Đêm ngày mười lăm tháng giêng, Phó Chiêu tìm toàn bộ kinh thành nhưng không thấy Mai Như, ngược lại đụng phải Thái Tử cùng Chu Tố Khanh…… Hắn xấu hổ rời đi..
Trước mắt nhiều người như vậy, rộn ràng nhốn nháo, chen lấn nhau nhưng không phải Mai Như.
Phó Chiêu lòng nóng như lửa đốt, còn điều quan phủ tìm. Chuyện này sẽ liên luỵ đến thanh danh của Mai Như. Nàng là cô nương chưa xuất giá, nếu bị truyền ra ngoài, khi tìm được người, thanh danh của Mai Như cũng bị hao tổn!
Nghĩ như thế, Phó Chiêu càng thêm tự trách.
Hắn không nên giận Mai Như, để nàng một mình lẻ loi ở nơi yên lặng như thế này, để nàng vào chỗ hiểm. Phó Chiêu quyết định nếu Mai Như có chuyện gì không hay xảy ra, hắn không muốn quản, cho dù là cãi ý chỉ phụ hoàng, cũng muốn cưới hỏi nàng đàng hoàng, để Mai Như an tâm, hắn còn phải che chở nàng cả đời, không bị người ta đàm tiếu.
Thời gian càng lâu, Phó Chiêu càng nóng lòng.
Ngầm lại tìm lại mấy nơi mua bán, vẫn không thu hoạch được gì, hắn càng thêm hoảng loạn. Nhìn đầu phố náo nhiệt ồn ào, hai mắt Phó Chiêu mênh mang, toàn thân
làm cho người ta sợ hãi lạnh lẽo.
Thật lâu sau, gia đinh Mai phủ mới truyền đến tin tức, nói là Yến Vương điện hạ đã đưa Tam cô nương trở về.
Vừa nghe tin này, Phó Chiêu lập tức chạy đến Định Quốc Công phủ.
Chỉ thấy Phó Tranh đang cáo từ Mai phủ lên xe ngựa Yến Vương phủ.
“Thất ca!” Phó Chiêu vội vàng tiến lên.
Phó Tranh ngồi ở trong xe ngựa hơi dừng lại, xốc màn xe đáp: “Thập Nhất đệ.”
Phó Chiêu nhảy lên xe ngựa, vén rèm ngồi vào. Hắn vội vã, hỏi luôn: “Thất ca, Tuần Tuần thế nào? Huynh ở đâu nhìn thấy nàng? Nàng có bị thương hay không? Có bị……” Phó Chiêu vừa hỏi vừa lấy tay áo lau mồ hôi.
Trên trán hắn đều là mồ hôi, nhìn thực sự đáng thương. Phó Tranh thu hồi tầm mắt, trầm mặc, trả lời: “Ta thấy Tam cô nương ở trong tay hai tên lừa đảo. Nàng bị dọa sợ, hiện giờ hồi phủ nghỉ ngơi. Còn chuyện khác, ta cũng không rõ ràng.”
Nghe nói là những tên lừa đảo làm, Phó Chiêu nhất thời tức giận đến nổi trận lôi đình, lửa giận ngập trời, chỉ hận không thể lập tức xử lý nghiêm khắc những người đó. May mắn Tuần Tuần gặp được Thất ca, bằng không thật không biết nên làm cái gì bây giờ. Phó Chiêu khó chịu lại tự trách, dừng một chút, chắp tay nói: “Đa tạ Thất ca.”
Phó Tranh nhàn nhạt rũ mắt.
Ngồi ở trong xe ngựa, Phó Chiêu thở dài một hơi, trấn định lại tinh thần, hắn lúc này mới chú ý một việc. Phó Chiêu không khỏi nghi hoặc nói: “Thất ca, lúc huynh ra phủ không phải ngồi kiệu sao, sao lại đổi xe khác?” Ngửi thấy trong xe ngựa có mùi hương thoang thoảng, mà mùi trên người của Tuần Tuần…… Hắn nghi ngờ chớp chớp mắt, bỗng nhiên hiểu ra toàn bộ, Phó Chiêu nhẹ nhàng “A” một tiếng, bất động ở đằng kia.
