Tiếng ủng lộp cộp
vang lên trong căn hầm chứa lạnh lẽo ngổn ngang xác bốn người nằm bất động dưới
sàn. Tên quan cao lớn vừa bước qua xác bà vợ phú hộ Lĩnh đang nằm xõng xoài
cạnh chồng. Ánh mắt bà ta tuy mở trừng trừng vô hồn nhưng đâu đó vẫn đọng lại
tia hoảng sợ tột độ trước khi chết. Trên khuôn mặt trắng xanh còn vương lại vài
giọt máu nhỏ bắn lên tung toé. Tên quan bước qua đống xác tiến tới hai cái ghế
gỗ trói xác cặp song sinh đồng tử. Gã lướt ánh mắt qua một lượt rồi dừng lại ở
phía sau lưng hai vị thần giữ của, chính là đống gia tài chất lên đến tận nóc
hầm của nhà tên địa chủ kia. Hắn nhếch mép hài lòng, quay lưng bước nhanh ra
phía cửa hầm, ra lệnh cho đám lính khố tiến vào chuẩn bị khuôn đống giương hòm
kia lên xe ngựa.
Cậu Khanh lúc này
vẫn đang đứng trong căn hầm, cậu không ngờ rằng tất cả bọn họ lại có chung một
kết cục thảm thương đến thế, sắp tới không biết sẽ phải xử lý hai tên "
thần giữ của " thế nào cho đúng. Đang tần ngần trầm tư suy nghĩ, bỗng phía
lồng ngực trái của Khanh bắt đầu nhói lên, cậu đưa tay lên ôm ngực, cảm thấy có
một lực hút từ nơi xa xăm nào đó đang tác động lên bản thể mình. Cậu bị luồng
sức mạnh ấy kéo đi, khung cảnh kì quái, đầy mùi tử khí trong căn hầm nhà họ
Nguyễn đang xa dần, hình ảnh hai cái xác đồng tử cũng xa dần. Có một tiếng nói
từ đâu đó vang lên trong đầu Khanh:
" tiểu tử, con
đi xa quá rồi đấy!. Thời gian không còn nhiều nữa, mau trở về!".
" Là tiếng của
ông nội!"
Khanh thốt lên.
Phút chốc, thân thể cậu đã bị lực hút kì lạ kia kéo rơi vào một trường không
gian khác mơ hồ và hỗn độn, cậu đang trên đường quay trở về trường không gian
kết giới nhờ vào tiên lực của ông nội và chân khí làm dấu trên sợi dây đeo cổ
có móng vuốt hổ. Hồn phách cậu lâng lâng, xuyên vút qua rất nhiều miền không
gian khác nhau. Cùng lúc này, bên trong pháp trận, cầu sáng giao kết đang chờn
vờn trên đầu cặp quỷ nhi bỗng loé lên thứ ánh quang sáng tối hỗn tạp rồi sau đó
chốc lát, một cầu sáng vàng nhàn nhạt tách ra, xuyên qua bức tường kinh Lăng
Nghiêm bay về hướng thân thể cậu Khanh đang ngồi bất động dưới đất.
Sợi dây đeo cổ phát
ra ánh sáng vàng giờ đã chập chờn, không còn ổn định nữa. Cầu sáng vàng bay tới
lập tức nhập vào đỉnh đầu của Khanh rồi biến mất, đúng lúc ánh sáng trên sợi
dây cổ tắt lịm cũng là lúc thân thể cậu Khanh đổ vật ra đằng sau, sợi dây rớt
xuống lồng ngực vì tác động của trọng lực, không còn lơ lửng trên cổ nữa. Như
một hiệu ứng Domino trong giao kết tâm thức, sau khi cậu Khanh hồi hồn, liền
sau đó, ông tôi cũng bật ngửa ra, cảm giác tâm thức mình
như vừa từ trong người thanh niên kia xuất ra, men theo sợi chỉ nhập vào thân
thể " ập " một cái, nhất thời thần trí còn lâng lâng như vừa bước ra
khỏi cơn mê. Con Vàng từ nãy đến giờ nằm phục bên cạnh ông
chờ đợi, thấy ông tỉnh dậy liền ngóc đầu lên sủa vài tiếng, quẫy đuôi mừng rỡ.
Ông tôi lắc lắc đầu cho tỉnh táo, hai mắt đã mở ra được không còn bị
choáng váng như lúc nhập giao kết nữa. Ông đưa tay ra vuốt vuốt lên đầu con
chó: " ngoan lắm!".
Về phía cậu Khanh,
ngay sau khi hồi hồn, cậu nhanh chóng điều hoà huyệt đạo, quay lại thế thiền
định để tiếp tục duy trì trận pháp. Hứa lão gia bên trong bát trụ Tiên Thiên lúc
này vẫn đang cố hết sức giữ nguồn năng lượng phát ra trên bát linh thạch, để
chúng ổn định và liên kết với bức tường bằng kinh Thủ Lăng Nghiêm mà giam giữ
và khống chế hai con quỷ nhi kia. Có lẽ ngài đã không còn nhiều sức lực nữa,
bèn nói với cậu Khanh:
- Khanh nhi, mau
mau điều hoà pháp trận cùng ta mở Hỗn Thời Luân. Không thể kéo dài được lâu
nữa, tiên lực của ta sắp cạn rồi!.
- Nhưng ông nội,
người cũng thấy rồi đấy, hai tên quỷ nhi đó vốn là những đứa trẻ đáng thương,
tội nghiệp, chẳng qua bị người ta hại chết mới biến thành loài yêu quỷ, thực
sự...con không nỡ...!. Ông nội!.
- Ta biết!. Nhưng
bây giờ chúng không còn là hai đứa trẻ vô tội ấy nữa, chúng đã bị sức mạnh ma
quỷ chiếm mất linh hồn rồi, hai đứa trẻ ấy đã chết rồi, Khanh nhi!. Từ nhỏ con
đã là một đứa bé có lòng khoan dung, độ lượng, đó là lý do vì sao ta cho con đi
theo Phật đạo. Nhưng bản chất của Phật pháp ra sao chắc con nắm rõ, đó là phải
nhìn thấu tâm can vạn vật. Con dung túng cho chúng không phải là cứu vớt chúng
mà là càng khiến cho chúng tạo thêm nghiệp chướng, làm nhân giới hỗn độn hơn mà
thôi!.
- Nhưng...
- Con suy nghĩ kĩ
đi!. Thời gian hiệu lực ở kết giới này đối với ta không còn lâu nữa đâu!.
- Con làm đây, thưa
nội!...
- Tốt!.
Cậu Khanh trầm
giọng buồn bã trả lời. Hai đứa bé Đậu Và Tương mà cậu thấy rõ ràng không còn
tồn tại nữa. Thứ duy nhất còn bám trụ lại nhân giới này là sức mạnh ma quỷ đã
ăn dần linh hồn hai đứa trẻ mà lão thầy phù thuỷ máu lạnh đã dùng khế ước với
quỷ giới mà có được. Sự trấn yểm thần giữ của canh giữ hầm chứa cho nhà họ
Nguyễn cũng đã mất dấu vết cùng thảm kịch đêm hôm ấy cho nên muốn phá trấn yểm
đó có thể nói là " mò kim đáy bể ", chỉ có sức mạnh của Hỗn Thời Luân
mới đủ khả năng phá vỡ nó. Phải dùng đến hạ sách này e cũng là vạn bất đắc dĩ,
bởi linh lực của cả hai ông cháu Hứa gia đều đã vơi sáu, bảy phần, không thể
kéo dài lâu hơn được.
Lúc bấy giờ, hình
hài đen đúa của hai tên quỷ nhi bên trong bát trụ Tiên Thiên dường như có chút
động đậy. Vì cậu Khanh xuất hồn nhập vào ký ức của chúng nên trong thời gian
đó, ông nội cậu phải phân tán tiên lực trên các mắt trận ra để duy trì trận
pháp. Cũng bởi vậy mà nguồn năng lượng tác động lên quỷ linh của bọn chúng đã
yếu đi khá nhiều. Chúng lúc này đã dần dần hồi lại ý thức, tay chân bắt đầu cử
động. Ông nội tôi ngồi dưới trông thấy thế bèn kêu lên cho
cậu Khanh biết:
- Cậu Khanh, bọn
chúng hình như tỉnh lại rồi!.
