Trong đêm đó, Từ Kiều Kiều tâm sự cùng Bùi Văn Văn.
- Văn Văn, xin lỗi!
Từ Kiều Kiều áy náy nói.
- Vì sao lại xin lỗi với ta?
Thanh âm Bùi Văn Văn trống rỗng, vô hỉ vô bi, không mang theo chút cảm tình nào.
- Lúc đó Tiêu Trần động thủ đánh ngươi, ta không quan tâm ngươi đầu tiên, mà lại đi khuyên Tiêu Trần bỏ đi, ta cho rằng…
- Không cần giải thích, chuyện này đã qua đi!
Bùi Văn Văn cắt đứt lời nói của Từ Kiều Kiều, ngẩng đầu nhìn lên khoảng không, không biết đang suy nghĩ cái gì trong đầu.
- Văn Văn!
Lúc này, Bùi Gia Hoành hưng phấn chạy tới, kéo tay Bùi Văn Văn, nói:
- Đi theo ta!
- Ba, đi đâu vậy?
- Ngươi không muốn báo thù sao?
- báo thù?
Bùi Văn Văn ngẩn ra, còn Từ Kiều Kiều thì biến sắc.
- bá phụ, ngươi chỉ Tiêu Trần sao?
Bùi Gia Hoành liếc mắt nhìn Từ Kiều Kiều, cười lạnh:
- Lần này hắn chết chắc rồi!
- ba, hắn không phải là một tên Tiên Thiên Tông Sư sao? Trước đó ba nói, Sử gia cùng Bùi gia cộng lãi cũng không đánh lại hắn, không cho ta nghĩ đến việc báo thù?
Bùi Văn Văn cũng không biểu hiện ra kích động, mà ánh mắt trở nên phức tạp khó hiểu.
- Trước đó là trước đó, không giống bây giờ.
Bùi Gia Hoành nói:
- Văn văn, ngươi còn nhớ Sử gia gia không?
- Đương nhiên là nhớ, nhưng bảy tám năm rồi ta chưa thấy ngài.
- ha ha… ta cũng vừa nhận được tin tức, Sử gia gia ngươi đã đột phá đến Tiên Thiên Tông Sư.
- Cái gì, Sử gia gia bước vào tiên thiên?
Con ngươi Bùi Văn Văn hiện lên vẻ khiếp sợ.
- Không sai, kỳ thực là hai năm trước đã đột phá, nhưng mà hắn vẫn một mực bế quan, không người nào biết mà thôi.
- Sử gia gia bây giờ.
- Hừ, tiểu tư kia không kiêng kỵ chút nào, chà đạp tôn nghiêm của Sử gia, Sử gia gia sao có thể tha hắn?
- Tiêu Trần!
Từ Kiều Kiều bỗng nhiên hô ra một câu, liền chạy ra phía ngoài
Bùi Gia Hoành nở một nụ cười, nói:
- Văn Văn, chúng ta dẫn cao thủ trong tộc đi, trợ giúp Sử gia gia ngươi, giết tiểu tử kia.
- Ba, kỳ thực…
Bùi Văn Văn do dự chốc lát, thở dài nói:
- Hay là quên đi!
- Cái gì, quên đi?
Bùi Gia Hoành không hiểu, hỏi lại:
- Lẽ nào, con không giận hắn?
- Hận, lúc đó rất hận, bây giờ cũng hận, nhưng mà… không phải hắn đã buông tha chúng ta rồi sao?
Bùi Văn Văn nói:
- Nếu Sử gia đã xuất thủ, chúng ta cần gì phải làm điều thừa? Thuận theo tự nhiên đi, hắn sống cũng được, chết cũng thôi, đều không có quan hệ gì với chúng ta.
Bùi Gia Hoàng nghĩ một chút, nói:
- Cũng được, mà hắn chết chắc rồi. Chúng ta không ra tay, nhưng đến hiện trường quan sát một chút, có thể gặp hắn lần cuối cùng.
…
Cũng trong lúc đó.
Bên trong Sử phủ.
Tâm thần phụ tử Sử Văn Vũ không yên.
- ba, ngài nói gia gia tự mình xuất thủ, có thể đối phó được tiểu tư kia không?
- Đó cần phải nói à? Gia gia con hai năm trước đã đột phá tiên thiên, một tên tiểu tử làm sao có thể so sánh? Không chi, Gia gia ngươi còn có vị đại nhân kia hỗn trợ.
Nghĩ đến việc hai gã Tiên Thiên Tông Sư đồng thời ra tay, lại tăng thêm nhiều võ giả nội kình như vậy, trong lòng Sử Văn Vũ cũng yên tâm một chút.
Kỳ thức, cánh tay hắn bị Tiêu Trần đánh thương, hắn cũng không căm hận Tiêu Trần như vậy, nhưng có một điều mà hắn căm hận Tiêu Trần như vậy, chính là mang Tào Nhạn Tuyết đi.
Nữ nhân Sử Văn Vũ hắn coi trọng, đã định trước là không thể thuộc về người khác.
- Ba, ta có một cái vấn đề!
Sử Văn Vũ bông nhiên hỏi lại.
- Sử Văn Vũ khẽ cười nói:
- Ngươi muốn hỏi về Khổng đại nhân?
- Vân, người này có lai lịch như thế nào?
Tuy rằng không phải lần đầu Sử Văn Vũ gặp Khổng đại nhân, nhưng đối với lai lịch của hắn, lại có hiểu biết hạn hẹp.
- Vấn đề này, chờ hắn trở về tự mình nói cho ngươi biết, hắn rất coi trọng ngươi, có ý định dẫn ngươi đến cái tổ chức bí mật kia!
Sử Văn Vũ nghe vậy, ánh mắt sáng lên.
Tuy hắn không biết tổ chức phía sau Khổng đại nhân là gì, nhưng khẳng định là rất cường đại, không thì làm sao có thể dễ dàng giúp gia gia đột phá tiên thiên cảnh?
- Tính toán thời gian, hắn là đã đến lúc rồi? dù sao chúng ta cũng có hai cao thủ tiên thiên, còn có Nghiêm Thông cùng Nghiêm phi…
- Ngươi đón đúng, thời gian vừa vặn!
Đột nhiên có một thanh âm lạnh lùng vang lên.
Theo sau tiếng nói là hai đạo quang điện đoạt mệnh mà đến.
Phì phì!
Hai người Sử Văn Vũ cùn Sử Vân Phong không kịp phản ứng, đã bị kiếm quang đâm thủ cơ thể.
Lúc ý thức còn chưa biến mất, hai người ngẩng đầu lên, nhìn một bóng người lớt qua, khi nhìn rõ.
Đó là một thiếu niên mặc áo trắng, không nhiễm bụi trần, dưới ánh trăng càng trở nên thần thánh, tay phải nhẹ mở ra, vãn đang điều khiển kiếm khí.
- Vì sao ngươi..
Nghi hoặc, phẫn nộ, không cam lòng…
Hai người không thể hiểu được, gặp phải hai tên cao thủ tiên thiên vây vông, hắn lại có thể xuất hiện ở đây.
- Các ngươi muốn hỏi, vì sao ta lại xuất hiện ở nơi này?
Thiêu niên quay lưng lại.
- Thực ra rất đơn giản, ta xuất hiện ở nơi, có nghĩa là những người vây giết ta đã chết, vậy thôi!
Khi lời nói vừa dứt, bóng người thiếu niên kia cũng biến mất, giống như đã rời đi.
Trong lúc này, hai người Sử Văn Vũ và Sử Vân Phong co giật, thân thể ngã xuống, không còn chú sức sống nào.
…
ở ngoài quán rượu, ba người Bùi Gia Hoành, Bùi Văn Văn, Từ Kiều Kiều chạy tới, lập tưc phát hiện được cảnh tượng đáng sợ.
thi thể nằm đầy đất!
cả đường phố bị nhuốm máu, máu đỏ chảy ra như một dòng suối.
- Ọe…
Bùi Văn Văn cảm giác buồn nôn, cả đời cô chưa từng thấy qua hình ảnh máu tanh như vậy.
- Văn Văn đừng sợ, dù sao tiểu tử kia cũng là Tiên Thiên Tông Sư, muốn giết hắn cũng cần phải bỏ ra cái giá nhất định.
Bùi Gia Hoành an ủi Bùi Văn Văn.
- chiến đấu đã kết thúc, có nghĩa là tiểu tử kia đã chết, hoặc là bị bắt sống, không có khả năng thứ ba.
Nghe những lười này, lại giống như là tự an ủi bàn thân.
Từ Kiều Kiều cũng cảm giác buồn nôn, nhưng cô vẫn mạnh mẽ chạy về phía trước.
Cách đó không xa, có một người mặc áo tim đang đứng, đoan trang thanh nhã, giống như là nữ thần, không hợp với cảnh tượng huyết tinh này
- Ngươi là…Tào Nhạn Tuyết?
Từ Kiều Kiều nhận ra Tào Nhạn Tuyết, vội vàng hỏi:
- Tiêu Trần đâu, ngươi có nhìn thấy Tiêu Trần không?
Tào Nhạn Tuyết quay lại, thấy Từ Kiều Kiều sốt ruột, cười nhạt:
- Không cần lo lắng, sư tôn không có việc gì!
- Sư tôn!
Từ Kiều Kiều giật mình,, lúc này mới nghĩ tới, Tiêu Trần thu Tào Nhạn Tuyết làm đệ tử ký danh, sư tôn trong miệng Tào Nhạn Tuyết chính là chỉ Tiêu Trần.
- Tiêu Trần thật không có việc gì?
Từ Kiều Kiều có chút khó tin.
Hiện trường thảm khốc như vậy, cho dù hắn cường đại hơn, cũng không có khả năng vô sự chứ?
- Sư tôn có thể có việc gì, ngài không phải là thứ phàm phu tục tử như chúng ta có thể đánh giá!
Tào Nhạn Tuyết dịu dàng đánh giá, trong đầu không ngừng nhớ lại một màn đó.
Tràng điện kia quá máu tanh, nhưng cô lại không để ý đến cảnh tượng đó, mà đặt tâm tư lên thân ảnh áo trắng với phong thái trác tuyệt đó.
Có lẽ lúc trước, cô chỉ cảm kích cùng tôn kính Tiêu Trần.
Nhưng bây giờ, cô đối với Tiêu Trần, chính là như thần tượng, cái mà cô hướng tới.
- Tào Nhạn Tuyết, vì sao ngươi còn ở đây, Sử gia không có bắt cô đi?
Lúc này Bùi Văn Văn cùng Bùi Gia Hoàng cũng đi tới, trông thấy Tào Nhạn Tuyết thì rất kinh ngạc.
Nếu như Sử gia thắng Tiêu Trần, vì sao lại có thể bỏ qua Tào Nhạn Tuyết?
- Lẽ nào..
Người Sử gia chết sạch, Sử Vĩnh Xương cùng cao thủ tiên thiên hắn mời đến, đều bị sư tôn chém giết, gia chủ Bùi gia, ngươi nói ai còn dám tới bắt Nhạn Tuyết?
Tào Nhạn Tuyết nhìn về phía Bùi Gia Hoành cùng Bùi Văn Văn, thần sắc mang theo châm chọc.
- Sử gia chết rồi?
Thần sắc Bùi Gia Hoàng dại ra, không dám tin tưởng.
Hai đại tiên thiên cùng nhiều cao thủ nội kình hư vậy, lại bị thua dưới tay một người, còn bị tàn sát hết sạch?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT