thoại khẩn cấp, anh ta đem điện thoại đưa đến trước mặt Lan tiên sinh đang tiếp khách, vài giây sau, sắc mặt Lan tiên sinh từ bình thường chuyển sang tái nhợt, chao đảo nghiêng ngả chạy ra khỏi phòng họp.

Liên Hảo lại một lần nữa tỉnh lại ở thời khắc hoàng hôn, vẫn như cũ ở trong phòng ngủ, chỉ là lần này vây quanh ở trước giường của cô là vài vị bác sĩ mặc áo blouse trắng. Lan Đình Phương đang đứng ở trước mặt những bác sĩ kia, khuôn mặt trắng không khác gì áo blouse khoác trên người những bác sĩ kia.

Thấy cô tỉnh lại, biểu cảm của những bác sĩ kia mới buông lỏng, bọn họ nhỏ giọng cùng Lan Đình Phương trao đổi vài câu sau đó lui ra ngoài.

"Người đẹp thích ngủ, em đã ngủ vẻn vẹn tám tiếng đồng hồ." Lan Đình Phương khẽ hôn lên trán Liên Hảo, thỏ thẻ nói.

Liên Hảo xoay eo, miễn cưởng phát ra hờn giỗi: "Đều là tại anh, ép buộc em cả một buổi tối. Đình Phương, em có nên yêu cầu bác sĩ cho một vài loại thuốc bổ để uống hay không?".

Anh rũ mắt xuống, thì thào đáp ứng lời đề nghị của cô: "Ừ, cần phải bồi bổ, cần phải bồi bổ".

Sau khi nói xong, anh đem mặt chôn ở trên cổ Liên Hảo. Một lúc sau, có một chất lỏng mát lạnh rơi xuống cổ Liên Hảo. Liên Hảo không có đẩy anh ra, tay chạm vào tóc anh, nhẹ nhàng vuốt ve.

Hồi lâu, cô nghe thấy anh nói: "Liên Hảo, anh biết Rebekka, thời điểm em ngất xỉu, anh đã cùng bà ấy cách điện thoại nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ".

Lòng Liên Hảo trầm xuống.

Anh ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy nước mắt. Liên Hảo cúi đầu, nghe rõ từng câu nói nghẹn ngào đau đớn của anh.

"Mẹ ơi, con nghĩ đó là lỗi của chai thủy tinh kia, bởi vì nó rất đẹp, vì nó đẹp nên con cuối cùng muốn viết một cái gì đó, nên con đã viết. Mẹ ơi, là lỗi của nước biển, vì sao lại có thể đưa nó lên bờ. Mẹ ơi, là lỗi của đứa trẻ đó, nó không nên nhặt lên bình thủy tinh kia, lại càng không nên đem nó giao cho Lan Đình Phương. Mẹ ơi, là lỗi của hòn đá nhỏ kia, nó không nên làm con té ngã, nếu con không ngã thì con cũng sẽ không đến ký túc xá của Lan Đình Phương tìm băng cá nhân, vậy thì con sẽ không phát hiện ra cái bình thủy tinh ấy. Mẹ ơi, đều là lỗi của phim ảnh tiểu thuyết, chúng nó quá tốt đẹp, đến nỗi ai ai cũng khao khát muốn được như vậy. Mẹ, nếu bình thủy tinh kia cuối cùng không có dừng ở trong tay Lan Đình Phương, con nghĩ con sẽ không quyết định liều lĩnh như vậy đi yêu anh ấy. Nếu con chẳng yêu anh ấy vậy thì cũng sẽ không cùng anh ấy kết hôn một cách kỳ quặc như vậy. Nếu con không cùng anh ấy kết hôn thì con sẽ không cố chấp, nếu chẳng cố chấp thì sẽ không làm những việc ngu ngốc đó, nếu con không có làm những việc ngu ngốc đó thì sẽ không khổ sở như vậy. Nếu con không khổ sở thì con đã không gọi cho mẹ, nếu con không gọi cho mẹ thì mẹ cũng sẽ không dừng xe lại, nếu mẹ không dừng xe thì mẹ đã không rời bỏ con."

"Đây là những lời mà trong lúc hôn mê, em cứ luôn lập đi lập lại."

Anh giống như một học sinh đang đọc bài văn, đọc một cách chậm rãi, từng câu từng lời như muốn nghiền nát lòng anh.

"Liên Hảo, tại sao anh lại không biết những đều tồi tệ này đã xảy ra với em, tại sao lại không biết!" Lan Đình Phương đau lòng nói.

Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, ở trong mắt cả hai đều là một mảnh tro tàn.

"Mẹ em là một người phụ nữ yêu cái đẹp, phải nói là vì chức nghiệp cần đến nên đã dưỡng thành thói quen. Thậm chí ngay cả khi chỉ gặp một đứa trẻ bà cũng sẽ trang điểm. Bà luôn nói rằng hình tượng của một quan ngoại giao là đại biểu cho cả một quốc gia. Nói thật ra, lúc bé em cực kỳ chán ghét việc mẹ luôn cẩn thận tỉ mỉ. Động tác thân mật nhất của em và mẹ cũng chỉ là mặt áp mặt, bởi vì hôn môi có thể sẽ làm son môi của bà trôi đi."

"Nhưng mà Đình Phương, anh biết không, một người yêu cái đẹp như bà vậy mà lại rời khỏi thế giới này bằng một cách thức vô cùng vô cùng không trọn vẹn. Dì Đại Thiến đưa em đến nhà xác, em nhìn thấy mẹ, bà đội một bộ tóc giả kỳ lạ nằm ở nơi đó, khuôn mặt trang điểm thật xấu xí. Em hất tóc giả của bà ra, em cảm thấy nó cực kỳ chướng mắt. Sau khi hất tóc giả ra, Đình Phương, anh đoán thử xem em đã nhìn thấy cái gì?"

Nói đến đây tay Liên Hảo bắt đầu run rẩy, giọng nói bình tĩnh, nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống, tay run nên nước mắt cũng càng rơi dữ dội.

Giống như một con dã thú bị nhốt trong lồng một thời gian dài.

Lan Đình Phương ôm lấy cô, cô ở trong lòng anh run rẩy, khóc không thành tiếng.

"Một phần sọ bên trái của bà được tìm thấy ở khe hở giữa ghế và trần xe, nó to bằng bàn tay của một đứa trẻ vừa mới sinh ra. Bởi vì bị va chạm mạnh làm cho một phần đầu bị biến dạng, người trang điểm đã phải nỗ lực rất nhiều mới làm cho nó dính lại được, nhưng bởi vì băng dán và loại nhựa cao su này tương khắc với nhau, nên khi em vừa chạm vào nó... Nó liền rơi xuống. Chỉ còn lại những sợi chỉ, giống như một con rết. Càng làm cho em tan nát cõi lòng chính là mẹ thế nhưng không có lỗ tai, bọn họ nói với em lỗ tai của mẹ đã rơi ở hiện trường nơi xảy ra tai nạn."

"Đình Phương, bọn họ không thể tìm thấy cái tai kia, bọn họ thế nhưng không thể tìm thấy cái tai kia! Bọn họ còn nói rằng lỗ tai là mô mềm và có thể đã bị nát vụn. Đồng nghiệp của mẹ nói bọn họ đã đi tìm, nhưng họ không tìm thấy nó ở hiện trường. Một người Mỹ xử lý hiện trường tai nạn còn nói với em rằng họ cũng bất lực."

"Em sẽ không chấp nhận lý do thoái thác vô trách nhiệm như vậy của bọn họ, sẽ không..." Cô ở trong lòng anh liều mạng lắc đầu: "Sau đó, em đã tìm đến hiện trường, em tìm một ngày một đêm, em lần lượt đi gõ cửa nhà của những cư dân sống gần đó, lần lượt hỏi bọn họ có ai thấy lỗ tai của mẹ tôi không? Những người đó quả thật không thân thiện, bọn họ thậm chí còn báo cảnh sát, nói có một cô gái người Trung Quốc tinh thần có khả năng không được bình thường. Cuối cùng, có một cô bé đã vụng trộm nói với em, lỗ tai của mẹ em có lẽ đã trở thành bữa tối của Jimmy nhà cô bé."

"Đình Phương, anh có biết Jimmy là ai không?" Liên Hảo khóc oà lên, giống như một đứa trẻ vô cùng bất lực: "Jimmy là một con chó nhỏ. Mẹ cô bé nói với cô bé rằng dường như Jimmy của họ đã ăn một thứ gì đó giống như một cái lỗ tai, mẹ cô bé còn dẫn con chó nhỏ kia đi tiêm phòng."

Như là nhận được sự truyền nhiễm từ Liên Hảo, cơ thể Lan Đình Phương cũng bắt đầu run lên, hàm răng cũng run rẩy, giống như một người đã đắm mình ở trong biển một thời gian dài trong một tối mùa đông rét lạnh.

"Nửa năm sau khi mẹ ra đi, em mơ thấy cùng một giấc mơ. Em cầu xin mẹ tha thứ cho em, em nói với mẹ là em yêu bà, rất yêu rất yêu, nhưng mẹ lại nói với em là bà bị mất lỗ tai rồi, bà không có cách nào nghe được những gì mà em nói."

"Không phải em đã từng nói với anh rồi sao? Ở trong lòng Cố Liên Hảo có một chiếc cầu mà cô ấy không dám bước qua. Chú chó nhỏ Jimmy kia chính là chiếc cầu mà Cố Liên Hảo cho dù có làm cách gì đi chăng nữa cũng không thể nào bước qua được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play