Sau khi Cao Dương rời khỏi phòng, Quỷ Linh không gian xung quanh cũng theo Cổ Văn Văn chết đi mà nhanh chóng giải trừ, mới đi được mấy bước nhà hàng đã nhanh chóng khôi phục lại như bình thường.
Sau khi đợi một lúc vẫn không thấy Cổ Văn Văn quay trở lại, Lý Kiệt bắt đầu cảm thấy sốt ruột, với tình huống này, bữa cơm mời khách hôm nay cứ như vậy mà qua loa kết thúc.
"Cứ như vậy có được không?"
Trên đường trở về, Nghiêm Tiểu Yên nghĩ tới bộ dáng mất hồn mất vía lúc nãy của Lý Kiệt trên đường trở lại KTX không nhịn được hỏi một câu.
Cao Dương thở dài nói: "Nếu không thì còn có thê làm gì? Nói cho hắn biết bạn gái của hắn là một con quỷ? Làm như thế có khi hắn lại có bóng ma trong lòng, sau này cũng không dám tìm bạn gái.!"
Sự sợ hãi của con người với quỷ vật tự nhiên không cần nhiều lời, nếu không bên phía chính phủ cũng không cần phải đem chuyện này giấu giếm không công bố những tin tức này ra ngoài xã hội.
Đối với Lý Kiệt, lần này có thể giữ được mạng nhỏ đã coi như là may mắn rồi, về phần Cổ Văn Văn, một khoảng thời gian hắn tự nhiên sẽ quên đi, dù sao bọn họ biết nhau cũng chỉ mới mấy ngày mà thôi, tình cảm có thể sâu tới bao nhiêu?
Nhưng mà trước đó không thể ăn được cái gì, bây giờ bụng Cao Dương vẫn đang còn cảm giác trống không, ngay lúc Cao Dương kéo Nghiêm Tiểu Yên không cam tâm tình nguyện cưỡng ép nàng ở bên ngoài ăn ít gì đó, điện thoại di động của Nghiêm Tiểu Yên bỗng nhiên vang lên.
"Bà chủ, cứu, cứu ta, vật kia....."
Mặc dù điện thoại di động của Nghiêm Tiểu Yên không bật loa ngoài, nhưng lấy ngũ quan nhạy bén của Cao Dương bây giờ, hai người cách nhau vẫn chưa tới một thước, đương nhiên hắn có thể nghe được rõ ràng nội dung cuộc nói chuyện.
Vì vậy, chờ sau khi Nghiêm Tiểu Yên cúp điện thoại, Cao Dương cũng như một làn khói chạy mất dạng.
Cùng lúc đó, ở trong nhà Nghiêm Tiểu Yên có hai nữ một nam đang co rút ở trong góc phòng khách, một bộ bài poker vẫn còn mới tinh cùng với một chút bùa chú rơi vãi ngổn ngang ở trên mặt đất.
Cửa phòng xung quanh họ cùng với cửa sổ đều bị đóng chặt, nhưng để cho người ta cảm thấy kỳ quái là bên trong phòng vẫn còn một cỗ âm phong lay động, khiến cho toàn bộ phòng khách cùng rèm cửa sổ gần sân thượng thổi tung lên.
Chiếc TV LCD được gắn âm tường lâu lâu lại lóe lên một cái, để cho cả phòng chỉ có ánh sáng lờ mờ từ màn hình TV chiếu ra.
Rõ ràng đang là mùa hè nóng bức, nhưng mà ba người ở trong phòng khách giống như là đang ở trong trời đông giá rét, cả người không nhịn được cứ run lên liên tục.
"Triệu Nham, vật kia đâu?" Một lúc sau, cô nàng Lý Mộng Khê buộc tóc đuôi ngựa đang rúc ở trong góc tường quét mắt nhìn căn phòng mờ tối sau đó nhỏ giọng hỏi.
Nghe vậy, một tên đực rựa ở bên cạnh hai nàng đang không ngừng run rẩy khiếp sợ nói: Ta, ta cũng không biết."
"Có thể là đã đi rồi hay không?" Một cô nàng có mái tóc ngắn hơn tên Lưu Tình Tình do dự một chút sau đó nói.
Nhưng mà câu nói này vừa ra khỏi miệng, cho dù là mình, nàng cũng không có niềm tin lắm.
"Kèn kẹt két..."
Nhưng ngay khi ba người cố gắng nhìn xung quanh, muốn tìm được đồ vật lúc trước làm cho bọn họ vô cùng hoảng sợ, một âm thanh giống như là xương cốt gảy lìa đột ngột vang lên ở trên đỉnh đầu của bọn họ.
Dưới loại âm thanh này, thân thể vốn đang run rẩy của ba người chợt trở nên căng cứng, châm rãi ngẩng đầu nhìn về phía trần nhà, mượn vào chút ánh sáng lờ mờ phát ra từ màn hình TV, ba người cuối cùng cũng có thể nhìn thấy một bóng người ở trên trần nhà.
Ở vị trí cái đầu, một đôi mắt đỏ tươi như máu đang nhìn chòng chọc vào ba người.
"A!"
Thấy vậy, trong nháy mắt tiếng thét chói tai tràn đầy hoảng sợ vang lên ở trong phòng, ngay lập tức đã lăn một vòng theo góc tường hướng về phía khác chạy đi, nhưng mà sau khi Triệu Nham cùng Lý Mộng Khê chạy mất, chỉ duy nhất Lưu Tình Tình vẫn như cũ còn đứng ở tại chỗ.
Theo bản năng cảm giác được thiếu mất một người, Triệu Nham cùng Lý Mộng Khê quay đầu nhìn về phía góc tường, khi thấy Lưu Tình Tình đang đứng yên bất động liền lo lăng, ngay lập tức muốn nhắc nhở nàng chạy mau.
Nhưng còn không đợi hai người mở miệng, lại phát hiện sau lưng Lưu Tình Tình, một đôi mắt đỏ thắm như máu tươi chậm rãi từ bả vai Lưu Tình Tình ló ra, hơn nữa ở trên bả vai của nàng còn bất ngờ hiện ra một cái cánh tay đen nhánh.
Thấy một màn như vậy, Triệu Nham cùng Lý Mộng Khê đều là bị dọa sợ đến tê liệt ngồi dưới đất.
Cùng lúc đó, một giọng nói như của bà cụ hơn 100 tuổi chậm rãi vang lên ở bên tai Lưu Tình Tình.
"Xương của ta, trả lại xương cốt cho ta."
Lúc này, Lưu Tình Tình bị sợ hãi cùng khủng hoảng chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ.
"Ta….ta không cầm xương cốt của bà, bỏ qua cho ta, van cầu bà bỏ qua cho ta...."
Chỉ là đối với lời nói của Lưu Tình Tình, thanh âm sau lưng giống như hoàn toàn không nghe thấy, vẫn như cũ không ngừng lặp lại câu nói trước đó.
Chẳng qua bàn tay vốn đặt ở trên bả vai Lưu Tình Tình, không biết lúc nào đã chậm rãi di chuyển, thẳng đến khi bao trùm ở trên mặt nàng.
"Phanh"
Nhưng mà, ngay lúc này, theo sau một tiếng đạp cửa mãnh liệt vang lên, cửa phòng khách vốn bị đóng chặt lập tức bị đá văng, cánh cửa chống trộm của nhà Nghiêm Tiểu Yên vốn đã có một dấu chân ( chương 23-24) lúc này lại tăng thêm một dấu chân cỡ 42.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT