Tôn giả, thật ra ngươi cũng là một người rất dịu dàng
—————
Vân Trường Ly lấy được Ma thần binh, tên là Bất Quy.
Mà thần binh này, lại nhận hắn làm chủ.
Mấy người bọn họ ra khỏi rừng, nhân gian thấm mùi hoa thơm chim hót, hồng trần ấm áp.
Lâm An tiện tay lau máu trên mặt, lại lấy ra cái mạng che mặt mỏng đeo lên.
Hai mắt Đồ Mi nhìn nàng, không nói một lời.
Ma binh đã nhận chủ, bên ngoài Lương Thành, cuối cùng cũng không còn là vùng đất cực ác nữa.
Quý Dao vẫn chưa khỏe hẳn, có chút mệt mỏi.
Cố Tam dìu hắn về khách sạn nghỉ ngơi.
Xử lý mọi việc ổn thỏa, Cố Tam ra khỏi phòng Quý Dao.
Vừa xuống lầu, y nhìn thấy Vân Trường Ly ngồi ở một bàn gần cửa sổ.
Kể ra cũng lạ, cả một tầng khách sạn, náo nức nhộn nhịp.
Vậy mà y chỉ nhìn thấy một Vân Trường Ly.
Người này mặt ngọc áo đen, biểu cảm lạnh lùng.
Cố Tam thở dài, ngồi xuống đối diện hắn.
Vân Trương Ly nâng mắt lên.
Cố Tam hỏi: "Làm sao tôn giả biết được?"
Đúng vậy, tuy Vân Trường Ly đã xuyên tạc nguyên nhân quỷ vực hình thành, nhưng nếu để bọn họ đi thăm dò, cuối cùng vẫn sẽ là suy đoán này.
Mà người này, ngay từ đầu hắn đã biết tất cả.
Vào rừng quỷ, hắn gặp bầy quỷ, nhẹ nhàng làm lễ.
Lúc phá phong ấn, hắn ngăn lại một kiếm của Lâm An.
Cuối cùng lại làm một lễ nữa.
Hắn biết, biết tất cả.
Nhưng Vân Trường Ly lại điềm nhiên rót trà, hỏi một vấn đề chẳng chút liên quan: "Làm sao? Ngươi sợ?"
Cố Tam bật cười, đúng vậy, trước đó y sợ y sẽ chết.
Cố Tam cười: "Ta còn tưởng tôn giả sẽ không phát hiện chứ."
Y rất tự nhiên nhận lấy chén trà Vân Trường Ly vừa rót, Vân Trường Ly rũ mi mắt, không nói gì.
Y trêu ghẹo nói: "Tôn giả oai phong như vậy, sao ta lại không sợ được?"
Vân Trường Ly biết rõ tiếng lòng của những quỷ hồn đó, biết rõ cả chấp niệm của bọn họ.
Tại sao hắn không để cho Lâm An công kích bầy quỷ, không phải ngại nàng vướng tay, chẳng qua là không muốn nàng làm những hồn phách đó bị thương.
Thật ra nếu cẩn thẩn ngẫm lại, Vân Trường Ly và Đồ Mi, từ đầu tới cuối vẫn không làm hại bọn họ.
Đưa bọn họ lành lặn đi vào luân hồi.
Cố Tam cười nói: "Nếu tôn giả không bái bọn họ hai lễ kia, ta cũng không thể nhận ra."
Vân Trường Ly đáp: "Thứ mà họ xứng đáng, không chỉ hai lễ."
Cố Tam lại cười.
Tại sao hắn phải hợp tác với Quý Dao, thật ra lý do rất đơn giản.
Hắn không muốn làm những quỷ hồn này bị thương, một chút cũng không muốn làm họ bị thương.
Cố ý xuyên tạc, làm như quỷ vực có uy hiếp lớn, lại là vì muốn giúp bọn họ sớm thoát khỏi bể khổ, đi vào luân hồi.
Những quỷ hồn này chỉ ở lại với chấp niệm trấn giữ Ma binh, bảo hộ nhân dân bình an. Không cố ý đụng vào Ma binh, bọn họ cũng sẽ không công kích, lấy tên quỷ vực, là hữu danh vô thực*.
(*) Hữu danh vô thực: chỉ có danh tiếng chứ không có gì.
Phương pháp đơn giản nhất, thật ra chỉ là diệt đi một chút quỷ hồn, rồi cướp lấy Ma binh.
Cần gì phải cố ý để đệ tử Thanh Hàn Quan chú ý, từng bước từng bước dẫn Đại Thừa Thanh Hàn Quan đến?
Tính toán chi tiết, vì một phương pháp không hề đơn giản.
Cố Tam bỗng nhiên cười nói: "Tôn giả, thật ra ngươi cũng là một người rất dịu dàng nhỉ."
Giống sư huynh y dịu dàng nhã nhặn, dễ dàng nhẹ dạ cả tin vậy.
Cũng giống sư tỷ y mạnh miệng mềm lòng, mặt lúc nào cũng lạnh lùng vậy.
Một người rất hiền lành, cũng thật dịu dàng.
Giống như một ngọn băng đăng vậy, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, nhưng bên trong ấm áp vô cùng.
Vân Trường Ly nâng chén trà lên, lại ngừng bên môi.
Cố Tam nghĩ, người như vậy, làm sao có thể là nhân vật phản diện được chứ?
Làm sao có thể được?
Cố Tam nhếch môi, chỉ cảm thấy vô cùng nực cười.
Nói đúng ra, mình còn giống một nhân vật phản diện hơn.
Hắn lại lướt sang một chỗ khác trên mặt y: "Nếu ngươi sợ, khóe miệng sẽ cong như vậy."
"Nếu ngươi tức giận, khóe miệng ngươi sẽ hơi căng ra, cười thế này."
Ngón tay hắn mang theo mùi trà, Cố Tam chưa từng biết trên đời này còn có mùi trà thơm thoang thoảng như vậy.
Lành lạnh, giống như băng tuyết cuối hè.
Bỗng, Cố Tam không nói được dù chỉ một câu.
Cố Tam vốn nhạy bén sắc sảo, bỗng nhiên một câu cũng chẳng thể thốt ra.
Y đột nhiên quên mình phải nên phản ứng thế nào.
Đúng, trên mặt y bây giờ, hình như cũng chỉ còn lại cười.
Cố Đại thường xuyên đánh y, thua bài đánh, mất tiền đánh, mệt mỏi đánh, đói cũng đánh.
Có lúc cả Cố Nhị cũng đánh y.
Hắn ta mắng, vẻ mặt chúng mày như vậy là có ý gì, ông đây nuôi chúng mày, chúng mày còn dám ngang mặt dạy lại ông?
Hàng xóm cũng mắng, mặt mày như vậy là có ý gì?
Ngang mặt đi, ngang mặt nữa đi!
Sau đó, y luyện ra thói quen như vậy.
Dù có tủi thân, y cũng sẽ cười, rồi tàn nhẫn trả thù vào lần sau.
Cố Tam Thanh đã hai mươi tuổi.
Cố Tam Thanh được mọi người cưng chiều, thiên chi kiêu tử đã lớn như vậy rồi.
Mà Cố Tam vui giận không hề biểu hiện, lòng dạ độc ác.
Vẫn luôn chưa từng biến mất.
Vẫn luôn như vậy.
Vân Trương Ly thu tay lại, những nơi hắn chạm nhẹ lên má Cố Tam nóng hừng hực, không nói được rốt cục là cảm giác gì.
Cố Tam sờ mặt mình một cái.
Yên lặng.
Hai bên nhìn nhau, Cố Tam có thể thấy được mắt của Vân Trường Ly.
Dưới ánh nắng mặt trời, cặp mắt đó.
Thật xinh đẹp.
"Ôi"
Cố Tam bỗng như bị quỷ ám, rất vô lễ mà chọc chọc hắn: "Chúng ta kết nghĩa huynh đệ đi."
Hoàn toàn yên tĩnh.
Vân Trường Ly mở to mắt nhìn y.
Cố Tam tiếp tục nói: "Tôn giả ngài xem, chúng ta đều giống nhau, thông minh như vậy, người thông minh nói chuyện với người thông minh có nhiều lợi ích đó."
"Bây giờ ta còn yếu, nhưng ta mới hai mươi tuổi, cũng Kim Đan rồi đúng không? Ta sẽ tới Đại Thừa rất nhanh
thôi, ngài đừng không tin, thật đó. Kết huynh đệ đi, được không? Được không?"
Lần đầu tiên y hận mình không dùng toàn bộ hai tư giờ để tu luyện.
Quá chậm, quá chậm rồi.
Đầu óc y nóng hết cả lên, mồ hôi đổ đầy lòng bàn tay.
"Ngài xem, dù gì thân phận ta trong tiên môn cũng tính là không tệ, nói không chừng còn có thể giúp ngài một chút..."
Y lại cảm thấy mấy lời này hơi quá kiêu ngạo, vội vàng bổ sung: "Không phải vậy, không phải vậy, ý ta là, là ta, ta..."
Đầu lưỡi y như xoắn hết cả lại, nói cái gì cũng có vẻ không đúng lắm.
Câu trước đá câu sau.
Sau đó...
"Được."
"Tôn giả ngài tin ta, ta..." Cố Tam ngây ngẩn: "Ngài vừa nói "được"?"
Vân Trường Ly gật đầu.
Ánh mặt trời chiếu lên Cố Tam đầu óc mơ màng.
"Á ngài đồng ý rồi!" Cố Tam hô to: "Không được đổi ý đâu đấy!"
Điên rồi, Cố Tam cảm thấy y thật sự điên rồi.
Ngọc Hoàng đại đế Vương Mẫu nương nương chúa Jesus thậm chí chủ nghĩa Mác cũng không cứu được y nữa rồi.
Y vốn mang mệnh của nhân vật phản diện, lại còn đi góp vui cùng một đại ma đầu.
Không thể, không thể mà.
Lý trí nói với Cố Tam, mau thu những lời này về ngay, mau nói đi, mày chỉ nói đùa thôi.
Rồi lại thốt lên: "Ngài, ngài, ngài đồng ý rồi đó!"
"Ừ."
Gió ấm trầm hoa cùng đối ẩm, đầu hạ lại chẳng thấy cái lạnh mùa xuân.
Bên ngoài khách sạn kẻ đến người đi, có cười, có không cười, đứng cùng nhau nói chuyện.
Tiếng gã bán rong gào to, tiếng bà chủ quán rượu rao hàng.
Trong khách sạn vang tiếng tiểu nhị cao giọng: "Quý khách, tới đây!"
Không nghe được, tất cả đều không nghe được.
Bỗng, Cố Tam gọi nhỏ một tiếng: "Ca."
Âm thanh nho nhỏ kia, chính y cũng chẳng nghe rõ.
Vân Trường Ly vốn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nay lại nghiêng đầu nhìn y.
Trường bào đen nhánh, mi mục lạnh lùng.
"Ừ, ta đây."
———————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Đều do người ta thiết lập thân phận hơi xa, vất vả ba chục ngàn chữ hai người mới xuất hiện cùng nhau được... Lệ rơi đầy mặt.
Nhưng mà nếu hai người đã kết bái huynh đệ rồi thì bổn cung không sợ há há há há há há các bợn hiểu mà.
Thật ra thì Cố Tam bình thường vẫn rất phù hợp với hình tượng ngoài lạnh trong nóng... Nhưng vừa thấy Vân Trường Ly thì sụp đổ rồi, cái này tui cũng chẳng có cách nào nha nha...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT