Nếu dám để lộ ra răng nanh với y, vậy cũng đừng trách y.
Bẻ gãy nó.
—————
Cố Tam nhón nhẹ mũi chân, bay tới không trung, thi lễ một cái rồi nói, "Đệ tử Cố Tam Thanh Thanh Hàn Quan, ra mắt chư vị tiền bối."
Người dẫn đầu là một vị đạo trưởng mặt mũi tuấn mỹ, hắn nhìn Cố Tam Thanh, lên tiếng, "Cố Liêu, đây là con trai ngươi?"
Cố Tam sững sờ một chút, chợt ngẩng đầu. Phía sau là một đạo trưởng mặt ngọc đồ trắng đang đứng thẳng, gã liếc nhìn Cố Tam Thanh rồi đáp, "Ừ."
Đạo trưởng tuấn mỹ đột nhiên trầm mặt xuống, cầm tay Cố Tam Thanh, sờ nắn xương cốt của y một chút, "Bách Đạo Chi Thể?"
Cố Tam gật đầu.
Đạo trưởng tuấn mỹ hừ lạnh, "Bách Đạo Chi Thể sao có thể tùy tiện nhiễm phải phàm trần? Cố Thanh Liêu thật sự là càn quấy mà!"
Cố Tam nhíu mày, đạo trưởng tuấn mỹ nói, "Bần đạo là Cố Tử Thanh, sau này ngươi sẽ đi theo bần đạo."
Cố Tam, "Gì cơ?"
Cố Tử Thanh không thèm trả lời, nhưng lại nói với những người sau lưng, "Trút xuống cho ta."
Mọi người bay tới xung quanh thôn làng, bắt đầu đổ nước.
Cố Tam, "Đây là?"
Cố Tử Thanh nói, "Nước biển Tứ Hải."
Về Tam Muội chân hỏa, Cố Tam cũng biết một chút. Nó có thể là lửa trong đá, lửa trong mộc, lửa trong vô; cũng có thể là lửa mục quang, lửa ý niệm, lửa khí động... Nhưng cho dù dùng cách giải thích nào, nước biển Tứ Hải đều có thể dập được Tam Muội chân hỏa.
(*) Lửa ánh mắt, lửa suy nghĩ, lửa hơi thở, liên quan tới Phật giáo nên tớ không quá rõ, bạn nào biết góp ý cho tớ nhé.
Cố Tam lạnh giọng, "Không được!"
Nếu so sánh thời gian với nước bình thường, thôn làng kia do đã tích lũy lửa của Phần Cầm nhiều ngày, trở thành một con đê vô hình, chặn thời gian lại. Sau khi lửa hữu hình đốt xong, lửa vô hình lại đốt tiếp. Quanh năm, thôn nhỏ này đã được bao phủ trong lửa vô hình.
Một khi nước biển Tứ Hải đổ xuống, ngọn lửa kia sẽ bị dập tắt hoàn toàn, mà thời gian trăm năm kia sẽ ập lên đầu thôn Đào Nguyên.
Đến lúc đó, toàn bộ thôn làng sẽ trở thành tro, thành bụi, không còn tồn tại nữa!
Người bị đốt quá lâu, hồn phách sẽ bị tổn thương, khó có thể vào được luân hồi!
Cố Tử Thanh thờ ơ, "Vậy thì sao?"
Hắn liếc mắt nhìn thôn dân trên đất, như đang nhìn một đám kiến hôi.
"Bọn chúng cũng chỉ là một lũ người phàm."
Cố Tam khàn giọng, "Ta biết Phần Cầm ở đâu! Mau bảo họ dừng tay! Dừng tay lại!"
Nếu như chỉ mang Phần Cầm đi, ngọn lửa vô hình này sẽ mất rất lâu mới có thể từ từ tắt đi, tuổi thọ của họ cũng chỉ ít hơn hai ba năm so với bình thường. Thôn này, còn có thể tiếp tục sống!
Cố Tử Thanh nói, "Bần đạo không muốn lãng phí thời gian."
"Cố Tử Thanh! Ngươi điên rồi!" Từ xa xa, một thanh kiếm vung tới.
Cố Tử Thanh mặt không đổi sắc, dễ dàng đỡ được.
Cố Thanh Liêu cầm Vị Ương trong tay, "Ai dám trút xuống một giọt thử xem!"
Sắc mặt y xanh mét, trong mắt lộ ra hung quang.
Cố Tử Thanh, "Tiếp tục đi."
Người xung quanh tiếp tục đổ nước biển Tứ Hải xuống. Cố Thanh Liêu vung kiếm ngăn cản, nhưng lại bị Cố Liêu cản trở.
"Phụ thân, ta thấy người điên là ngươi đó! Vì một kẻ phàm tục mà ngươi dám vung kiếm chỉ về tộc nhân, ngươi không muốn sống sao!"
Mười người xung quanh, đều là người Cố gia. Trừ Cố Liêu ra thì toàn bộ đều là con cháu mang tự "Thanh" Đại Thừa Kỳ. Căn bản không hề có phần thắng nào.
Cố Tam kêu lên, "Ông nội!"
Cố Thanh Liêu cúi đầu, lửa của Phần Cầm đã bị dập tắt hơn phân nửa. Bắt đầu từ biên giới của thôn, cây cối, hoa cỏ, từng tấc đất hóa thành tro bụi. Người trong thôn hoảng sợ thét chói tai, chạy trốn tứ phía, nhưng khi có người bước chân ra khỏi biên giới, lại hóa thành tro trong nháy mắt.
Họ bắt đầu quỳ xuống, cầu xin tha thứ, tiếng kêu thê lương vang lên khắp nơi.
Cố Tử Thanh nhắm mắt làm ngơ.
Cố Tam biết được ý đồ của hắn trong nháy mắt... Sau khi toàn thôn hóa thành tro, hắn sẽ có thể tùy tiện tìm được Phần Cầm.
Cố Thanh Liêu siết chặt kiếm, Vị Ương than khóc. Ngón tay y gần như khảm vào da thịt, từng giọt máu rơi xuống. Cố Tam đột nhiên bay xuống dưới, lại bị Cố Tử Thanh chộp trở về.
"Nếu ngươi còn muốn thành tiên, thì dính líu tới những thứ này ít thôi."
Cố Tam quay đầu, nghiến răng nói, "Nếu thần tiên trong thiên hạ ai cũng giống như ngươi, ta nguyện ý vĩnh viễn không thành tiên!"
Cố Tử Thanh cười khẩy, "Sau này ngươi sẽ biết, bần đại đối xử với ngươi tốt như thế nào."
Cố Tam kêu lên với Cố Thanh Liêu, "Ông nội mau xuống đi, bà vẫn còn trong kia đấy!"
Cố Thanh Liêu ngẩn ra, nghiêng đầu đi xuống dưới thôn. Không giống Cố Tam Thanh bị người khác kiểm soát gắt gao, con em Cố gia không ai cản y. Bọn họ chỉ lạnh lùng nhìn y chạy xuống, như đang nhìn một trò hề.
Vạn vật trở thành tro bụi, mạng người như cỏ rác. Bọn họ vòng quanh thôn.
Cố Thanh Liêu chạy vào sân nhà họ Vương.
Nàng ôm đàn, đứng trong viện tử.
Vẫn là lớp y phục trong trí nhớ, vẫn là người trong ký ức xưa.
Áo cưới trang sức đỏ, cuối xuân sao mà bi thương.
"Hiểu Hiểu, nàng..."
Thiên địa mênh mông, bãi bể nay đã hóa nương dâu.
Nàng cười, "Phu quân, trông thiếp có đẹp không?"
"Đẹp... Nàng là người đẹp nhất." Y như si như cuồng mà ở bên nàng, "Là ta sai, đều do ta cả."
Bàn tay y run rẩy đặt lên cây đàn, tiếng đàn trùng điệp vang lên, tạo thành một vòng lửa xung quanh hai người họ. Bàn tay y run mạnh hơn, tiếng đàn như đang than khóc, ngọn lửa điên cuồng nổi lên. Tro bụi vô tận tràn về nơi này, các thôn dân khàn giọng thét chói tai, nhưng vẫn hóa thành từng tấc bụi bặm.
Nàng đè tay y lại, "Đừng đàn nữa."
Vô dụng, vô dụng thôi.
Nàng vùi mặt vào lòng y, dịu dàng cười, "Thiếp đã chờ ngày này lâu lắm rồi."
Rốt cuộc chàng đã quay về, chàng đã quay về rồi.
Nàng cười, "Là ta sai, lúc đầu đáng lẽ ra ta không nên cứu chàng. Lúc đầu... đáng lẽ ta không nên đồng ý đi với chàng."
Lúc đầu, ta thật sự không nên thích chàng.
Thôn dân nuôi dưỡng nàng đã tan thành tro bụi, tất cả đều do nàng mà tạo ra.
Khoảng thời gian trăm năm nặng nề ập xuống, lẽ ra nàng không nên tưởng nhớ.
Sai rồi, sai cả rồi. Nàng nào phải phá hiểu đâu.
Rõ ràng nàng là đêm dài, kéo tất cả mọi người rơi vào vực sâu.
Góc váy của nàng đã bắt đầu hóa thành tro.
Nàng vỗ về gò má y, cười bảo, "Nhưng làm gì có cách nào khác chứ?"
"Ta thật sự, rất yêu chàng."
Rất yêu, ngay từ lần gặp đầu tiên đã yêu rồi. Tại sao trên đời lại có người đẹp như vậy, tại sao trên đời lại có người thú vị như vậy.
Thật sự rất yêu chàng.
Yêu lắm.
Nàng từ từ hóa thành tro bụi trong lòng y, trống rỗng không còn gì.
Cố Thanh Liêu ngã xuống, cuộn tròn lại, từng giọt lệ rơi xuống từ hốc mắt.
Phần Cầm rơi xuống bên cạnh.
"Hiểu Hiểu..."
Cố Tam rút Vấn Trần ra, Cố Tử Thanh cười lạnh, "Vô dụng thôi."
Nhưng y lại chém Vấn Trần vào tay mình.
Cố Tử Thanh chợt thả y ra.
Cố Tam cố sức đi xuống.
Người Cố gia vừa muốn xuống cùng. Có người chợt lên tiếng, "Đừng cử động."
Cố Tử Thanh nghiêng đầu, trước mắt hắn là một người đang đứng thẳng.
Áo xanh tóc đen, vẻ mặt lạnh lùng.
Trong tay hắn cầm chiếc quạt màu đen, lạnh lẽo nói, "Bổn tọa muốn nhìn thử một chút, ai dám đi xuống?"
Cả người Cố Thanh Liêu run rẩy, y nằm trên mặt đất, trong tay giữ một vốc tro bụi. Y lẩm bẩm trong miệng, cũng không biết đang nói gì.
Hệ thống, "Xin ký chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, nhận chủ."
Cố Tam, "Mày im mồm!"
Y không thèm nhìn Phần Cầm, đi từng bước về phía Cố Thanh Liêu.
"Ông nội."
Cố Tam nói rất nhỏ, "Ông nội."
Cố Thanh Liêu bỗng nhiên bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn y.
Mái tóc rối tung, nhưng vẫn tuấn mỹ như xưa, phong lưu hào sảng.
Cố Thanh Liêu cười.
Y nói, "Tam Thanh, xin lỗi con."
Cố Tam lập tức muốn lui về sau, nhưng y bị kéo về. Cố Thanh Liêu siết chặt y, đưa toàn bộ linh lực trong cơ thể truyền vào người Cố Tam Thanh.
Bách Đạo Chi Thể, chứa đựng toàn bộ đạo trong thiên hạ.
Lập tức, cơ thể y như bị xé rách vậy.
Cố Tam nôn ra máu. Linh lực của người Đại Thừa ùn ùn kéo đến tràn vào người y, lục phủ ngũ tạng tựa như bị thiêu đốt. Gân mạch khắp người y đau đớn, co giật toàn thân không ngừng.
Đau.
Cơn đau không ngừng truyền tới.
Cơ thể như bị xé rách, bị cắt nát, rồi lại từ từ hồi phục như cũ.
Cố Tam bắt đầu thấy hoa mắt, y nhớ tới cảm giác như thiêu như đốt trong bụng khi đói tới tận cùng ở kiếp trước. Nhớ tới lúc y nghe tin Cố Đại chết đi, sững sờ đứng yên một chỗ.
Mày khắc chết cả nhà mày.
Mày khắc chết cả nhà.
Đau, đau quá.
Y khàn cả giọng, "Ca, ta đau!"
Vân Trường Ly chợt quay đầu, trường kiếm Cố Tử Thanh ra khỏi vỏ, Vân Trường Ly chỉ có thể ngăn lại.
Cố Tử Thanh nhíu mày, "Thần binh?"
Chiết phiến của Vân Trường Ly vụt mở, tia đỏ chợt hiện ra trên mặt.
Ma khí dày đặc.
"Cút!"
Cố Tam đau đến đỏ ửng mắt, gân xanh nổi lên.
Cơ thể của y không chịu được gánh nặng này, vô số kinh mạch như đứt thành từng khúc, lại được linh khí bổ dưỡng rồi sửa chữa. Cố Thanh Liêu siết chặt tay y, không ngừng truyền linh khí cuồn cuộn vào cơ thể y.
"A..."
Cố Tam nào đã chịu cơn đau như thế nào? Tựa như ngọn lửa lướt qua cơ thể, lại tựa như từng đao một lăng trì mình.
Y lại nôn ra một búng máu, ói ra thịt vụn.
Cố Thanh Liêu ôm y, "Tam Thanh, ông nội không thể ở bên con rồi. Sau này, con nhớ phải sống tốt nhé. Nhớ nghe lời sư huynh sư tỷ của con..."
"Sống cho tốt."
Y dốc hết toàn bộ tinh thần, truyền lại toàn bộ tu vi cả đời của mình cho Cố Tam Thanh. Phần Cầm tấu nhạc, khiến cả người y bao phủ dưới Tam Muội chân hỏa.
"Đừng mà!"
Sấm chớp nổ vang.
Cố Tử Thanh nhíu mày.
Vân Trường Ly nghiêng đầu, năm ngón tay siết chặt Bất Quy.
Thiên lôi quanh người, không ai có thể giúp Cố Tam Thanh được cả.
Cố Tử Thanh cười lạnh, "Tôn giả không sợ Thanh Hàn Quan lại mở ra Tuyệt sát lệnh sao?"
Vân Trường Ly nhìn chằm chằm Cố Tam Thanh, lạnh lùng nói, "Chân nhân không sợ Tứ cốc ma đạo truy sát sao?"
"Làm sao, bần đạo không biết Tứ cốc ma đạo trở thành của Chiết Tiêu tôn giả từ bao giờ đấy?"
Vân Trường Ly lạnh lùng, "Sắp rồi."
Cố Tam nằm rạp trên mặt đất, trước đó ông nội y đã đưa cho y vô số ngọc bội phòng thân.
Đây chẳng qua chỉ là thiên lôi khi Kim Đan thăng lên Nguyên Anh, không nặng, miễn cưỡng làm vỡ chỉ còn một khối ngọc bội.
Còn một khối ngọc bội.
Thất khiếu y còn đang chảy máu, nhưng âm thanh của hệ thống lại vang lên bên tai.
"Đinh! Nhiệm vụ thần binh nhận chủ đã hoàn thành!"
"Đinh! Ban hành mệnh lệnh, tàn sát toàn bộ thôn làng để đoạt thần binh, nhiệm vụ thất bại sẽ trừng phạt, xóa bỏ."
"Đinh! Nhiệm vụ hoàn thành."
"Đinh!..."
Cố Tam nhìn trời, thì ra, thì ra đây chính là miêu tả dòng thoại của Cố Tam Thanh trong quyển sách kia sao?
Tàn sát toàn bộ thôn làng... Y nhớ tới Lý Đại, nhớ tới nụ cười ngây thơ của tiểu nha đầu nhà Lý.
Lý thị vẫn luôn mời họ dùng chung bữa tối.
Đào Hoa Nguyên ngăn cách với đời, cuối cùng vẫn không tồn tại.
Từ trước tới nay, tu chân giới không phải cho trẻ con, chưa hề chỉ có mỗi sự tốt đẹp.
Đây là lần đầu tiên nó để lộ răng nanh với Cố Tam.
Máu tươi đầm đìa.
Thiên lôi kết thúc, trên người y đã không còn da thịt toàn vẹn.
"Đinh! Chúc mừng ký chủ, thành công thăng lên Nguyên Anh."
Vân Trường Ly phi thân xuống, nhưng chỉ nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của Cố Tam.
Giống như tầng lớp băng giá, lạnh lẽo thấu xương.
Vân Trường Ly truyền âm với y, "Nếu đệ muốn, có thể đi với ta."
Cố Tam ngước mắt, trên người y không có chỗ nào là không đau, nhưng lại giống như chẳng đau chút nào. Không thấy Hiểu Hiểu, không thấy Cố Thanh Liêu. Cũng không thấy toàn bộ thôn dân. Nơi này chỉ còn lại tro bụi và hoang vu. Nhưng chỉ mới qua một ngày mà thôi.
Dưới đất còn có hai viên kẹo đang nằm yên, đó là lúc sáng y âm thầm đưa cho tiểu nha đầu ấy.
Có lẽ muội ấy còn chưa ăn.
Cố Tam chống người đứng dậy, ôm Phần Cầm, nhặt hai viên kẹo kia lên.
Y không trả lời.
Y chỉ đi từng bước một về phía Cố Tử Thanh.
Vân Trường Ly nhìn y, Cố Tam cũng không quay đầu lại.
Cuối cùng Cố Thanh Liêu cũng nói hết toàn bộ cho y.
Đây chẳng qua chỉ là sự bắt đầu, còn có nhiều người của Cố gia hơn đang tới đây. Lần đầu tiên Cố Tam biết được, thì ra Thanh Hàn Quan căn bản không ôn hòa an tĩnh như lúc y thấy. Dưới mặt nước là gợn sóng cuồn cuộn, là cuộc tranh đấu không ngừng nghỉ của các thế lực, là cuộc chém giết giành quyền lực của huyết thống.
Đây là một nơi mà đề cao huyết mạch lên trên toàn bộ, đây là một thế giới coi khinh phàm nhân.
Ông nội y, Vân Trường Ly, Quý Dao, Lâm An, Đồ Mi, thậm cả y, Cố Tam Thanh nữa.
Bọn họ, mới thật sự là kẻ khác biệt trong tu chân giới.
Cố Tam Thanh bước từng bước đi tới trước mặt Cố Tử Thanh, cả người run rẩy không ngừng, máu tươi dính trên mặt y, nhuộm thành hồng mai nở rộ.
Cố Tử Thanh nói, "Bần đạo thấy ngươi tuổi còn nhỏ, tha cho ngươi một lần. Ngươi cũng thấy kết cục của Cố Thanh Liêu rồi đấy, vốn y ở Cố gia cũng là bùn nhão không đắp nổi tường, làm gì cũng chỉ biết dùng sức mạnh, tất nhiên không thể bảo vệ ngươi tốt rồi."
Hắn dùng lụa trắng lau máu trên mặt y, nói, "Có vẻ lần này hơi nặng tay, bị thương có đau không?"
Cố Tam Thanh đỏ mắt, hai chân hơi run, nghiêm giọng đáp, "Không đau."
Cố Tử Thanh hơi mỉm cười, rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ, hành động theo cảm tính, nhưng cũng sẽ biết sợ.
Bây giờ dẫn về chính đạo vẫn còn kịp.
Hắn nói, "Ngươi là Bách Đạo Chi Thể, lại có thần binh, kỳ tài ngút trời, sau này sẽ là một trợ lực lớn cho Cố gia ta. Chỉ cần ngươi không tự hủy đi tương lai của mình, ngươi đã được định trước sẽ có thể đứng trên hàng thượng tiên. Cùng ta trở về Cố gia thôi."
Cố Tam Thanh nghẹn ngào, hồi lâu, gật đầu.
Hệ thống, "Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, trở về dòng chính của Cố gia."
"Đinh! Ban hành nhiệm vụ, trở thành gia chủ Cố gia, bảo vệ tông trưởng lão, tôn tử của Cố Tử Thanh, thất bại sẽ trừng phạt, xóa bỏ."
Hệ thống thở dài, khuyên nhủ, "Ký chủ, cậu đừng diễn quá nhập vai. Cuối cùng đây cũng chỉ là một quyển sách thôi."
Chỉ là một quyển sách sao?
Nhưng mà, đây là thật với y.
Là thật thôi.
Cố Tam siết trong tay Vấn Trần, ôm Phần Cầm.
Trong túi trữ vật, chứa một Vị Ương.
Y nghiến chặt răng.
Nhớ, nhớ tất cả cho tao. Dù sao xưa nay Cố Tam chưa hề là thứ tốt đẹp gì.
Bất kể là tu chân giới, hay là ai.
Nếu dám để lộ răng nanh với y, vậy cũng đừng trách y.
Bẻ gãy nó.
———————————————
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Cố sợ truyền âm sẽ bị người ta biết, dù sao ý của y thì Vân Trường Ly cũng sẽ hiểu.
Tui không viết ngược cho hai người đâu... Bởi vì đã thông minh lại còn biết thần giao cách cảm =.= Cho tui cách ngược đi?
Chương sau Tiểu Cố sẽ bùng cháy, bây giờ sẽ xuất hiện version biến thái.
Nói nhỏ cho mọi người biết, thật ra tui mong chờ nó từ lâu rồi (Hình như mình vừa làm lộ điều gì đó 0.0)
Ờm, thanh minh một chút, tam quan của nhân vật trong truyện không phải tam quan của tui~ Mọi người muốn ghét ai thì cứ tự nhiên~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT