Ngồi suy nghĩ vẩn vơ được một lúc thì cũng là lúc uống cạn ấm nước chè. Lúc này ông mới chắp tay đứng dậy ngó cái đồng hồ, đã gần 4 giờ chiều rồi. Sực nhớ tới hồi nãy đi lên mà chưa tháo võng, cái mũ ông đội lúc đi ra vườn thì rớt xuống đất nằm chỏng chơ từ bao giờ, ông lại im bặt, cứ thế chắp tay sau lưng đi chậm rãi ra phía vườn để đem mấy thứ đồ kia lên. Lúc này trời đang dần chiều nên không còn gay gắt nắng nữa, cả khu vườn um tùm cây cối trải dài một mảnh đất gần 250 mét vuông, cây thấp chen lấn cây cao vô tình tạo nên một khung cảnh rờn rợn.

Ban ngày đã thế này thì ban đêm lạc trôi xuống đây tự hỏi ko biết cảm giác nó sẽ như thế nào nhỉ?. Nhà ông Bà nội đấy, tuy nhiên mãi bảy năm sau tôi mới được sinh ra và lại ko ở cùng nên cái thời " nguyên thuỷ " của khu vườn e k được trải nghiệm.

Ánh nắng chiều yếu ớt xuyên qua tán lá cây, đổ bóng xuống mặt đất ngọn cỏ tạo nên đủ các thứ hình thù tự do. Mới đi tới mấy bậc đá mà ông tự lát bằng đá vỡ, rồi gạch vụn hơi dốc dốc dẫn xuống khu vườn bên dưới thì ông khựng lại, mắt mở to nhìn trân trân về phía ấy. Xa xa, phía hai cây xoan đang mắc chiếc võng màu xanh cũ kĩ, nó đang khẽ lay động... Đến đây, chắc bạn nào bạn nấy lại tưởng tượng ra cảnh cái võng không có người nằm mà lại tự dưng đong đưa như những câu chuyện kì quái khác.

Nhưng thực tế là, cái võng của ông tôi lúc đó ko phải đong đưa theo nhịp kiểu đều đều như thế, tôi cũng ko muốn nói quá lên để hù mọi người làm gì. Nó chỉ khẽ lay động thôi, xong lại dừng, rồi lại lay động lần nữa, cứ thế lặp lại đến lần thứ ba thì ông tôi lúc này không biết đã đứng nhìn được mấy giây rồi. Nói là tại gió thì ko được vì làm gì có gió, gió thổi thì võng đung đưa nghe lại hợp lý và chẳng có gì phải hốt. Hơn nữa, không có gió nhưng lưng và gáy ông tôi lại bắt đầu có cảm giác lạnh - một cái lạnh rờn rợn nổi cả gai ốc. Ông tôi lầm lũi tiếp tục bước xuống, mắt vẫn theo dõi động tĩnh cái võng " ma ", miệng chửi thầm:

- mả cha nó, con chim hay con rắn nào vô phúc mò vô võng ông, định doạ ông hả?.

Vừa dứt lời thì nghe bịch một tiếng chắc nịch. Ông tôi giật mình, vội đánh mắt nhìn về phía phát ra tiếng động, bụng thót lại vì lờ mờ thấy thứ gì tròn tròn râu ria như cái đầu đang lông lốc lăn ra. Hóa ra là một quả dừa già vừa rụng, rụng đúng lúc thế không biết!.

Ông còn chưa định thần lại thì đã trượt chân một cái, may nhanh tay đưa ra níu được vào thân cây khế con mới cao hơn đầu người được năm chục phân mọc sát ven đường xuống, không thì đã té dập mông. Ông lồm cồm đứng dậy lẩm bẩm:

“ Mai phải kè lại bậc đá mới được, để vầy có ngày què chân què tay “

Giờ thì xuống đến nơi, quên mất luôn sự kì lạ ban nãy từ cái võng, ông bước lại ngó vào lòng võng một lượt, chẳng có gì trong đó cả.

” Hôm nay mình hoa mắt nhiều vậy nhỉ, trời với đất oi bức khó chịu quá!”

Khi ông chuẩn bị tháo sợi dây dù đang mắc vào hai thân cây xoan ra thì như sực nhớ tới điều gì, liền đưa mắt nhìn xuống bên dưới cái võng, chỗ mà khi trưa ông đánh rơi cái mũ cối chẳng thèm nhặt, lật đật đi lên nhà. Giờ thì cái mũ không còn nằm ở đó nữa. Lúc này thì ông bối rối thật sự. Dừng hẳn việc tháo dây võng ra mà nhìn vô chỗ cái mũ đã rớt khi nãy.

Ông tôi ko hoảng hốt mà đúng hơn là giận, mặt mũi bắt đầu cau lại. Tự dưng gặp phải ba cái chuyện ko đâu, như thể nó trêu ngươi mình, nó ẩn nấp đâu đó sau bờ tre, tán lá theo dõi mình mà mình không làm gì được. Hận nỗi là ko tận tay túm cổ lôi đầu nó ra mà bẻ. Người già, người lớn tuổi đâu phải để chúng nó đùa giỡn kiểu trẻ con. Ông đưa mắt quan sát khắp cả khu vườn rộng, cảm giác như có vô số con mắt đang hau háu nhìn mình, chớp mở liên tục, chỉ có lòng trắng và con ngươi đen láy. Khuôn mặt thì mờ nhạt ko rõ hình hài cụ thể.

Không gian vẫn yên ắng, tiếng ve về chiều cũng dịu đi từ lâu, thi thoảng có tiếng con gà kêu quang quác chuẩn bị nhảy ổ. Nếu là ông của mấy chục năm về trước chắc chẳng là cái gì nhưng giờ đây ông đã là ông lão gần " thất thập cổ lai hy " rồi. Bình thường, với vợ với con, mỗi khi đề cập đến chuyện tâm linh khó giải thích, ông thường nói chắc đe là không tin vào mấy chuyện ma mãnh, rồi là chưa từng gặp con ma để biết mặt mũi nó ra sao. Sự thực thì ông tôi đã từng thấy, chính là cái thời ông còn trong bộ đội.... Nhưng sau này, khi trở về quê, đi học đại học rồi đi làm, những tư tưởng hàn lâm khoa học, cải cách và đổi mới của nhà nước đã khiến ông tôi nhận thức được nhiều mặt khuất trong vấn đề tâm linh, nếu có thể tránh được thì nên tránh.

Vợ ông tức là Bà nội lại là người không được đi học, nên dễ sa vào mê tín dị đoan, dễ dây vào phiền phức nên ông phải quán triệt ngay từ đầu. Dẫu sao nhà ông bà ở bao lâu nay là nơi đất lành chin đậu, bình yên là thế, nên cũng ko cần tiêm thêm mấy chuyện tầm phào, vặt vãnh này làm gì, kẻo lại tự doạ mình lâm bệnh mà đau ốm.

Đang nhìn ngó phía trước chợt ông cảm giác nóng ran phía sau gáy, chính là kiểu cảm giác khó chịu của người đang bị kẻ nào đó theo dõi sát rạt phía sau lưng nhưng khi quay lại thì lại chả có ma nào. Có điều ông tôi thì khác đoạn kết, quay ngoắt đầu nhìn ra phía sau thì một điều khiến ông hơi giật mình. Có một đôi mắt tối sầm đang nhìn ông chăm chú. Con Vàng, nó đang theo dõi mọi hành động của ông tôi từ phía chuồng gà. Ông vội lảng tránh ánh mắt đó ngay, cũng chẳng rõ tại sao nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play