- Này!

Tiêu Vũ Phỉ chạy ra.

Chiếc xe audi trắng tuy không phải rất đắt tiền, giá tầm hai mươi vạn, nhưng mà Tiêu Vũ Phỉ rất yêu thích nó.

Chủ nhân chiếc ferrai đỏ cũng không có ý định bỏ chạy, lập tức ngừng xe.

- Mẹ nó, cái kiểu xe này thật khó lái!

Thanh âm hùng hổ vang lên, một người đan ông tầm bốn mươi tuổi nhảy xuống xe.

- Ngươi lái xe kiểu gì mà đụng vào xe ta rồi?

Tiêu Vũ Phỉ chất vấn tên nam tử đầu trọc.

- A, cô nàng xinh đẹp, xe này là của ngươi?

Nam tử đầu trọc không có ý định nhận lỗi, mà hai mắt sáng lên quan sát Tiêu Vũ Phỉ.

Nữ nhân xinh đjep thì Quang Đầu Cường hắn gặp qua không ít, nhưng người đẹp như vậy thì thật hiếm thấy, có thể nói là cực phẩm.

Tiêu Vũ Phỉ hiện ra thái độ chán ghét, lạnh lùng nói:

- Ngươi đụng phải xe ta, vậy thì phải nói chuyện bồi thường!

- Ha ha, một chiếc audi mà thôi, cham vào thì chạm. Không bằng nàng đi theo ta, ta cho nàng một cái xe mới.

Quang Đầu Cương hiện ra vẻ mặt hèn mọn, muốn tiến lên.

Nhưng mà lúc này, một nắm đấm đập tới.

Bành!

Quang Đầu Cường bị ăn đấm, lảo đảo lui ra sau, ngã trên mặt đất, cả mũi đều chảy máu ra.

- Tiêu Trần?

Tiêu Vũ Phỉ kinh hãi, nàng không nghĩ đến Tiêu Trần lại quả đoán như thế, một quyền liền đánh Quang Đầu Cường, đánh chảy cả máu mũi.

Nhưng mà đánh người ở nơi công cộng, thì sự việc khó giải quyết!

Tiêu Trần đứng trước Tiêu Vũ Phỉ, nói:

- Yên tâm, ta biết chừng mực, ngươi và Tiêu Vũ Phỉ lui ra một bên đi.

Tiêu Vũ Phỉ còn đang lo lắng, Hạ Thi Vận kéo nàng ra:

- Tiêu Trần có thể ứng phó, nên đứng quan sát.

Trong đầu Hạ Thi Vận hiện ra hình ảnh Tiêu Trần đánh ngã đám người Ngô Minh ở cổng trường học, đương nhiên là đối phó với Quang Đầu Cường thì sẽ không có vấn đề gì.

Nhưng mà, nàng cũng không biết vì sao đột nhiên Tiêu Trần lợi hại như vậy.

- Thi Vận, ngươi…

Tiêu Vũ Phỉ không rõ vì sao Hạ Thi Vận lại tin tưởng Tiêu Trần như vậy, vừa rồi rõ ràng là do Quang Đầu Cường bị đánh một quyền bất ngờ mới không kịp phản ứng, chứ hắn lớn hơn Tiêu Trần cả một cái đầu đó.

Quang Đầu Cường bối rối hồi lâu mới phản ứng được, dùng tay xoa xoa mũi, kết quả là thấy cả tay có máu, lúc này liền nổi giận.

- Tiểu tử, con mẹ người, ngươi biết ta là ai không mà dám đánh ta?

Quang Đầu Cường đứng lên, hai tay dùng sức xé áo mình ra, lao đến phía Tiêu Trần điên cuồng.

Đối với lần này, Tiêu Trần chỉ cười nhạt.

Xé y phục? Thể hiện là mình hung hăng à?

- Cẩn thận!

Trong lòng Tiêu Vũ Phỉ nóng như lửa đốt.

Nhưng sau một khắc, Tiêu Trần lại đánh ra một quyền, đánh đúng đầu Quang Đầu Cường.

Bành!

Quang Đầu Cương bay ra ngoài hai thước.

- Chỉ có chút tài cán này mà cũng đi đánh nhau?

Tiêu Trần đi đến trước mặt Quang Đầu Cường, nhìn xuống nói:

- Ngươi đụng phải xe chúng ta, bồi thường!

- Bồi thường con mẹ ngươi!

Quang Đầu Cường như bị mất lý trí, vùng vẫn đánh về phía Tiêu Trần.

Chỉ là khi hắn đứng giận, Tiêu Trần lại giẫm một chân lên mặt đất, lạnh lùng nói:

- Còn dám lộn xộn, ta phế đi ngươi!

Tiêu Vũ Phỉ nghe thấy mà cảm thấy khó tin, đây thực sự là đệ đệ nhu nhược trước kia của mình sao.

Lúc này hắn lại có thân thủ nhanh nhẹn như vậy?

Nghĩ đến hắn ra tay vì mình, trong lòng Tiêu Vũ Phỉ lại ấm áp, cảm động.

Từ khi phụ mẫu gặp chuyện không may, đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được cảm giác có người bảo vệ!

Nhưng mà nghe thấy Tiêu Trần muốn phế Quang Đầu Cường, nàng nhanh chóng đi lên, kéo tay Tiêu Trần nói:

- Tiêu Trần, ta nghĩ là quên đi, chỉ là hư chút đầu xe, cũng không đáng bao nhiêu tiền.

- Như vậy sao được?

Tiêu Trần không đồng ý.

Kỳ thực, vấn đề bồi thường không quan trọng bằng thái độ của Quang Đầu Cương làm Tiêu Trần cảm thấy không thoải mái.

- Quang Đầu Cường, ngươi đang làm cái gì?

Một thanh âm vang lên.

Đám người Tiêu Trần nhìn lại, chủ thấy một quý cô ung dùng đi đến, phía sau có một lão giả mang khí tức nội liễm.

- Lão đại!

Quang Đầu Cường thấy nữ tử đó, lý trì dần dần khôi phục, trong lòng mừng rỡ khôn cùng.

Tiếng “lão đại” này, khiến thần sắc ba người Tiêu Trần đều cổ quái.

Cô gái áo đen nhìn thấy mặt mũi Quang Đầu Cường toàn máu, cau mày hỏi:

- Có chuyện gì xảy ra, là ai đánh người?

- Là tiểu tử này!

Quang Đầu Cường chỉ vào Tiêu Trần.

Cô gái áo đen liếc nhìn Tiêu Trần, đùa cợt:

- Quang Đầu Cương, có phải ngươi càng sống càng thụt lùi à, ngay cả một học sinh cũng đánh không lại?

- Ta…

Quang Đầu Cương câm miệng, không nói được gì.

Đúng là hắn rất buồn bực, lấy thân thể to cao của hắn, đối phó với một hai bảo vệ còn không có vấn đề gì, mà lần này lại bị Tiêu Trần đánh cho hai quyền.

Nắm đấm của Tiêu Trần cũng không phải cực khỏe, chỉ giống như có một loại ma lực thần bí, để hắn chỉ có thể trừng mắt nhìn nắm đấm đi tới, không thể tránh thoát.

Cô gái hất tay áo nói:

- Được rồi, đi sang một bên, đừng để cho ta mất mặt!

Sau đó nàng nhìn về phía Hạ Thi Vận cùng Tiêu Vũ Phỉ, cuối cùng là nhìn về phía Tiêu Trần, khẽ cười:

- Tiểu soái ca, thân thủ của ngươi rất tốt?

Tiêu Trần thản nhiên nói:

- Ngươi muốn thay hắn bồi htuowfng?

- Bồi thường? Bồi thường cái gì?

Nữ tử liền hỏi lại.

- Cái tên đầu trọc kia đụng hư xe của chúng ta, đương nhiên phải bồi thường!

- Thì ra chính vì vậy mà đánh nhau.

Nữ tử đưa mắt nhìn về phía chiếc au đi trắng, liền hiểu mọi việc, quay về phía Tiêu Trần nói:

- Việc này đúng là Quang Đầu Cường sai, nhưng mà ngươi lại đánh hắn thành ra như vậy giờ, là hòa có được không?

- Đương nhiên là không được!

- Ta đánh hắn, là bởi vì hắn không có tự trọng, không có liên quan đến việc tông xe.

Nữ tử kia nghe thấy thế, thần sắc cứng đờ, nở một nụ cười.

- Miêu Thanh Phượng ta hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ta thấy có thiếu niên cường thế như vậy trước mặt ta.

- Miêu Thanh Phượng?

Sắc mặt Tiêu Vũ Phỉ đột nhiên biến đổi, tiến lên một bước:

- Miêu hội trưởng, tiểu đệ lỗ mãng, xin ngài không chấp nhặt với hắn!

- Xin lỗi làm gì, chúng ta chiếm lý!

Tiêu Trần kéo Tiêu Vũ Phỉ trở về.

Nhưng mà Tiêu Vũ Phỉ không ngừng nháy mắt với Tiêu Trần, nói:

- Đây không phải là lúc thể hiện!

Nhưng mà Tiêu Trần giả bộ như không thấy, thản nhiên nói:

- Không cần sợ, ba người bọn họ cùng đi lên cũng không đánh lại ta!

- Thiếu niên, ngươi tự tin như vậy.

Đôi mi Miêu Thanh Phượng nhíu lên một cái, lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.

Lúc này, lão giả phía sau Miêu Thanh Phượng bước lên một bước, nói:

- Ngươi trẻ tuôi không biết trời cao đất rộng, luyện được chút công phu thì cho là mình vô địch thiên hạ sao?

Tiêng nói vừa dứt, hắn lui về sau, chỗ hắn vừa bước lên lưu lại một cái vết chân thật sâu trên mặt đất.

Tiêu Vũ Phỉ cùng Hạ Thi Vận khiếp sợ. phải biết rằng đây là đường xi măng, chỉ cần bước nhẹ cũng lưu lại một vết chân, đây là công phu gì?

Hạ Thi Vận biết Tiêu Trần đánh nhau giỏi, nhưng mà lão giả bên người Miêu Thanh Phượng này, hiển nhiên không phải người Tiêu Trần có thể đánh lại.

Đối với phản ứng của hai cô giá, lão giả rất đắc ý, nhìn về phía Tiêu Trần cười nói:

- Ngươi trẻ thì khí huyết lên não là việc không thể tránh được, nhưng mà nên biết lượng sức thôi, biết khó mà lui vẫn có thể xem là cử chỉ sáng suốt!

Tiêu Trần nhìn dấu chân trên mặt đất, cười lạnh:

- ngươi đang uy hiếp ta?

- Đúng thì thế nào.

Lão giả cũng đáp lại, tựa hồ sắp phải xung đột với nhau.

- Chờ chờ.

Hạ Thi Vận đứng ra ngăn cản, chào Miêu Thanh Phượng với lão giả một lần, nói ra:

- Hai vị, ba ta là Hạ Minh Phong của Hạ gia, hy vọng hai người có thể nể mặt mũi của ba ta, bỏ qua việc này được không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play