Lần này, Phó Tranh cũng lộ vẻ xấu hổ rất nhỏ, hắn không được tự nhiên dời mắt. Thực mau, sắc mặt Phó Tranh khôi phục, hắn giải thích với người đối diện: “Chiêu nhi, việc hôm nay quả thật bất ngờ, ta gặp được Tam cô nương khi nàng đang hôn mê, bên người không có nha hoàn hay là ma ma, cho nên bất đắc dĩ mới……”
Phó Chiêu hoảng hốt.
Ý Thất ca hẳn là khi Tuần Tuần ngất xỉu đi, cho nên bất đắc dĩ mới ôm nàng. Da thịt thân cận, hắn cùng Tuần Tuần chỉ mới không cẩn thận cọ qua tay nàng.
Phó Chiêu ngây ngốc nhìn lại đây, Phó Tranh vẫn không tự nhiên. Hắn nói: “Chiêu nhi, nếu việc hôm nay khiến đệ hông vui, sau này ta sẽ không gặp Tam cô nương, đệ cũng đừng buồn, việc hôm nay ta sẽ không để lộ nửa phần……”
“Thất ca, đệ biết.” Phó Chiêu vội vàng nói. Thất ca khẳng định không phải cố ý, nếu không chính hắn sẽ không xấu hổ như vậy. Huống chi, Mai Như còn cự tuyệt hắn, hắn có tư cách gì nghe giải thích.
Phó Chiêu càng nghĩ càng chua xót, tâm sự nặng nề, hắn kể chuyện không cẩn thận gặp được Thái Tử cùng Chu Tố Khanh, Phó Chiêu vò đầu khó hiểu nói: “Cũng không biết sao lại thế này.”
Phó Tranh lạnh lùng cười, hờ hững nói: “Nhân duyên tốt của muội ấy còn ở phía sau, đâu liên quan gì đến chúng ta?”
Trong phủ Định Quốc Công trong, Kiều thị lôi kéo Mai Như từ trên xuống dưới vẫn cẩn thận đoan trang, thấy Mai Như chỉ có tóc rối loạn, đôi mắt hồng hồng, trên người vẫn là hoàn chỉnh p, không khỏi lại gạt lệ.
Lúc trước Tĩnh Cầm trở về, hoảng hoảng loạn loạn nói Tam cô nương không thấy, Kiều sắp bị dọa ngất qua đi. Mai phủ phái rất nhiều người đi tìm, không ngờ tới đột nhiên Yến Vương điện hạ mang Tuần Tuần về…… Kiều thị nhịn không được nhíu mày: “Rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Con cùng Yến Vương điện hạ lại sao lại thế này?”
Mai Như hơi có chút thất thần, giây lát lấy lại tinh thần, nàng cúi đầu trả lời: “Nương, con bị hạ thuốc mê, cái gì cũng không biết, Yến Vương điện hạ cứu giúp.”
“Điện hạ hắn……” Kiều thị vẫn muốn truy vấn, việc này liên quan đến danh dự của Tuần Tuần.
Nghe thấy hỏi chuyện, Mai Như mặt đỏ thẫm.
“Được rồi.” Mai Dần tiến vào nói, “Tối nay mọi người đều mệt mỏi, để Tuần Tuần mau đi nghỉ ngơi đi.”
Được cha nói, Mai Như nhẹ thở một hơi, nhân cơ hội trốn trở về phòng. Phòng trong chỉ còn hai vợ chồng bọn họ, Mai Dần than một tiếng, ngồi xuống.
Kiều thị hỏi: “Lão gia, bên ngoài thế nào?”
Mai Dần nhíu mày: “Hiện giờ đối với Tuần Tuần biện pháp tốt nhất là cầu thú Yến Vương. Nhưng Yến Vương kia là người xuất sắc, sao có thể nhìn trúng Tuần Tuần? Ta hôm nay thử xem xét, Yến Vương không có thấu chút ý tứ nào.”
“A?” Kiều thị càng là sốt ruột, “Vốn dĩ hôn sự của Tuần Tuần gian nan, hiện tại lại liên quan đến Yến Vương,sao mà nói được!”
Mai Dần vẫn thở dài: “Ngày mai ta lại đến Yến Vương phủ một chuyến.”
“Cũng chỉ có thể như vậy……” Kiều thị ngăn không được gạt lệ.
Bên kia Mai Như trở lại viện mình, trấn an Ý Thiền cùng Tĩnh Cầm vài câu, rửa mặt chải đầu nghỉ ngơi. Nàng hôm nay là thật sự mệt, nhưng nhắm hai mắt, vẫn nghĩ chuyện tối nay.
Tối nay Mai Như xác thật là bị người đánh thuốc mê, mơ mơ màng màng bị người khiêng đến một chiếc xe ngựa. Xe chắn đến kín mít, nàng không thấy rõ. Mai Như bị trói buộc, cả người cũng không có sức lực, nàng biết không đúng, trong lòng phát run, lại chỉ có thể ô ô khóc vài tiếng.
Không ngờ tới chỉ khóc vài tiếng đã gặp Phó Tranh.
Lúc hắn vén rèm tiến vào, Mai Như rất chật vật, trong miệng bịt mảnh vải, ngã trên mặt đất cùng các bao tải khác. Nhìn thấy người này, nước mắt Mai Như rơi xuống.
Là Phó Tranh ôm nàng lên.
Cả người Mai Như không có sức lực, chỉ có thể dựa vào trong lòng ngực hắn. Phó Tranh sợ dẫn người đếm, vì thế ôm nàng đến bên cạnh một chỗ không người trong viện. Mai Như mê man chỉ nghe hắn trầm giọng phân phó xe.
Sân thật an tĩnh, có lẽ cách nơi nàng bị đánh thuốc mê không xa, Mai Như thậm chí nghe được tiếng Phó Chiêu gọi nàng. Giọng nói kia run run, Phó Chiêu khẳng định rất sốt ruột. Nhưng nàng lúc này không thể động đậy, không thể không ỷ lại người trong lòng ngực. Mai Như không thể trả lời, càng không thể bị người khác thấy dáng vẻ này, trong lòng nàng nghẹn muốn chết, lại muốn khóc.
Yên tĩnh, Phó Tranh không dám kinh động người khác, chỉ sờ mặt nàng giống như trấn an.
Lòng bàn tay hắn rất lớn, tay lạnh lạnh, lòng bàn tay có chút thô.
Nước mắt Mai Như rơi càng nhiều.
Rất nhanh, xe ngựa Yến Vương phủ ngừng ở bên ngoài sân. Tránh người, Phó Tranh ôm nàng lên xe. Thân thể Mai Như vẫn mềm, hắn ôm lấy nàng, Mai Như ngồi ở giữa hai chân hắn, vẫn không ngừng rớt nước mắt.
Nhìn nàng bộ dạng ủy khuất, Phó Tranh than một tiếng, lau nước mắt cho nàng.
“A Như,” Phó Tranh nói với nàng: “Ta biết nàng không muốn gả cho ta. Việc tối nay không cần nhớ ở trong lòng. Tương lai bất luận nàng gả cho Thập Nhất đệ, hoặc gả cho người khác, ta vĩnh viễn không nói sự việc tối nay ra ngoài.” Dừng một chút, hắn trịnh trọng thề nói: “Nếu ta nói ra nửa chữ, ta sẽ chết không tử tế.”
Mai Như hàm chứa nước mắt, gục đầu, không nói lời nào.
Ngồi ở trên đùi hắn, nàng cả người trầm trầm, vẫn lo lắng Phó Tranh sẽ giậu đổ bìm leo, không tuân thủ quy củ. Ai ngờ người nọ chỉ là ôm lấy nàng, lại lấy hai mảnh bạc hà trầm hương nghiền nát, đặt ở dưới mũi nàng. Ngửi được mùi này, Mai Như khá hơn nhiều, đầu tỉnh hơn, cả người cũng có lực.
Thấy Mai Như tốt lên, Phó Tranh để nàng ở bên cạnh, quy quy củ củ, không có ý tứ phá vỡ quy tắc.
Mặt Mai Như lúc ấy có chút hồng, ngồi ở bên cạnh, nàng xấu hổ mà nhìn bên ngoài.
Hai người đều không nói chuyện. Đến Quốc công phủ, Mai Như muốn đứng dậy xuống xe, Phó Tranh mới thật cẩn thận gọi nàng một tiếng “A Như”, lại thấp giọng nói, sự việc hôm nay ta rất sợ hãi……
Hắn thật sự sợ hãi, hắn bế nàng từ trên mặt đất cả người và tay đều run lên, hắn ôm chặt nàng, sợ nàng xảy ra chuyện.
Nghĩ vậy chút, Mai Như ngơ ngẩn, không ngủ được, thật lâu sau nặng nề than một tiếng.