- Cháu thấy rồi!.
Cậu Khanh vội vã
bước vào tư thế tạo pháp chú mới, nếu bọn quỷ nhi thoát ra được khỏi sự khống
chế của trường năng lượng trong bát quái trận thì tình thế sẽ gay go hơn rất
nhiều, ông nội cậu không trụ lại ở đây lâu được.
- Xin lỗi!!!.
Cậu Khanh lầm bầm
trong miệng, rồi bằng một thái độ kiên quyết, cậu vung hai tay vận kình lực dồn
tất cả phần linh lực còn lại để tạo ấn chú chuẩn bị tác động pháp lực lên pháp
trận. Hai mắt ánh lên những tia kiên định sắc bén như lưỡi gươm ẩn
dưới hàng chân mày rậm, dáng vẻ tạo nên một thế công phu đẹp đẽ như một vị
thiếu tăng, đồng thời khuôn miệng bắt đầu mấp máy bài kinh Thủ Lăng Nghiêm. Cậu
Khanh nhắm hai mắt, thân thể thu về thế thiền trụ, trì trú bài kinh một hồi.
Về phần Hứa lão
gia, ngài đang cố gắng ổn định phần tiên lực trong mình để gia tăng sức mạnh
của bát trụ Tiên Thiên nhằm áp chế quỷ linh của hai tên " thần giữ của
".
Cậu Khanh sau một
hồi niệm kinhthì lúc này trên hai bàn tay đang kiết ấn của cậu chợt toả ra ánh
sáng, quầng sáng vàng hoàng kim bao quanh đôi bàn tay vô cùng huyền ảo. Thế
kiết ấn ấy chính là Bảo Ấn Tam Muội, một phép đại định của nhà tu hành Phật
pháp một khi đạt đến đỉnh cao của thiền định, hay có thể nói là nghiệp quả của
công phu niệm Phật miên mật, kết hợp với toạ niệm và kinh hành.
Tam Muội hay Tam Ma
Đề là trạng thái niệm Phật mà Thân, Khẩu, Ý đều hợp nhất để tiến tới cảnh giới
cùng cực của " Hư ", nhờ quán tưởng mà tâm chạm đến được thật tướng,
chân không, vô vi, Niết Bàn và Trung Đạo. Về trường hợp của cậu Khanh mà nói,
nhờ trải qua quá trình tu tập hằng ngày cùng với việc tác pháp, chân tâm một
lòng hướng về nhà Phật, đặng triệu hồi thành công những vị thần Phật trong cuộc
giao đấu với hai tên quỷ nhi lần này mà có thể đạt đến cảnh giới nhất tâm chánh
định đó, tam muội cũng vì thế tự khắc hình thành. Hơn nữa, kinh Thủ Lăng Nghiêm
vốn là " Phật Đảnh Quang Minh ", chú Lăng Nghiêm là vua của các loài
chú, vậy nên Tam Muội được hình thành từ kinh Thủ Lăng Nghiêm được xem như
Vương Tam Muội, vua của các loại tam muội. Dùng nó thì có thể xem như mượn pháp
lực vô biên của nhà Phật để kích hoạt lên trận pháp, từ đó mở ra cánh cổng
không gian thông với Hỗn Thời Luân.
"
Phừng!". Xung quanh thân thể cậu Khanh đang bất động thiền định bỗng chốc
xuất hiện một luồng lửa lớn. Ông tôi thấy vậy thì mở trừng mắt, băn khoăn trong đầu:
- Trời!. Không lẽ,
cậu ta...cũng đã tạo ra được ngọn lửa Âm Dương giống như con Vàng hay sao?.
Nhưng kì thực thì
không phải như vậy, đạo lửa bao quanh người cậu Khanh lúc bấy giờ không phải
lửa Âm Dương mà là Tam Muội Hoả. Một khi đã tu tập đạt đến trạng thái tam muội,
khí lực bên trong cơ thể người thực hành cũng đạt đến trạng thái đắc khí, nguồn
năng lượng cũng nhờ thế thăng hoa cực độ để đạt tới cảnh giới " Hư ".
Người ta thường nói, chính những lúc nguy cấp nhất thì cơ thể con người sẽ bộc
phát ra sức mạnh tiềm ẩn bên trong mình.
Lúc này, hai tên
thần giữ của đang dần dần hồi lại, có thể sẽ đả thương ông nội Khanh, bởi tiên
lực của người đã sắp cạn kiệt. Tình thế đó thúc bách cậu phải thực hiện thành
công việc kích hoạt cánh cổng không gian dẫn tới Hỗn Thời Luân. Đạo lửa trên
người Khanh hiền hoà, sắc mà tựa hư, chứ không hừng hực dữ dội như Âm Dương
hoả. Cậu Khanh thiền toạ một lúc lâu, bấy giờ mới mở mắt, hai tay chắp lại
trước ngực, dáng vẻ tôn nghiêm vô cùng. Xong cậu choãi chân, hai
tay vung lên uyển chuyển, đạo lửa kia cũng lập tức di chuyển theo như cánh bướm
nhịp nhàng. Tam Muội Bảo Ấn từ hai bàn tay cậu Khanh chĩa thẳng tới pháp trận
Tiên Thiên Bát Quái truyền tới một luồng bạch quang như ánh kim, đạo lửa Tam
Muội cũng theo đó nhập vào pháp trận ngay sau đó.
Hứa lão gia bên
trong trận đồ kết hợp nhịp nhàng với cậu Khanh ở bên ngoài, lập tức vận sức
điều khiển năng lượng để Tam Muội Hoả hội tụ vào cùng với bát linh thạch. Chỉ
thấy sau đó, tám tiểu cột sáng phụt lên từ bên trong lòng nó thêm một luồng
sáng ánh kim nữa hết sức chói mắt. Ông tôi vội giơ tay che
chắn trước mặt vì không chịu nổi sức chói từ chúng phát ra khiến ông loá mắt.
Phía bên ngoài, bức tường chú Lăng Nghiêm đang vô hình chợt loé lên những ký tự
bằng chữ Phạn rồi bắt đầu xoay quanh tám cột sáng, đồng thời các vòng tròn cổ tự
cũng gia tăng tốc độ xoay vòng. Cậu Khanh vừa giữ thế vận ấn vừa dùng giao thức
liên lạc với Hứa lão gia:
- Ông nội!. Tình
hình sao rồi?.
- Ta đang vận!.
Chuẩn bị, ta đếm đến ba thì phát lệnh!.
- Con hiểu rồi!.
Ngay sau đó, Hứa
lão gia vận lực, phát ra nguồn tiên lực cuối cùng, điều đó khiến cho thân thể
ảo ảnh của ngài xuất hiện những đốm tinh vân li ti ngũ sắc bay lên lơ lửng, hoà
vào tám cột trụ chói loà rồi xuyên thẳng lên trời. Tám tiểu cột trụ ấy được sự
gắn kết của bức tường từ kinh Thủ Lăng Nghiêm tạo thành một tổng thể lớn trông
giống như một đại quang trụ. Chẳng biết nó cao đến đâu, ngước mắt nhìn xuyên
qua lớp màng trong suốt của kết giới chỉ thấy một cột trụ lớn chọc thẳng lên
bầu trời xanh không có điểm dừng. Mà thực ra, là tầm mắt không thể nhìn thấu
hết.
Bỗng chốc, xung
quanh khu vực cột sáng ấy mây từ đâu kéo đến cuồn cuộn, kèm theo những cơn gió
lốc mù trời. Trong không gian bắt đầu xuất hiện những âm thanh "ùng",
"ùng" trầm và vọng. Ngoài một người và một tiên nhà họ Hứa thì ông tôi và con chó đều
không lý giải được những sự lạ kì đang xảy ra trước mắt, cứ đảo mắt nhìn ngó một cách ngỡ ngàng. Từ bên ngoài nhìn vào thì không còn trông
rõ được hình hài của hai tên thần giữ của nữa. Ánh sáng thoạt nhiên trong suốt
nhưng lại vô cùng chói loà kia từ cột trụ đã che mất tầm nhìn của ông tôi.
Cậu Khanh nghe ông
nội mình đang từng tiếng đếm qua giao thức:
"Một"...
Cơ hồ lồng ngực cậu
cũng hít thở phập phồng theo nhịp. Khanh lẩm bẩm:
"Samadhi".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT