Chắc hôm qua nổi gió, đến buổi sáng, lá trên cây đều rơi sạch, Diệp Hàm Tranh tỉnh sớm, trước khi ngủ rõ ràng một trái một phải với Lục Minh Tiêu, mở mắt ra lại không biết thế nào đã kề bên cạnh nhau, cậu lẳng lặng nhìn Lục thiếu gia chốc lát, giống như muốn bù lại tất cả những vết tích trước kia đã bỏ lỡ. Nhưng cậu chủ ngoài đẹp trai hơn, hình như không có bất kỳ thay đổi nào, có, trên thái dương có thêm một nốt ruồi nho nhỏ, trên ấn đường cũng có một nếp nhăn nhàn nhạt thẳng đứng, cho dù lúc này thả lỏng, kéo phẳng, vẫn có thể nhìn thấy, Diệp Hàm Tranh giơ tay đụng đụng, lòng bàn tay như bàn ủi nhỏ ủi đi ủi về hai vòng, trong lòng hy vọng nếp nhăn dọc này về sau đừng sâu hơn nữa, lại nhẹ nhàng dời đi bàn tay to đang đặt trên eo cậu, lặng lẽ đi vào nhà vệ sinh…

Cố ý dậy sớm, là vì để tránh sự xấu hổ không cần thiết nào đó, dẫu sao cậu không khống chế được phản ứng sinh lý, nhưng cũng sẽ không quá thẹn thùng như hồi mười mấy tuổi. Nếu như vì lo lắng chuyện này mà xa lánh Lục Minh Tiêu, cậu nghĩ thế nào, trong lòng cũng không muốn, đời này tất cả tùy hứng của cậu, dường như dùng hết trên người Lục Minh Tiêu, lại quên mất kiềm chế khi còn bé tránh thế nào cũng không ra, lần này lại dễ như trở bàn tay thả cậu đi.

Một tiếng sau, Lục Minh Tiêu ngồi dậy từ trên giường, Diệp Hàm Tranh đã rửa mặt xong từ lâu, đang chuẩn bị bữa sáng, khăn mặt bàn chải đánh răng trong phòng tắm đều là mới tinh, trên cốc còn in một ngôi sao bóng đá, đó là thần tượng hồi nhỏ của Lục Minh Tiêu, sau này học tập bận rộn đã không chú ý nữa, chắc hẳn cũng chỉ có Diệp Hàm Tranh có thể nhớ giúp hắn.

Chủ nhật, bọn họ đều phải đi làm, Lục Minh Tiêu ngủ một buổi tối không ai quấy rầy coi như đã nghỉ ngơi, Diệp Hàm Tranh đến công ty chủ yếu là Từ Châu về nước, tóm lại không yên lòng chuyện của Nghị Phong, gọi cậu đến để nghĩ đối sách, thật ra theo lẽ thường mà nói, không cần đối sách gì, dẫu sao hai công ty chênh lệch to lớn, ngoài việc tuân theo quy trình xử lý người khác yêu cầu, không có cách nào khác.

Ăn sáng xong hai người cùng xuống lầu, Diệp Hàm Tranh định đưa Lục Minh Tiêu đến công ty trước, kết quả vừa ra khỏi chung cư, liền thấy một chiếc xe màu đen đỗ ở bên ngoài, là Ngô Lâm.

Thật ra không phải y đến, nhưng y giành công việc tài xế, muốn đến nhìn xem hai ngày nay rốt cuộc Lục Minh Tiêu ở với ai.

“Lục tổng, Diệp… tiên sinh?”

Diệp Hàm Tranh gật đầu: “Xin chào, trợ lý Ngô.”

Ngô Lâm lịch sự nói: “Xin chào.”

Lục Minh Tiêu không quan tâm ai tới đón hắn, chỉ cần không làm trễ thời gian làm việc là được, nhưng tầm mắt của Ngô Lâm lại dừng trên người Diệp Hàm Tranh quá lâu, khiến hắn không vui, xụ mặt trầm giọng nói: “Còn chưa đi?”

Ngô Lâm vội vàng gật đầu, giúp hắn mở cửa xe.

Suốt một ngày, Diệp Hàm Tranh đều họp với Từ Châu, Từ Châu là con ông cháu cha cũng khá nỗ lực, trán vuông miệng rộng, mắt to mày rậm, trừ đặc biệt keo kiệt ra, là một người bạn vô cùng có nghĩa khí, bạn bè cấp ba của Diệp Hàm Tranh đều đến thành phố khác, mặc dù vẫn liên lạc, nhưng cơ bản không gặp mặt, nói cho cùng đều bận rộn, bốn mắt học tiến sĩ, Từ Sênh vừa tốt nghiệp đã ra nước ngoài, bây giờ là quản lý cấp cao cho một xí nghiệp nước ngoài nào đó, khó mà tin nổi nhất đó là Kiều Khả, cậu ta vậy mà thật sự trở thành một diễn viên, vì ủng hộ cậu ta, mỗi lần Diệp Hàm Tranh đều sẽ xem phim cậu ta quay, mặc kệ hay dở, không thiếu một tập.

Chập tối, Diệp Hàm Tranh đi ra từ công ty, cầm một vài tư liệu đơn giản, chuẩn bị ngày mai đến công ty của Lục Minh Tiêu, cậu gửi tin nhắn cho cậu chủ, hỏi hắn tối nay mấy giờ tan ca, đến tầm mười giờ, Lục Minh Tiêu mới tranh thủ nhắn lại, nói vẫn đang bận.

Xem ra… lại phải suốt đêm.

Diệp Hàm Tranh không vội ngủ, mà đến phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn trước, đặt báo thức bốn giờ sáng định bụng dậy nấu canh, chuẩn bị đến công ty của Lục Minh Tiêu, tiện thể mang cho hắn.

Người phụ trách bây giờ của Nghị Phong họ Tần, ngày hôm sau, Diệp Hàm Tranh gửi bình giữ nhiệt ở đại sảnh của Lục thị, đi theo cô trợ lý đến phòng tiếp khách, tổng giám Tần rất dễ nói chuyện, đối với cậu cũng vô tình nhiệt tình, “Tôi nghe Dương lão nói, hai công ty đã hợp tác rất nhiều năm, gia hạn không có vấn đề gì, nhưng công ty chúng tôi cần cung cấp lại một số tư liệu, cập nhật kho lưu trữ.”

Quá trình gần giống như Diệp Hàm Tranh dự đoán, hôm qua cậu đã chuẩn bị tư liệu kỹ càng đồng thời cầm tới, tổng giám Tần lật ra nhìn, nói mấy điểm cần bổ sung, Diệp Hàm Tranh nhớ lại, vừa chuẩn bị xin từ biệt, quay đầu thấy một người đứng ở cửa.

Tổng giám Tần đứng lên chào hỏi: “Đặc trợ Ngô, có chuyện gì không?”

Ngô Lâm nhìn Diệp Hàm Tranh nói: “Không có chuyện gì, tôi tới tìm Diệp tiên sinh.”

“Ơ? Hai người quen biết?”

Diệp Hàm Tranh không nói gì, Ngô Lâm gật đầu.

Tổng giám Tần nói: “Vậy hai người nói chuyện, tôi đi ra ngoài trước.”

Ngô Lâm giơ tay nhìn đồng hồ, nói với Diệp Hàm Tranh: “Mười hai giờ rồi rồi, nếu như Diệp tiên sinh không chê, cùng ăn bữa cơm đi.”

Nhà ăn nhân viên của Lục thị nằm ở tầng mười bảy, tất cả nhà hàng có thể được gọi là nổi tiếng đều có ở đây, vừa kịp giờ cơm, toàn bộ tầng này đều là nhân viên tới ăn cơm, chức vị cao một chút ngồi trong các tiệm, nhân viên cơ sở chức vị thấp ngồi ở đại sảnh, Ngô Lâm dẫn theo Diệp Hàm Tranh tới muộn, chỉ còn mấy chỗ trống ở đại sảnh, gọi đồ ăn, hai người họ căn bản không quen, cũng không có công việc qua lại, không biết tại sao phải ngồi ăn cùng nhau.

Thái độ của Ngô Lâm coi như ôn hòa, đợi món ăn lên, nói chuyện phiếm với Diệp Hàm Tranh: “Hôm nay Diệp tiên sinh tới đây là vì chuyện của Nghị Phong?”

Diệp Hàm Tranh nói: “Phải.”

“Cụ thể làm việc thế nào, tổng giám Tần đã nói với anh rồi nhỉ?”

“Đã giải quyết, cảm ơn trợ lý Ngô quan tâm.”

Ngô Lâm cầm lấy đũa dùng chung gắp thức ăn cho Diệp Hàm Tranh, cười nói: “Chuyện này gì mà gọi là quan tâm, chỉ là cảm thấy tôi với Diệp tiên sinh rất có duyên, trước đó tôi hỏi đường với anh, anh có nhớ không?”

Y bỏ đi chữ “ngài”, rõ ràng muốn rút ngắn quan hệ.

Diệp Hàm Tranh nói: “Nhưng tôi cũng không giúp được trợ lý Ngô, thực sự xin lỗi.”

Ngô Lâm nói: “Chuyện này lại không thể trách anh, ăn đi, mấy món ăn vừa gọi, hương vị cũng không tệ lắm.”

Diệp Hàm Tranh khách sáo gật đầu, trong lòng hơi nghi hoặc, mặc dù người cậu quen biết không nhiều, nhưng kinh nghiệm xã hội nhiều năm vẫn khiến cậu có chút cảnh giác, Ngô Lâm này cũng đã gặp vài lần, cảm thấy y không phải là một người nhiệt tình hiếu khách, nếu như không phải mắt mình kém cỏi, thì phải ôm một ít mục đích, có thể, liên quan đến Lục Minh Tiêu.

Một nhóm quản lý cấp cao tan họp không lâu ngồi trong cửa hàng bên kia cửa thang máy, từ khi Lục Minh Tiêu trở về, họ chưa từng được thoải mái, đừng nói ngày nghỉ, tan làm trước mười giờ cũng thành hy vọng xa vời.

“Có đôi khi cảm thấy tuổi trẻ tốt thật, tinh thần phấn chấn bồng bột, còn có thể đối mặt với công việc làm không hết.” Vẫn là vị quản lý Trương lớn tuổi kia, bình thường về nhà thích uống chút rượu, vừa bận cả ngày ở lại phòng nghỉ, ngay cả chai rượu cũng không sờ được, hôm nay thực sự không nhịn được, bảo trợ lý chạy ra siêu thị bên ngoài giúp mua một chai nhỏ. Định thừa dịp nghỉ trưa trộm uống một ngụm, Lục thị cấm rượu, cho dù là ra ngoài hẹn khách nói chuyện, cũng phải tiêu tan sạch mùi rượu mới đi vào công ty. Quản lý Lâm nghịch điện thoại, đang chơi trên màn hình đột nhiên nhảy ra một tin nhắn, ấn mở nhìn xem, sắc mặt hoảng sợ thay đổi, lập tức giành lại rượu của quản lý Trương, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đừng uống nữa, Lục tổng đến tầng mười bảy thị sát.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play