Phó Chiêu trở lại trong cung, cũng không ngủ được. Sự việc xảy ra hôm nay có chút phức tạp, hắn bây giờ vẫn ngây ngốc, không buồn ngủ? Hắn không ngủ được, trong lòng nặng trĩu, vì thế lấy bức tranh chữ của Mai Như ra xem. Trước trước đến bây giờ, hắn còn chưa kịp xem bức tranh chữ Mai Như viết cho hắn. Phó Chiêu cẩn thận mở ra.
Vừa thấy, hắn ngây người.
Chữ Mai Như xác thật như cha hắn nói, thú vị lại có ý tứ, tất linh động.
Nhưng bức “linh phi kinh” hắn giống như đã nhìn qua ở đâu?
Phó Chiêu nhíu mày.
Rốt cuộc là nhìn thấy ở đâu?
Hắn A một tiếng, nhíu màu càng chặt, tràn đầy hoang mang.
Ban đêm Phó Chiêu đã nhắm mắt, chợt, lại đột nhiên mở mắt hắn nghĩ đến!
Bức linh phi kinh không phải là trên trản hoa đăng của Thất ca sao?
Ý nghĩ này khiến Phó Chiêu một thân mồ hôi lạnh.
Hôm sau, Phó Chiêu lại đến Yến Vương phủ. Lúc hắn đến, Phó Tranh đang ở trong thư phòng nhàn nhàn luyện chữ. Phó Chiêu cũng không cần người tiếp đón, hắn đi đến chỗ đặt trản hoa đăng. Trản hoa đăng vẫn gác ở Đa Bảo Cách, được chà lau không nhiễm một hạt bụi, rất cẩn thận che chở.
Phó Chiêu cong lưng, lặng lẽ đánh giá chữ trên hoa đăng.
Thấy chữ trên đó viết linh động lại đẹp, giống với chữ hôm qua như đúc.
Hôm nay thời tiết khá tốt, Phó Tranh mặc trường bào màu xanh đen trường thân ngọc lập. Cánh tay phải của hắn ở Tây Khương năm đó bị thương, hiện giờ chỉ có thể lấy tay trái chấp bút. Mặt mày như cũ đạm mạc, nhìn không ra dục vọng, giống như cả người cô tịch mà xa.
Nhìn Thất ca như vậy, Phó Chiêu có chút khó chịu không nói lên lời, hắn lại quay đầu nhìn trản hoa đăng.
Kỳ thật Thất ca rất ít yêu thích hoặc quý trọng đồ vật. Chỉ có trản hoa đăng không giống, Phó Chiêu đều biết. Thất ca rất quý trọng, mấy năm nay này trản hoa đăng vẫn luôn đặt ở trong thư phòng, ngày ngày làm bạn hắn, hiện giờ càng đoan trang. Mà Thất ca cũng vẫn luôn không cưới vợ, năm trước phụ hoàng tứ hôn cũng bị Thất ca từ chối. Khi đó hắn hỏi Thất ca có phải có người trong lòng, Thất ca chỉ bảo hắn đừng suy đoán lung tung…… Phó Chiêu mơ màng hồ đồ nghĩ, có lẽ Thất ca có người trong lòng, chỉ là vẫn luôn không dám cho hắn biết, có lẽ người trong lòng Thất ca
là Tuần Tuần!
Phó Chiêu choáng váng, trong lòng quặn đau, hắn thẳng thắn hỏi: “Thất ca, trản hoa đăng huynh không biết là ai viết sao?”
Phó Tranh nghe vậy nhàn nhạt ngẩng đầu, đón nhận tầm mắt Phó Chiêu,cười nhạt nói: “Có biết hay không có gì khác biệt?”
Đúng vậy, có gì khác biệt đâu?
Thất ca thích thầm, căn bản không dám nói với ai, càng sợ thương tổn hắn! Nghĩ như vậy, Phó Chiêu càng thêm khó chịu, hắn còn muốn nói gì nữa, bên ngoài quản sự tới nói: “Vương gia, Mai phủ Mai thị lang cùng Mai đô thống tới.”
Phó Tranh vội vàng ngừng bút, mời bọn họ tiến vào.
Mai Dần cùng Mai Tương hôm nay tới, đương nhiên là vì Mai Như, thứ nhất nói lời cảm tạ, thứ hai lại thăm dò Phó Tranh. Hôm nay ở xuân hi đường, lão thái thái cũng là thở ngắn than dài, phát sầu. Mai Như hôn sự gian nan, nếu Yến Vương điện hạ nguyện ý cưới, vậy là tốt rồi.
Vừa nghe người Mai phủ người, Phó Chiêu giống như hiểu cái gì, hắn trầm mặc ở bên cạnh, nghe Phó Tranh cùng bọn họ đánh Thái Cực. Nói đến nói đi, Phó Tranh chính là không muốn cầu thú Mai Như.
Phó Chiêu trong lòng lại chua xót. Hắn nhìn Phó Tranh, nhìn ca ca của mình, càng thêm khó chịu.
Hắn biết, Thất ca không muốn tổn thương hắn, cho nên mới như vậy……
Phó Chiêu ngơ ngác ngồi ở chỗ đó, đến lúc Mai Dần cùng Mai Tương thất vọng mà đi.
Nơi tiếp khách rất an tĩnh, an tĩnh khiên người không thoải mái, Phó Chiêu rốt cuộc nhịn không được: “Thất ca, vì sao huynh không cưới Tuần Tuần?” Hắn thẳng thắn hỏi.
Có lẽ là bị lời này doạ tớ, Phó Tranh ngưng lại, nhất thời không vui nói: “Chiêu nhi, đệ đang nói bậy gì đó?! Đó là cô nương đáy lòng đệ, Thất ca nếu cưới nàng, còn có mặt gặp đệ?”
“Thất ca, không phải.” Nghe Phó Tranh nói như vậy, Phó Chiêu càng thêm sốt ruột, hắn vội vàng giải thích, “Kỳ thật hôm qua đệ nói với Tuần Tuần, nhưng Tuần Tuần không đồng ý. Nàng không dễ dàng, đệ sẽ không có ý nghĩ khác.” Phó Chiêu nói vò đầu ha ha cười gượng hai tiếng, lại nói: “Còn có, đệ làm hại Tuần Tuần bị bắt đi, tổn hại danh dự, đệ đã không mặt mũi gặp nàng. Thất ca, huynh cưới Tuần Tuần đi, đừng làm cho thanh danh của nàng lại bị hao tổn. Huống chi ——” nói nói, Phó Chiêu dừng lại, sau một lúc lâu, hắn mới nói: “Thất ca, huynh nhất định cũng sẽ chăm sóc tốt cho Tuần Tuần.”
Lời này nói xong hắn lặng lẽ quay mặt đi, vành mắt có chút hồng.
Phó Tranh trầm mặc một lát, thở dài: “Thập Nhất đệ, đệ thật sự muốn Thất ca cưới nàng sao?”
Phó Chiêu gật gật đầu, “Ừm” một tiếng, cố gắng cười nói: “Tuần Tuần, à, Mai Tam cô nương làm p tẩu tử cũng tốt. Nàng tính tình lanh lẹ, vừa lúc có thể cùng Thất ca nói chuyện, Thất ca p về sau hồi phủ cũng không đến mức quá quạnh quẽ.”
“Việc này không ổn!” Phó Tranh vẫn cự tuyệt.
Phó Chiêu vội vàng nói: “Quyết định như vậy đi, Thất ca.” Lại nói: “Huynh vì đệ đã tính toán nhiều như vậy, đến lúc này nên nghĩ cho chính mình.”
……
Ở trong xuân hi đường, lão thái thái than một tiếng, xua tay với Mai Dần cùng Kiều thị nói: “Được rồi, đã biết.”
Dù cho hôm nay Mai Dần cùng Mai Tương tự mình tới cửa, Phó Tranh như cũ không có lộ ra ý gì. Kể từ đó, Mai phủ có chút khó khăn. Mai Như vốn dĩ có tính kiêu căng, thanh danh tính tình xấu bên ngoài, không người hỏi thăm, hôn sự với Nguyễn gia lại bởi vì bát tự không hợp trực tiếp thất bại, còn không duyên cớ bị danh khắc phu. Vì hôm sự Mai Như, lão thái thái rất sầu, chỉ mong Phó Tranh có thể lập tức đồng ý cưới Mai Như, bà liền a di đà phật.
Hiện giờ xem ra, chuyện này hão huyền, về sau Tuần Tuần càng khó tìm nhà chồng.
Trở lại viện mình, Kiều thị cũng thở dài.
Bà vốn dĩ không đồng ý Tuần Tuần gả cho hoàng gia, tuy rằng hưởng không hết vinh hoa phú quý, nhưng cũng là gánh nặng. Nhưng hiện tại danh dự Tuần Tuần quan trọng, thật là không có cách khác. Huống chi, nhân phẩm Phó Tranh, tài học mọi thứ nổi bật xuất sắc, trong vương phủ cũng không có bất luận cái gì việc gì lung tung rối loạn. Ở điểm này, Kiều thị rất an tâm. Hơn nữa Phó Tranh hơn Tuần Tuần mấy tuổi, Kiều thị nghĩ, Phó Tranh hẳn là có thể bao dung nhường nhịn Tuần Tuần.
Rể tốt như vậy bày ra trước mắt, Kiều thị có thể không động tâm?
Bà nghĩ khá tốt, chẳng qua không ngờ tới Phó Tranh căn bản không muốn cưới Tuần Tuần!
Tất cả tính toán của Kiều thị đều rơi vào khoảng không, lúc này nhịn không được liên tiếp thở dài.
Mai Tương nói: “Cha, nương, gần đây con tra được chút dấu vết về hôn sự của Tuần Tuần.”
“Như thế nào?” Mai Dần lạnh lùng hỏi, “Ai ở bên trong làm loạn?”
Mai Tương nhìn bên ngoài nhỏ giọng nói nói: “Hôn sự của Tuần Tuần vat Nguyễn gia là bị Thái Tử nhúng tay vào!” Nói, hắn tóm tắt chuyện mà chính mình mấy tháng nay tra được.
Nghe được là Thái Tử làm ác, Kiều thị trong lòng nhất thời nghẹn, chỉ không biết xả chỗ nào. Bà lại hận lại giận, mặt ủ mày chau nói: “Lão gia, làm như thế nào cho phải?”
Mai Dần cũng giận không thể át, hắn đập bàn nói: “Lần này liều mạng cũng muốn bẩm báo Hoàng Thượng!” Nữ nhi của mình bị khi dễ như vậy, còn bị hủy hôn nhân, sao có thể nhịn được? Mai Dần tức giận đến không ngừng ở trong phòng đi đi lại lại.
“Nhưng đó là Thái Tử.” Kiều thị lo lắng nói.
Mai Dần cười lạnh, hắn nói: “Thật là trời cũng giúp ta. Đêm qua, Thái Tử cùng tôn nữ Hạ thái phó xảy ra một việc, hôm nay đã bị Hạ thái phó bẩm báo Hoàng Thượng t, việc này không nên chậm trễ, chúng ta cũng đi!”
Dứt lời, Mai Dần tức khắc thay đổi quan phục ra cửa, Mai Tương cũng theo đi ra ngoài.
Kiều thị lo lắng không thôi lại đứng ngồi không yên, bà không ít tâm tư, vì thế đi trong viện nhìn xem Tuần Tuần như thế nào. Mai Như đang ở bên cửa sổ vẽ tranh, thấy Kiều thị lại đây, nàng cười nói: “Nương, sao nương lại tới đây?” Sờ sờ tóc Mai Như c, Kiều thị nhịn không được lại nhẹ nhàng than một tiếng. Mai Như tò mò: “Nương rốt cuộc làm sao vậy?”
Kiều thị tự nhiên không thể nói kia chuyện hôn sự phiền lòng, vừa vặn Mai Thiến cùng Mai Bình tỷ nhi, nàng nói: “Các tỷ muội nói chuyện.”
Mai Thiến cùng Mai Bình thỉnh an Kiều thị, Kiều thị miễn cưỡng cười rời đi.
Đại nhân vừa đi, tỷ muội liền thoải mái. Mai Bình cũng không khách khí, lập tức lời thề son sắt nói với Mai Như “Tam tỷ tỷ, muội lúc trước ở chỗ lão tổ tông nghe người ta nói, Yến Vương điện hạ không muốn cưới tỷ đâu, còn nói điện hạ từ chối đại bá phụ.”
Mai Như nghe vậy giật mình, “Ừm” một tiếng.
“Bình tỷ nhi! Nói bậy gì đó?” Bên cạnh Mai Thiến quát khẽ nói.
Mai bình thè lưỡi, vội vàng nhận sai: “Tam tỷ tỷ, muội không phải cố ý, muội chính là nghe nói……”
“Ta biết.” Mai Như không muốn Bình tỷ nhi khó xử, vội trấn an một câu.
Nhưng nghe, nàng thấp thấp rũ mắt. Không biết sao, Mai Như bỗng nhiên nghĩ đến đêm qua lời Phó Tranh nói, lập lời thề, A Như, ta biết nàng không muốn gả cho ta…… Nếu là nói ra nửa chữ, ta chết không tử tế……
Mai Như trầm mặc.
Vốn dĩ nàng không muốn gả cho Phó Tranh, Phó Tranh tự nhiên cũng sẽ không hạ thấp thể diện cầu thú. Nàng đã sớm dự đoán được, cũng chuẩn bị sẵn sàng, thanh danh bên ngoài mình đã vậy, chẳng qua thêm một cái thôi.
Nghĩ như vậy, Mai Như lại nhấp môi cười một chút, quay đầu phân phó Tĩnh Cầm rửa sạch một mâm ngọt táo mang lên.
“Tam muội muội đừng nghĩ nhiều.” Mai Thiến khuyên giải an ủi nói, “Bình tỷ nhi chỉ là nghe được một câu thuận miệng nói thôi, còn không biết điện hạ cụ thể như thế nào đâu.”
Phó Tranh Phó Tranh, tất cả đều là Phó Tranh. Mai Như bỗng nhiên có chút mệt, nàng cười cười, trả lời: “Muội là trèo cao không với tới điện hạ, chuyện tốt này vẫn là để lại cho người khác đi.”
Mai Thiến lại nói: “Ta thấy trên đời Tam muội muội không xứng với điện hạ, vậy ai có thể xứng đây,”
Mai Thiến tuân thủ quy củ, khó nói được câu như vậy …… Mai Như có chút kinh ngạc. Nghĩ đến kiếp trước Phó Tranh vì Nhị tỷ tỷ làm hết thảy, nàng rũ mắt nói: “Nhị tỷ tỷ nói đùa.”
Mai Thiến không nói gì khác. Thấy khuôn mặt Mai Như có chút ủ rũ, hai tỷ muội ngồi một lát liền đi. Mai Như ngồi ở cửa sổ, tùy tay cầm táo. Táo thật sự giòn, lại còn ngọt nhưng trong lòng nàng hơi chát, Mai Như để táo xuống, nhẹ nhàng than một tiếng.
Nàng cả người mệt, vì thế để Tĩnh Cầm hầu hạ nghỉ ngơi.
Ngày này tỉnh lại, đã là chiều muội, Mai Như muốn đến trong phòng Kiều thị dùng cơm. Lúc nàng đến, Mai Dần, Mai Tương còn có Kiều thị đều ở, Nguyệt tỷ cũng ở. Mai Như vừa đi đi vào, mọi người ngơ ngác nhìn qua. Nguyệt tỷ nhi không chơi đèn, cũng nhìn nàng.
Bị nhìn chằm chằm, Mai Như đoán mọi người đều suy nghĩ cách trấn an nàng bị Phó Tranh không muốn cầu thú, Mai Như hơi hơi xấu hổ, chỉ có thể làm bộ dáng không biết gì,
Kiều thị lôi kéo nàng, gom tóc nàng, ôn tồn gọi một tiếng “Tuần Tuần”, sau đó lại tinh tế đánh giá.
Mai Như bị đánh giá đến không được tự nhiên, nàng không thể nề hà lại cười. Nhưng trong phòng này như cũ quái quái, Mai Như cảm thấy có chút không thích hợp.
Tiếp theo Nguyệt tỷ nhi nắm đẻn con thỏ chợt nhếch miệng cười nói: “Cô cô, ta sắp có dượng ( chồng cô cô).” Tiểu nha đầu hiện giờ rất biết ăn nói.
Mai Như ngẩn ra, nhăn mày lại.
Dượng?
Kiều thị vẫn lôi kéo tay nàng, mặt giải sầu nói: “Tuần Tuần, Yến Vương điện hạ hôm nay xin Hoàng Thượng tứ hôn.”
“Hắn thỉnh ai?” Mai Như biến sắc.
Kiều thị cười nói: “Thỉnh con, Tuần Tuần.”
Đầu Mai Như choáng váng, trước mắt bỗng dưng biến thành màu đen.
———-
Muộn vẫn cố edit vì chương quá hay, từ nay hãy gọi anh là Phó Lươn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT