*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tác giả: Hành Khách Bất Tri Danh
Editor: Tiểu Trùng – Emily
☆ Chương 13 ☆
Đưa hồn. Rời núi
Nơi mà Vân Trường Ly qua lại
—————
Hệ thống, "Nhiệm vụ kế tiếp của cậu là năm mươi tuổi Nguyên Anh."
Cố Tam, "Biết rồi."
Cố Tam không ngờ, lúc y rời núi lần nữa, vẫn là tiết mộ xuân.
Một năm nay, Quý Dao xuất quan, thêm cả vạn trượng thiên lôi bên người.
Thanh Hàn Quan lại thêm một người Đại Thừa.
Chưởng môn mừng rỡ, đúng lúc bên ngoài Thanh Hàn Quan có một nơi hỗn loạn, bèn sai Quý Dao Lâm An đi trước.
Thứ nhất là để củng cố cảnh giới, thứ hai là để tâm tính thêm phần vững chắc.
Vì vậy, đoàn người đứng dưới ngoài thành Lương.
Cố Tam, "Tại sao đệ cũng tới đây?"
Quý Dao cười đáp, "Cố sư tổ nói cảnh giới của đệ tăng nhanh quá, lo lắng cho tâm tính của đệ. Nên cố ý bảo chúng ta mang theo đệ vào hồng trần, trải nghiệm một chút."
Hai mươi mà đã Kim Đan, quả thật quá nhanh.
Cố Tam Thanh là Bách Đạo Chi Thể, bọn họ không lo về tốc độ của y, mà lo về tâm cảnh của y hơn.
"Hơn nữa, xưa nay huyền môn có bao giờ yên ổn đâu." Cố Thanh Liêu âm thầm nói với Quý Dao, "Cây to gió lớn, với cảnh giới của Tam Thanh, lúc cần thiết thì con phải áp chế nó."
Cố Tam nghiêng đầu, bảo, "Vậy sao?"
Quý Dao cười vuốt ve tóc y.
Mười năm không gặp, Cố Tam Thanh lớn lên rất nhiều.
Tu chân không có năm tháng, đường cầu tiên dài đằng đẵng.
Vẻ ngoài của y không tuấn mỹ phóng khoáng như Cố Thanh Liêu, lại có mấy phần thanh tú của nho sĩ thư sinh.
Khóe mắt hơi cong, chẳng rõ buồn hay vui.
Quý Dao nhớ sư đệ này từ nhỏ đã thích cười.
"Nghe nói ở Lương Thành này có ma quỷ lộng hành, các đệ tử tra xét như nào cũng không có manh mối. Cứ lặp đi lặp lại như vậy cũng chẳng khá hơn chút nào. Cho nên lần này chưởng môn sư tôn gọi ta tới đây để quan sát xem như thế nào."
"Trên đời này thật sự có quỷ ư?"
"Tất nhiên, sau khi con người chết đi, hồn phách phải đi tới địa phủ, vào luân hồi. Nhưng nếu hồn phách có chấp niệm quá nặng, lại chậm chạp không thể tháo gỡ, vậy thì sẽ quanh quẩn ở nhân gian, hóa thành ác quỷ u hồn, cho đến khi chấp niệm tan hết."
"Việc ta phải làm, chính là siêu độ cho họ, tránh gieo họa cho nhân dân."
Cố Tam nhìn về phía trước.
Lương Thành vốn là cổ thành, xung quanh bốn bề đều là núi, trên núi thì có rừng.
Những cái cây này chẳng biết được trồng từ bao giờ, nay đã che khuất bầu trời.
Bên trong rừng không có chim chóc, rất yên tĩnh, tựa như tất cả âm thanh trong thiên địa đều biết mất không còn.
Từ xa đã có một cảm giác không thoải mái ập đến.
"Sư thúc!"
Có đệ tử ra khỏi thành chào đón, "Chư vị sư thúc cuối cùng cũng tới rồi, đệ tử vô cùng cảm kích."
Quý Dao gật đầu.
Đệ tử kia nghiêng đầu, lập tức dẫn đường, đưa họ vào thành.
Tường ngoài thành Lương rất cao, bên trong và bên ngoài tựa như hai thế giới.
Bên ngoài vắng tanh không một bóng người, nhưng bên trong lại là hồng trần náo nhiệt ầm ĩ.
Tiếng rao hàng của quán rong dọc đường phố, tiếng chiêng trống, tiếng la hét của tạp kĩ ảo thuật.
Cũng không khác những nơi khác là bao.
Cố Tam im lặng không lên tiếng, quan sát xung quanh.
Lâm An cũng không nói gì, đứng ở sau cùng.
Đệ tử kia nói nhỏ cùng bọn họ, "Nhắc tới đây cũng kì lạ, tuy nói nơi này có ma quỷ lộng hành, nhưng vẫn chẳng có ai bị thương vong dù chỉ một chút. Nói đúng không sai, nhưng đến tối, tử khí u ám bên ngoài không ngừng toát ra, gió lạnh buốt."
Quý Dao hỏi, "Các ngươi có từng phái người kiểm tra trong khu rừng chưa?"
Đệ tử đáp, "Có chứ, nhưng làm kiểu gì cũng không vào được rừng. Có bao nhiêu đệ tử đi vào thì có bấy nhiêu người đi ra. Chúng ta đoán có thể là họ đi vào trong nhưng lại lập tức đi đường vòng ra ngoài."
Quý Dao lại hỏi, "Có trận pháp sao?"
Đệ tử lắc đầu, "Không giống trận pháp lắm."
Quý Dao im lặng.
Đệ tử bảo, "Chúng ta đã tìm hiểu rất lâu, nhưng nơi này vẫn luôn bình yên ổn định, gần đây cũng không có ai chết bất đắc kì tử, thật sự không biết quỷ khí xuất hiện từ nơi nào, lại vấn vương điều gì."
Quý Dao trầm ngâm suy nghĩ rồi nói, "Tối nay các ngươi chọn vài người, đi cùng ta tới rừng quỷ này."
"Rõ."
Đêm đó, như một lẽ đương nhiên, Cố Tam Thanh bị bỏ lại trong khách sạn.
Cùng ở lại với y là mấy tiểu đệ tử.
Mọi người chen chúc nhau trong gian phòng hảo hạng.
Lâm An ngồi cạnh cửa, ôm kiếm nhắm mắt.
Trong căn phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Bên ngoài là mưa bụi bay bay.
Cố Tam ngồi trên sàng tháp*, cầm bát bánh ngọt ăn.
(*) Sàng tháp: Mấy tiểu đệ tử vây quanh bàn, ngươi nhìn ta một cái, ta ngó ngươi một chút, cũng không ai biết phải nói chuyện gì.
Cố Tam đang nghĩ lung tung, một chút bối rối thoáng qua.
Y ăn xong bát bánh này, lại lấy ra một bọc mứt hoa quả, thuận tay tháo thanh kiếm sau lưng ra, học sư tỷ của mình ôm vào trong ngực.
Kiếm này không thể so với sự tao nhã của sư huynh, cũng không bằng khí thế của sư tỷ.
Thanh kiếm này có vẻ ngoài bình thường, không xấu không đẹp, không danh không tiếng.
Y gọi nó là Vấn Trần.
Căn phòng vẫn hoàn toàn yên tĩnh như cũ.
Cố Tam ăn xong mứt hoa quả, bắt đầu ăn tiếp đậu khô*.
(*) Đậu khô:Ăn xong đậu khô, uống hai hớp trà.
Mò ra một túi đậu phộng.
Thời gian càng lúc càng lâu, mưa càng ngày càng lớn.
Bỗng dưng Cố Tam lại bất an một cách khó hiểu.
Hạt mưa như đao, bổ vào mái nhà và cửa sổ.
Tia chớp lóe sáng lướt qua.
Cắt ngang màn đêm, trong chớp mắt tạo ra ánh sáng ban ngày.
Tiếng sấm nổ rầm.
Lâm An chợt mở mắt.
"Rầm" một tiếng, cửa khách sạn bị phá vỡ.
Mấy đệ tử đỡ Quý Dao té ngã trên mặt đất.
Cố Tam chạy tới, vội tiếp lấy Quý Dao.
Trước mắt là vệt máu chấn động lòng người.
Cố Tam đưa tay đút hắn mấy viên đan được.
Lâm An cầm kiếm trong tay, "Đã có chuyện gì xảy ra!"
Mấy đệ tử nôn ra máu, không nói thành lời.
Bỗng có một đệ tử sau lưng thét chói tai, giọng điệu thảm thiết, "Quỷ! Có quỷ!"
Cố Tam nghiêng đầu, lại thấy một người hồng y tóc đen, ngồi trên bệ cửa sổ.
Mưa tuôn như thác, sấm chớp rền vang.
Đệ tử kia bị dọa đến run bần bật, mấy người nọ rúc lại gần nhau.
Cố Tam, "..."
Con quỷ này, hình như hơi quen quen?
Lâm An mặt mày lạnh lùng, trọng kiếm phát ra tiếng vang trầm thấp.
"Nữ quỷ" kia cười sặc, nói, "Vị tiểu ca ca này, ngươi gọi nô gia là quỷ, nô gia không vui đâu."
Đầu mày khóe mắt nàng đều là sự quyến rũ, nghiêng người dựa vào cạnh cửa sổ.
Tựa như đóa hải đường thịnh thế nở rộ trong đêm mưa.
Lâm An vung trường kiếm, nhắm thẳng vào nàng, gằn từng chữ, "Ngươi đã làm gì sư huynh của ta?"
"Hợp Hoan tôn giả!"
Đồ Mi xoa môi, cười nói, "Chà, câu này... đúng là nô gia muốn làm gì đó với hắn, sao lại nỡ làm hắn bị thương được chứ?"
Nàng ta ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Tam, "Ngươi nói xem đúng không?"
Cố Tam ngẩn ra, bên cạnh lại có người lạnh lùng nói, "Song Viễn chân nhân bị thương không phải do chúng ta làm, xin tiên tử hãy buông kiếm xuống."
Lập tức, đồng tử Cố Tam co rụt lại, lục phủ ngũ tạng tựa như bị đông cứng lại.
Mồ hôi lạnh lướt dọc theo sống lưng y.
Chẳng biết từ lúc nào, người nọ đã đứng bên cạnh y rồi.
Lặng yên không một tiếng động, không ai nhận ra.
Vân Trường Ly.