Lục Minh Tiêu đặt tên cho con chim là Diệp Bàn Thu, để trong tủ lạnh suốt năm năm, cuối cùng trong một ngày xuân về hoa nở, thọ hết chết già.

diệp là họ của em Tranh, bàn là béo thu là líu lo =)))

Diệp Hàm Tranh ngồi xổm trước tủ lạnh, trong tay bưng hai hạt đậu đen, là mắt của Diệp Bàn Thu.

Hai giờ rưỡi chiều hôm qua, nhà họ Lục năm năm chưa từng mất điện, đột nhiên cắt điện mười mấy tiếng đồng hồ, quản gia nói không sao, chỉ cần không mở tủ lạnh, vẫn có thể giữ nhiệt độ thấp, đồ cất bên trong sẽ không bị hư hỏng, nhưng lại không để ý đến Diệp Bàn Thu đã lớn tuổi, không thể cứu kịp thời, Diệp Hàm Tranh nhìn thoáng qua thời gian, bỏ đậu đen vào trong cặp, cưỡi xe đạp đi ra ngoài.

Trung học cơ sở Kỳ An nằm ở phía Bắc nội thành, Diệp Hàm Tranh đạp ba bốn cây số, gửi xe, đứng ở trạm xe buýt lân cận chờ xe, năm nay cậu học lớp tám, trước khi vào học mấy ngày, giáo viên sắp xếp vài học sinh giỏi, đến trường học sửa bài thi, dùng cho kiểm tra tại lớp vào ngày đầu tiên của học kỳ mới.

“Ê! Diệp Hàm Tranh!”

Đột nhiên có người gọi cậu, Diệp Hàm Tranh quay đầu, cười hỏi: “Chào buổi sáng, Kiều Khả.”

Kiều Khả chạy thở hồng hộc, vịn bả vai Diệp Hàm Tranh nghỉ ngơi hồi lâu mới nói: “Chào buổi sáng.”

Hai người họ là bạn cùng lớp, hôm nay muốn cùng đến trường học giúp đỡ, “Nghỉ đông thế nào? Có đi ra ngoài chơi không?”

Diệp Hàm Tranh nói: “Không có.” Toàn hộ ngày nghỉ cậu đều ở nhà họ Lục, đi theo quản gia cùng quét dọn nhà họ Lục sạch sẽ.

Kiều Khả nói: “Mẹ tao dẫn tao ra nước ngoài du lịch, làm cho hôm ăn tết ngay cả sủi cảo cũng chưa ăn được, nhưng mà rất thú vị, sân chơi rộng ơi là rộng! Đúng rồi đúng rồi, mang đồ ăn ngon cho mày.”

Diệp Hàm Tranh nhận lấy trứng cuộn Kiều Khả đưa tới, nói tiếng cảm ơn, đến trường với cậu ta, trong sân trường không có ai, trừ Diệp Hàm Tranh và Kiều Khả ra còn có ba ủy viên môn học, thừa dịp giáo viên chưa tới, Kiều Khả triệu tập tất cả lại với nhau, bắt đầu kể hành trình kỳ diệu trải qua ở nước ngoài của cậu ta!

Những đứa trẻ đang độ mười ba mười bốn tuổi, phần lớn thích khoe khoang, Kiều Khả cũng không ngoại lệ, ngồi trên bàn nói: “Chúng mày không biết lúc đó mạo hiểm cỡ nào đâu! Những con sư tử to đói bụng rất nhiều ngày được thả ra, gào cắn một cái lên cổ con hổ, cắn chảy máu luôn! Tao sợ đến nỗi không dám nhìn, vốn tưởng là con hổ sắp chết, kết quả không ngờ nó thế mà đứng lên chạy trốn!”

“Sau đó thì sao sau đó thì sao? Cuối cùng con nào thắng?”

Kiều Khả nhớ lại mấy giây: “Đương nhiên là con hổ thắng!”

Ủy viên ngữ văn tên là Từ Sênh, hỏi cậu ta: “Thật ư?”

Kiều Khả nói: “Tất nhiên!”

“Không đúng chứ gì.”

“Sao không đúng?”

Từ Sênh nói: “Chỗ như trường đấu thú căn bản không cho trẻ em đi vào đâu, ông khoác lác.”

Kiều Khả nói: “Tui không khoác lác! Tui thật sự đi vào!”

Từ Sênh nói: “Cho dù đi vào cũng là tham quan, tuyệt đối sẽ không để ông xem biểu diễn.”

Kiều Khả nói: “Làm sao bà biết, bà lại chưa từng đến!”

Từ Sênh nói: “Đó là lệnh cấm rõ ràng được chưa, không đi cũng biết nhá, vả lại trong trường đấu thú căn bản không phải là sư tử và hổ vật lộn, là người và hổ vật lộn, đã cấm từ lâu.”

Điểm này liên quan đến điểm mù của Kiều Khả, nhưng vì mặt mũi mạnh miệng: “Đó là sư tử với hổ.”

Từ Sênh tức giận, vểnh hai bím tóc đuôi ngựa nói: “Căn bản không phải, trong sách nói không phải.”

“Trong sách nói cũng không hoàn toàn chính xác.”

“Cãi chày cãi cối!”

“Tui không có, ba tui nói thật sự có loại thi đấu kia, cùng lắm là nằm dưới đất, phải có nhiều tiền mới có thể xem.” Ý thức được mình lỡ miệng, Kiều Khả vội vàng nói sang chuyện khác: “Nhưng mà bọn bây đoán xem lúc tao đi đến đó chơi, đụng phải ai?”

“Ai vậy ai vậy?” Ủy viên môn toán của lớp là một tên bốn mắt, vô cùng cổ động.

Kiều Khả nói: “Chính là Lục Minh Tiêu lớp bên cạnh.”

“Thật sao?” Điều này Từ Sênh cũng tin, còn thật sự cảm thấy hứng thú: “Nhưng tôi cảm thấy cậu ấy rất đáng sợ, trước kia đụng phải mấy lần ở hành lang, tôi cũng không dám tới gần.”

Bốn mắt nói: “Tao cũng sợ cậu ta, nhưng thành tích môn toán của cậu ta rất tốt, trước đó tao vẫn còn muốn tìm cậu ta hỏi đề, nhưng cậu ta lườm tao…”

Kiều Khả nói: “Tại sao cậu ta lườm mày?”

Bốn mắt oan ức: “Tao cũng không biết, chẳng biết tại sao, hôm đó Diệp Hàm Tranh cũng có mặt, không biết bọn tao làm sao chọc tới cậu ta, đúng không Hàm Tranh?”

Diệp Hàm Tranh đã sớm thoát khỏi cuộc chiến của họ, ngồi trước bàn tô tô vẽ vẽ, Kiều Khả nhìn thấy hai cục giấy tròn tròn để trước mặt cậu, trong hộp đựng bút còn để hai viên đậu đen, Từ Sênh cũng xúm lại hỏi: “Làm thủ công à?”

Diệp Hàm Tranh gật gật đầu, lấy keo dính ra dính hai cục giấy tròn một to một nhỏ lại với nhau, lại dính mắt lên, dùng bút màu đỏ vẽ cái miệng nhọn.

Được rồi, đại công cáo thành!

Đến trường bận bịu hai ngày, cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ giáo viên bàn giao, Diệp Hàm Tranh dậy sớm, ôm chăn của Lục Minh Tiêu đến sân sau, sân sau rộng rãi hơn, dây phơi áo hình cung treo giữa hai cột, ga giường vỏ chăn giặt sạch sẽ tung bay trên đó, mấy năm nay Diệp Hàm Tranh đã cao lên nhiều, nhưng ôm chăn nặng vẫn phải trèo lên ghế đẩu mới với tới, kéo ngay ngắn hai bên chăn, lại vỗ vỗ nếp nhăn bên trên, quay về phòng thay một bộ quần áo, hôm nay muốn đi theo quản gia đến sân bay đón Lục Minh Tiêu, trước tết âm lịch hắn đã ra nước ngoài, chuyến bay năm giờ.

“Hàm Tranh, đi thôi.”

Quản gia gọi cậu ở dưới lầu, Diệp Hàm Tranh đáp một tiếng, lấy ra món đồ đã làm xong hai ngày trước từ trong cặp, để trong tủ lạnh.

Khoảng năm giờ rưỡi, Lục Minh Tiêu đi ra từ sân bay, trên tay không cầm hành lý, cả người cao lên rất nhiều, trên mặt rút đi ngây ngô đáng yêu thời nhi đồng, càng thêm anh tuấn đẹp trai.

Diệp Hàm Tranh đã xuống xe đợi từ trước, trông thấy hắn gọi một tiếng cậu chủ, mở cửa xe giúp hắn.

“Lục tiên sinh vẫn khỏe chứ?” Quản gia xuyên qua kính chiếu hậu hỏi một câu.

Lục Minh Tiêu nói: “Vẫn khỏe.” Vị Lục tiên sinh này là cha của Lục Minh Tiêu, Diệp Hàm Tranh tới năm năm, chưa bao giờ gặp, nghe nói công việc rất bận, lại định cư ở nước ngoài lâu dài, không có thời gian trở về, Lục Minh Tiêu ngáp một cái, tiện tay kéo bả vai của Diệp Hàm Tranh qua dựa lên.

Diệp Hàm Tranh không lên tiếng, thậm chí hít thở cũng ít đi một chút, cầm lấy tấm thảm nhỏ bên cạnh, đắp lên người Lục Minh Tiêu, cậu đã hình thành thói quen chăm sóc Lục Minh Tiêu như vậy, mấy năm tiểu học cùng nhau đến trường, gần như ngày nào cũng thế, nhưng sau khi lên cấp ba, Lục Minh Tiêu không đi cùng cậu nữa, để cậu tự đến trường.

Nhưng có thể vẫn là vì vấn đề xưng hô, Diệp Hàm Tranh nghĩ: có lẽ cậu chủ thật sự không thích mình gọi hắn như vậy ở trường.

Về đến nhà, Diệp Hàm Tranh cởi áo khoác giúp Lục Minh Tiêu, vừa treo lên, phát hiện Lục thiếu gia đi đến cửa tủ lạnh, Diệp Hàm Tranh chớp mắt mấy cái, vội vàng nói: “Cậu chủ muốn uống gì? Tôi giúp cậu.”

Tính xấu của Lục Minh Tiêu không thay đổi chút nào, cau mày nói: “Tôi tàn phế sao? Mở cửa tủ lạnh cũng không biết?”

“Không phải.” Diệp Hàm Tranh không cưỡng cầu, dịch từng bước từng bước đến phòng bếp: “Vậy tôi đi giúp thu dọn bát đũa.”

Lục Minh Tiêu không nói gì, mở cửa tủ lạnh ra lấy một chai nước uống, chưa vặn nắp ra, tầm mắt sắc bén rơi vào một con chim nhỏ đã thay đổi loài.

“Đứng lại.”

Diệp Hàm Tranh chưa kịp chạy, đành phải đứng tại chỗ.

“Đây là cái gì?” Lục Minh Tiêu đối mắt nửa phút với con chim cầu giấy ngớ ngẩn, nguy hiểm hỏi: “Diệp Bàn Thu đâu?”

Diệp Hàm Tranh biết không giấu được, cúi đầu thừa nhận: “Sau khi mất điện, bay mất rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play