Vào chủ nhật, một cuộc điện thoại của Lan Đình Phương đã buộc Phương Hữu Vi, người đang có dự định sẽ cùng con trai của mình có một ngày nghỉ vô cùng hoàn hảo phải ngay lập tức quay trở lại công ty. Thứ hai, hội nghị lâm thời bị dời đến chiều chủ nhật, nhân viên khắp công ty trở nên dè dặt cẩn trọng hơn, cho rằng Boss đại nhân lại có chuyện gì đó không hài lòng, gần đây đều truyền tai nhau chuyện Boss trở nên hỉ nộ vô thường. Một thời gian trước anh còn không khác gì một thùng thuốc súng, chẳng hạn như phẩy tay áo bỏ đi trước mặt người phụ trách mảng quảng cáo Châu Âu, đem một nhân viên thực tập mới của công ty mới thực tập được hai tuần mắng xối xả, còn ở trước mặt mọi người châm chọc cô ta là dựa vào việc mình là thiên kim tiểu thư con quan chức cấp cao dựa vào quan hệ mới được vào công ty, thậm chí còn đuổi một vị nữ minh tinh có giá trị thương mại cao nhất Trung Quốc ra khỏi cửa, còn bỏ lại một câu bình hoa rồi sẽ nhận rõ giá trị của bình hoa, khiến cho nữ minh tinh kia bỗng chốc trở thành trò cười của toàn Bắc Kinh.
Sau khi họp xong Phương Hữu Vi thật vất vả mới tìm được một cơ hội xâm nhập vào phòng làm việc của Lan Đình Phương. Ở trên hội nghị Boss rất kỳ lạ, xuyên suốt toàn bộ quá trình đều có thể nhận ra khóe môi anh như có như không mỉm cười, quả thật có thể đem đám nam nữ trong công ty toàn quân tan rã chỉ trong nháy mắt. Sau khi đề ra mục tiêu nhất định phải giành cho bằng được những tin tức nóng độc nhất vô nhị, anh vội vàng trở về văn phòng. Ở trong phòng ngây người gần một giờ mới thấy anh đi ra, lúc đi ra trên khuôn mặt xinh đẹp kia có biểu hiện rất lạ, trong sắc trắng có lẫn chút hồng hồng, chuyện này, Phương Hữu Vi lại bắt đầu tò mò, chính xác là vô cùng vô cùng tò mò.
Máy tính cá nhân của Boss giống như là một quyển The Da Vinci Code, bộ giải mã đều là những đề tài khốc liệt. Phương Hữu Vi quen thuộc đi thẳng đến chủ đề, thông qua lịch sử sử dụng máy tính ghi lại bày ra trước mắt, Phương Hữu Vi suy đoán----
Rốt cuộc, rốt cuộc thì Boss đại nhân cũng đã "ấy ấy" vợ cũ.
Nhìn đi, nhìn đi, anh đã tải xuống cái gì, 《 Vấn đề vợ chồng tư mật》《 Một trăm câu hỏi nam nữ》《 Một người đàn ông ở trên giường làm thế nào để thể hiện bản thân?》《 Không gian đàn ông》《 Phụ nữ thích nhất tư thế nào?》《 Tôi hiểu lòng phụ nữ》.
Ôi trời ơi... Phương Hữu Vi nghẹn họng nhìn trân trối, người cao quý thanh lịch như Lan Đình Phương, người không nhiễm bụi trần như Lan Đình Phương, thì ra là như vậy như thế, như thế như vậy.
Vừa bước ra khỏi văn phòng, anh ta liền gặp phải Lan Đình Phương đang đẩy cửa bước vào, thấy anh nhíu mày, Phương Hữu Vi ngay lập tức bày ra biểu cảm tự nhiên sửa sang lại văn kiện trên bàn, sau đó xem như không có việc gì rời khỏi văn phòng. Nán lại trước cửa văn phòng, Phương Hữu Vi chăm chú nhìn Lan Đình Phương đứng ở trước cửa sổ, đang cúi đầu gọi điện thoại.
"Em đang làm gì?" Anh dùng thái độ vô cùng âu yếm nói với người ở đầu bên kia điện thoại.
Ra khỏi cửa, Phương Hữu Vi dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được vị kia nhất định là đang tự mình gọi điện thoại cho vợ cũ. Cái chuyện gương vỡ lại lành kia hẳn là đi một vòng rồi cũng sẽ có được một kết thúc có hậu, đúng không?
Lúc Liên Hảo nhận được điện thoại của Lan Đình Phương thì cô đang ngồi trên ghế phó lái bên cạnh Tô Tứ. Liên Hảo mất tự nhiên nhìn Tô Tứ, còn Kha Oánh thì đã sớm đem lỗ tai mình áp sát vào điện thoại.
"Cùng Kha Oánh và Tô Tứ ra ngoài ăn cơm." Liên Hảo nhỏ giọng nói. Trải qua một đêm nóng bỏng, Liên Hảo cảm thấy giọng Lan Đình Phương từ loa truyền đến cũng mang theo ái muội.
"Anh cứ nghĩ em sẽ ở nhà đợi anh." Giọng Lan Đình Phương nhanh chóng suy sụp. Sau khi anh nói xong những lời này thì nghe được tiếng cười lớn ở đầu dây bên kia, sau đó nghe được cô nàng đang mang bầu Kha Oánh kia không đứng đắn nói ra một câu:
"Lan Đình Phương, buổi sáng hôm nay anh rất là đáng yêu..."
Lan Đình Phương như là gặp phải quỷ, nhanh chóng cúp điện thoại. Chết tiệt, buổi sáng hôm nay? Lan Đình Phương biết chuyện mà bản thân anh đã trải qua lúc sáng sau này ở trước mặt hai cô nàng sắc nữ Tô Tứ và Kha Oánh kia nhất định đã hoàn toàn không còn hình tượng gì.
Hôm nay buổi sáng lúc anh thức dậy, nhìn thấy cô nằm ở trong khuỷu tay của mình, mềm yếu, cực kỳ đáng yêu, quyến rũ. Anh đã từng nghe qua phụ nữ đáng yêu thì sẽ không quyến rũ, phụ nữ quyến rũ thì sẽ không đáng yêu. Nhưng trong buổi sáng này, Lan Đình Phương cảm thấy người phụ nữ của anh không chỉ có đáng yêu mà còn vô cùng quyến rũ, không chỉ có quyến rũ mà còn câu người, không chỉ có câu người mà còn có sự hồn nhiên, tất cả những điều tốt đẹp mà anh có khả năng tưởng tượng ra dường như đều có ở trên người Cố Liên Hảo.
Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi ước chừng chính là như thế!
Tiếp đó, Lan Đình Phương cảm thấy việc tất yếu mà bản thân anh nên làm là bắt đầu tập thể hình. Nghe nói, tuy ngoài miệng phụ nữ sẽ không nói ra nhưng ở trong lòng họ đều sẽ khẩn thiết hy vọng người đàn ông của chính mình sẽ có dáng người làm cho người ta phải phun máu mũi giống như người mẫu nam trên tạp chí. Vì thế, Lan Đình Phương rón ra rón rén đi lên lầu tập thể hình.
Sau nửa tiếng đồng hồ luyện tập đổ mồ hôi như mưa, anh bắt đầu chiêm ngưỡng dáng người của mình trong gương, không biết có phải có tác dụng rồi hay không, Lan Đình Phương cảm thấy mình ở trong gương không khác gì hình mẫu của Apollo. Với những đường cong hoàn mỹ giống như Apollo, Lan Đình Phương quyết định đi quyến rũ Cố Liên Hảo. Tốt nhất là làm cho Cố Liên Hảo nhất thời không kiềm chế được mà đem anh đẩy lên giường, đương nhiên là ở trên thảm cũng tốt.
Ai có thể ngờ được là Cố Liên Hảo không có ở trên giường. Lúc anh bước ra khỏi phòng thì nghe được âm thanh thông báo cửa điện tử đang mở, vì thế, anh bắt đầu tạo một cái tư thế mà anh tự cho là cuồng dã câu người, còn cố ý đem quần kéo xuống giống với hình tượng của Brad Pitt trong một quảng cáo trước đây. Anh đã từng nhìn thấy hình ảnh Brad Pitt mặc một chiếc quần hơi kéo xuống trong một tờ áp phích ở bãi biển, nghe nói điều mà phụ nữ muốn làm nhất khi xem qua tấm áp phích kia là kéo quần của anh ta xuống. Anh hy vọng Cố Liên Hảo cũng là một phụ nữ có suy nghĩ như vậy, đương nhiên, quần của đối tượng mà Cố Liên Hảo muốn kéo phải là Lan Đình Phương.
Ngay khi cánh cửa vừa được mở ra, Lan Đình Phương chết đứng, Liên Hảo chết đứng, đi theo phía sau Liên Hảo, Kha Oánh và Tô Tứ cũng chết đứng. Có thế nào Liên Hảo cũng không thể nào hiểu được, cô chỉ là xuống dưới lầu đón Kha Oánh và Tô Tứ, vừa lên đến liền gặp được cảnh tượng quá đỗi hoạt sắc sinh hương.
Sau đó, Tô Tứ không một chút e lệ nào nuốt nước miếng một cái ực, miệng thốt ra: "OMG, thật muốn gục dưới quần của anh ấy."
Lan Đình Phương tức giận trừng mắt liếc nhìn cái người phụ nữ không biết giữ mồm giữ miệng kia. Thật không ngờ bản thân anh muốn quyến rủ Cố Liên Hảo, thế nhưng lại dùng cái cách quá mức buồn cười như thế.
Đến khi Liên Hảo đã mặc vào chiếc váy trang trọng ngồi ở một bên, cùng Kha Oánh nói chuyện vô cùng thân thiết, kết quả không hiểu sao lại chọc cho cái cô hồ ly háo sắc Tô Tứ này cứ nhìn chằm chằm trên người cô cao thấp tìm tòi, ánh mắt kia tuyệt đối không thua không kém gì máy kiểm tra an ninh điện tử của sân bay New York.
Trong lúc Lan Đình Phương còn đang ở đây ảo não thì ở bên kia, ba người phụ nữ cũng đã đang cười lăn cười lộn, đương nhiên, người cười nhiều nhất chính là Tô Tứ, cô ấy dừng xe lại, tựa đầu vào trên tay lái, cười đến run rẩy hết cả người.
"Cái tên Lan Đình Phương này sao lại có thể thú vị như vậy chứ?" Cô ấy vuốt tay lái, cười nói: "Cố Liên Hảo, chồng cũ của cô rất đáng yêu."
Hả?... Đáng yêu? Liên Hảo xấu hổ nhìn thoáng qua Kha Oánh, Kha Oánh gật gật đầu tỏ thái độ đồng tình. Được rồi! Cô cũng thừa nhận, Lan Đình Phương đúng là có chút đáng yêu, chẳng hạn như, chiếc quần của anh, chẳng hạn như, tư thế mà anh bày ra, tư thế kia quả thật đúng như lời Tô Tứ nói, so với Pitt còn Pitt hơn, tuy rằng làn da có hơi trắng một chút, nhưng tuyệt đối là phong tình vạn chủng. Được rồi! Khi Lan Đình Phương bày ra bộ dáng kia, Liên Hảo quả thật là có chút muốn cởi quần của anh, lại nghĩ đến bộ dáng kia lại để cho hai người phụ nữ khác nhìn thấy, đến bây giờ trong lòng cũng không mấy thoải mái.
Ngày nghỉ còn bắt phải tăng ca, Phương Hữu Vi đầy một bụng bực tức cùng Lan Đình Phương đầy mặt hoa đào hình thành hai sự tương phản mãnh liệt. Trong khi còn đang cùng các quản lý cấp cao đến từ Tokyo tiến hành cuộc họp qua video, Phương Hữu Vi lại bắt gặp Boss đại nhân lén lút trốn một bên gọi điện thoại.
"Giữa trưa đã ăn gì?" Anh nhẹ giọng thì thầm, nhìn ở một bên mặt, bộ dáng kia quả thật là hóa thân của mẫu hình người tình hoàn mỹ. Anh ta cứ đứng một bên lẳng lặng nghe, ngẫu nhiên lọt vào tai được vài câu, cuối cùng, người kia còn không khác gì nàng dâu nhỏ hỏi một câu: "Liên Hảo, anh đến chỗ em nhé?"
Nhìn bộ dạng vui vẻ ra mặt của anh, Phương Hữu Vi thầm phỉ nhổ trong lòng, tình yêu quả nhiên sẽ làm cho con người ta trở nên điên cuồng. Cùng vợ cũ rơi vào bể tình? Thật quả đúng như câu nói, cuộc sống chính là phim ảnh, phim ảnh cũng chính là cuộc sống.
Cùng vợ cũ rơi vào bể tình Lan tiên sinh rất đáng yêu, đáng yêu nhất là câu nói mà thời điểm lúc tan tầm anh đã nói: "Phương Hữu Vi, đem lịch trình ngày mai toàn bộ hủy bỏ. Ngày mai anh cũng không cần đi làm, cho anh nghỉ một ngày, mang vợ con ra ngoài vui vẻ đi."
Nếu Phương Hữu Vi nhớ không lầm thì ngày mai là sinh nhật vợ trước của Lan tiên sinh. Nói thật, lúc trước khi biết Lan tiên sinh cùng Cố tiểu thư ly hôn, Phương Hữu Vi cảm thấy như vậy là tốt nhất. Nếu Lan tiên sinh cứ đối xử với một người phụ nữ như vậy thì có ngày cũng hỏng bét, nếu đàn gái không yêu thì còn tốt, nhưng đằng này lại cố tình chính là yêu, chỉ có Lan tiên sinh ngu ngốc như vậy mới có thể không nhận ra rằng Cố Liên Hảo yêu mình.
Sau này, kỳ lạ là cái người vốn cho tới bây giờ chưa từng tặng quà sinh nhật cho vợ mình, Lan tiên sinh, vào ngày sinh nhật đầu tiên sau khi vợ cũ rời đi thế nhưng lại phá lệ chuẩn bị quà cho cô ấy. Đó là một bộ phim, có tên là《 Cuộc sông tươi đẹp》. Được đánh giá là bộ phim vừa ra mắt đã ngay lập tức nổi tiếng. Với chữ ký của đạo diễn và một số diễn viên tự tay ký, giá trị kỷ niệm của bộ phim này hiển nhiên càng được nâng cao.
Vào ngày 8 tháng 8 tiếp theo, Lan tiên sinh lại tiếp tục chuẩn bị quà sinh nhật. Lần này là một bộ phim khoa học viễn tưỡng. Đó là một bộ phim bí ẩn đã từng thu hút sự chú ý tại liên hoan phim Tokyo. Ngày hôm đó anh còn tự mình thỉnh giáo nhân viên kỹ thuật về công nghệ điện ảnh. Các nhân viên đã tiến hành cắt nối biên tập theo như yêu cầu của anh. Ở cuối phim, anh còn tự tay ghi thêm dòng chữ: Phim của Lan Đình Phương và Cố Liên Hảo.
Thời điểm đó, Phương Hữu Vi cũng không biết Lan tiên sinh là đáng thương hay là đáng giận.
Thời điểm Lan Đình Phương đến hội trường, Liên Hảo vẫn còn đang tập trung tinh thần nghe chủ tịch hiệp hội điện ảnh đến từ Italy diễn thuyết trên sân khấu. Họ đã thuê một hội trường ước chừng có thể chứa đến hàng trăm người nhưng bởi vì đây là buổi tọa đàm cá nhân nên số người đến cũng tương đối không nhiều lắm.
Anh ngồi xuống ở bên cạnh cô. Cô nhìn anh, anh nắm lấy tay cô, cô cũng mặc cho anh nắm tay mình.
Thời điểm kết thúc, mọi người đều lục tục ra về, Lan Đình Phương vẫn như cũ nắm tay Liên Hảo ngồi ở chỗ ngồi của mình, Liên Hảo cũng không di chuyển. Vừa rồi, họ vừa chiếu một bộ phim có chút thành tựu của Iran, nó mô tả ngắn gọn về một nhóm thanh thiếu niên làm thế nào có thể đơn giản tìm thấy niềm vui của họ trong tình hình hỗn loạn ở Trung Đông.
"Thích không?" Anh hỏi cô.
"Thích."
"Vậy thì, về sau anh đều đem tất cả tiền kiếm được giao cho em, để Cố Liên Hảo quay những bộ phim mình thích, không quay những bộ phim kiếm tiền. Đương nhiên, nếu có thể kiếm được tiền thì cũng tốt. Cho dù cảnh tượng có hoa lệ đến cỡ nào cũng đều có thể dựng, nếu nhân vật cần phải mời một diễn viên đắc giá và kênh kiệu cỡ nào chúng ta cũng đều có thể bỏ tiền ra, bằng bất cứ giá nào cũng buộc bọn họ phải đến. Bởi vì, người đàn ông của Cố Liên Hảo là người có tiền. Sau đó chúng ta lại xây thêm một rạp chiếu phim, rạp chiếu phim này chỉ chiếu những phim do Cố Liên Hảo quay, người đến xem phim đều có thể vào miễn phí, bên cạnh đó người xem còn có thể được miễn phí bỏng ngô. Nếu thời điểm tám mươi tuổi em vẫn còn thích làm phim, vậy thì, cái rạp chiếu phim kia vẫn sẽ còn cung cấp vé xem phim miễn phí. Sau đó, chúng ta cùng những người thích phim của em cùng nhau xem cho đến tận khi già đi."
"Liên Hảo, em nói xem như vậy có được không?"
Liên Hảo quay mặt đi, không muốn để anh nhìn thấy cô khóc. Chẳng lẽ Lan Đình Phương không biết, câu chuyện về một rạp chiếu phim trong mộng và người đàn ông dịu dàng thắm thiết rất dễ dàng khiến cho phụ nữ rơi lệ hay sao?
"Liên Hảo, có được không em?" Giọng nói Lan Đình Phương run rẩy.
Xem ra, sự trầm mặc của cô đã khiến cho anh phải sợ hãi, Cố Liên Hảo lẳng lặng mỉm cười, nói:
"Đình Phương, em yêu anh."
Vì thế, trái tim Lan Đình Phương bắt đầu kinh hoàng. Anh đã học qua điều khiển du thuyền, anh cảm thấy trái tim của mình hiện tại đập không khác gì thời điểm chiếc du thuyền lớn nhất bắt đầu phát động cơ.
"Em... Em nói cái gì?" Lan Đình Phương run lên, giọng nói tựa như thay đổi tần số khí.
"Luôn đều là người khác nói cho anh biết Cố Liên Hảo yêu Lan Đình Phương bao nhiêu, luôn đều là anh nghe người khác nói Cố Liên Hảo yêu Lan Đình Phương như thế nào, mà anh, dường như chưa từng nghe em nói qua."
Nhìn thẳng vào mắt anh, Liên Hảo nói:
"Đình Phương, em yêu anh."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT