Thời gian ở trường tuy buồn chán, nhưng Tiêu Trần cảm thấy rất thích, ít ra thì tâm tình cũng được thả lòng, cũng để cho hắn hòa nhập nhiều hơn vào bầu không khí hiện đại.

Nhưng mà, hắn cũng có việc mình cần làm, khoảnh thời gian tĩnh dưỡng này, chính là để cho Thần Hồn Dưỡng Khí Thuật hoàn toàn loại bỏ di chứng.

Trong lúc suy nghĩ, hắn quyết định đi đến công ty tìm Tiêu Vũ Phỉ.

ở trường học mãi, cũng không bằng đi đến công ty giúp Tiêu Vũ Phỉ số chuyện.



Lúc Tiêu Trần đi tới trước công ty, cũng gặp một người trung niên cùng một tên thanh niên đi ra, vừa đi vừa nói chuyện.

- Tiểu Hạo, ngươi yên tâm, công ty là tâm huyết của Tiêu Vũ Phỉ, cuối cùng chắc chắn nàng cũng thỏa hiệp với chúng ta thôi, việc này trăm phần trăm có thể thành công.

Thanh niên kia nghe vật, trong mắt lóe ra hưng phấn, lại nói:

- Ba, nghe nói Tiêu Vũ Phỉ có quan hệ không tầm thường với Hạ gia, có xảy ra việc gì không?

Nam tử trung niên nói:

- Không cần phải lo lắng, bây giời Hạ gia tập trung tâm thần để tiến lên tỉnh thành rồi, không rảnh để ý nhiều. Huống chi, chúng ta còn có quan hệ với cậu ngươi, không cần sợ Hạ gia.

Nghĩ đến người cậu một tay che trời kia, thanh niên này cũng bỏ đi chút lo lắng, nở nụ cười hài lòng.

Lúc hai người đi, vô tình liếc mắt nhìn Tiêu Trần.

Tuy rằng chỉ nghe được hai ba câu, còn không xác nhận được tình huống cụ thể, nhưng trực giác nói cho Tiêu Trần biết, Tiêu Vũ Phỉ gặp khó xử.



Trong phòng làm việc, vẻ mặt Tiêu Vũ Phỉ buồn thiu, thư ký Trình Văn Văn bên cạnh mở miệng khuyên nhủ.

- Tiêu tổng, chuyện này không thể thỏa hiệp, hay là chúng ta báo cảnh sát?

Tiêu Vũ Phỉ lắc đầu nói:

- Vô dụng, có một số việc cảnh sát không quản được, với lại ngươi không biết bối cảnh của Dương gia rồi, phía bọn họ, ngay cả Hạ thúc thúc cũng không muốn trêu vào.

- Lẽo nào để bọn hắn tự lám xằng làm bậy? Hay là nói, Tiêu tổng đáp ứng điều kiện của bọn họ?

- Bây giờ ta không biết phải làm gì, để cho ta suy nghĩ một chút, ngươi đi xuống trước đi!

Tiêu Vũ Phỉ có vẻ mệt mỏi, để cho Trình Văn Văn đi ra ngoài.

Nhưng mà lúc này, cửa lại mở ra, Tiêu Trần đến.

Tiêu Vũ Phỉ kinh ngạc hỏi:

- Tiêu Trần, sao ngươi lại tới đây?

- Thăm ngươi một chút, xem công ty có gì cần giúp đỡ không?

Tiêu Vũ Phỉ nghe vậy, trong lòng ấm áp, phiền não cũng như bị xua tan.

Tiểu tử này, cũng biết quan tâm người khác.

- Hiếm khi ngươi có thành ý như vậy, nhưng mà ngươi chỉ cần đi học thôi, việc công ty để ta xử lý.

Tiêu Trần nhìn Tiêu Vũ Phỉ nói:

- Nhưng có vẻ bây giờ ngươi không xử lý được vấn đề nào đó?

Tiêu Vũ Phỉ giật mình nói:

- Ngươi biết?

- Còn không rõ ràng mọi việc lắm, cho nên mới muốn tìm hiểu!

Tiêu Vũ Phỉ lắc đầu nói:

- Vô dụng, ngươi không giúp được đâu!

Tiêu Trần bĩu môi:

- Ngươi không nói, làm sao biết ta không giúp được?

Tiêu Vũ Phỉ vẫn có chút do dự, nhưng Trinh Văn Văn chưa đi ra, còn đứng bên cạnh, không nhịn được mà nói lên:

- Thiếu gia, Dương đổng bức Tiêu tổng gả cho con trai hắn.

- Cái gì?

Trong con ngươi Tiêu Trần hiện ra một chút âm hàn.

Hắn tưởng rằng là việc công ty, không nghĩ tới lại có người cưỡng bức Tiêu Vũ Phỉ?

Cái này chạm vào vảy ngược của hắn!

( Vảy ngược là kiểu điểm giới hạn cuối cùng ý mọi người, đụng đến là nổi giận)

- Văn Văn, không cần ngươi nhiều lời, đi ra ngoai!

Tiêu Vũ Phỉ có chút tức giận quát lên.

Trình Văn Văn cắn môi nói:

- Tiêu tổng, cho dù ngươi đuổi việc ta, ta cũng không thể nhìn ngài bị Dương Kiến Phi áp bức.

Tiêu Vũ Phỉ nghe vậy than thể:

- Ngươi nói ra thì có lợi ích gì, chỉ thêm phiền não mà thôi.

Trình Văn Văn liếc mắt nhìn Tiêu Trần, thầm nghĩ cũng đúng.

Tiêu Trần toàn sống dưới sự che chở của Tiêu Vũ Phỉ, chỉ là một học sinh thôi, đem sự việc nói cho hắn, thì có thể giải quyết được gì?

- Tiêu tổng, ta đi ra ngoài đây!

Trình Văn Văn ôm một đóng văn kiện đi ra ngoài.

- Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, nói không chừng, qua một đêm, mọi khó khăn liền được giải quyết.

Tiêu Vũ Phỉ bỏ lại cho Tiêu Vũ Phỉ một câu nói, sau đó cũng rời đi.

- Tiểu tử ngốc, sự việc làm gì đơn giản như vậy?

Tiêu Vũ Phỉ cười khổ, cũng không ý thức được thần sắc bất thường của Tiêu Trần.



Ra khỏi phòng làm việc, Tiêu Trần đem Trình Văn Văn kéo qua một bên.

- Thiếu gia.

Tuy rằng Trình Văn Văn lớn hơn Tiêu Trần vài tuổi, nhưng lúc cũng có chút sợ Tiêu Trần, không biết Tiêu Trần muốn làm cái gì.

- Đem mọi chuyện nói ra cho ta!

Tiêu Trần nhìn nàng xong hỏi tiếp:

- Chuyện Dương Kiến Phi là chuyện gì

Tiêu Trần lần thứ hai đánh giá lại Tiêu Trần, thầm nghĩ Tiêu Trần không rành thế sự, nhưng thấy hắn muốn chia sẻ nỗi lo cho Tiêu Vũ Phỉ, chứng minh cũng đã trưởng thành rồi.

Không cần nói có đủ năng lực hay không, chỉ cần có trách nhiệm, lòng cầu tiến, thì có thể xem là một nam nhân tốt.

- Được, ta nói cho ngươi biết, mặc dù tuổi ta cùng tuổi của Tiêu tông không khác nhau là mấy, nhưng áp lực của nàng lớn hơn ta nhiều lắm.

Trong giọng nói của Trình Văn Văn lộ ra đồng tình.

- Dương Kiếm Phi là một người làm kỳ cự trong công ti, trước đây cùng gây dựng sự nghiệp với cha mẹ ngươi. Khi cha mẹ ngươi mất, hắn giúp Tiêu tổng quản lý công ty, một mực cẩn trọng.

Tiêu Trần nghiêm túc lắng nghe, gật đầu.

Khi Tiêu Vũ Phỉ mới 16 tuổi đã tiếp quản công ly, cái gì đều không hiểu, mấy vị nguyên lão của công ty đều lăn vào giúp đỡ, từng bước đi tới hôm nay.

- Tuy rằng công ty thuộc về Tiêu gia các ngươi, nhưng những người như Dương Kiến Phi cũng có cống hiến cực lớn, những năm gần đây, hắn đi theo cha mẹ ngươi cùng Tiêu tổng nên được một phần quyền lực.

Tiêu Trần nói:

- Nếu là nguyen lão của công ty, cho hắn một chút quyền lực, cũng không có gì đáng trách.

- Đúng, kỳ thực, nếu là chuyện này, Tiêu Trần vẫn còn tin cây Dương Kiến Phi. Nhưng quyền lực cùng địa vị có thể che đậy lương tri của con người.

Trình Văn Văn tiếp tục nói:

- Tiêu tổng dần thích ứng với công ty, có thể xử lý mọi công việc, mọi người trong công ty đều tin phục với nàng, Dương Kiến Phi cảm giác địa vị của mình bị uy hiếp.

- Con của hắn là Dương Hạo, vừa thấy Tiêu tổng đã nhớ mãi không quên, hắn liền nghĩ nếu Tiêu tổng gả cho hắn, thì công ty là của Dương gia, vẹn cả đôi đường.

Tiêu Trần hừ lạnh nói:

- Trực tiếp cực tuyệt là được, còn gì cân nhắc sao?

Dương Kiến Phi có cống hiến với công ty, nhưng công ty đã cho hắn cổ phần, chẳng thiếu cái gì cả.

Tính chi ly thì hắn còn làm công cho công ty, công ty có ân với hắn mới đúng, hắn có tư cách gì mà cậy già lên mặt?

- nào có đơn giản như vậy, nói cự tuyệt liền được?

Trình Văn Văn than thở:

- Ở công ty, những người nắm cổ phần như hắn không nhiều, tuy răng cộng lại không nhiều bằng Tiêu tổng, nhưng đều là nòng cốt của công ty.

- Dương Kiến Phi kích động mọi người?

- Không sai!

Trình Văn Văn nói:

- Nhưng việc Tiêu tổng kiêng kỵ, không chỉ như vậy.

Tiêu Vũ Phỉ cũng vì lo lăng cho công ty, nên được nhiều người ủng hộ, nên đối kháng với Dương Kiến Phi cùng thừa sức.

- Nhưng cái Dương Kiến Phi thực sự cậy vào, chính là em rể Bành Siêu của hắn, có thể là nhân vật một tay tre trời ở Lan Ninh, là vương giả thế giới ngầm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play