Không biết thời
gian giao đấu với hai vong quỷ nhi đã trôi qua bao lâu. Nhưng lúc này, thể lực
của Khanh đã mấy phần suy giảm. Hai chiếc kim trên chiếc đồng hồ đeo trên tay
cậu đang xoay mòng mòng phía bên trong. Trong không gian kết giới, không có
ranh giới phân định rõ ràng về mặt thời gian hay không gian. Chúng cũng như các
yếu tố khác đều trở thành một khái niệm tương đối, hỗn độn và trừu tượng.
Hai nguồn âm dương cũng vì thế mà trở nên giao động, bất ổn.
Lúc này, tình hình
bên trong kết giới đang diễn biến rất căng thẳng, hai con quỷ nhi có phần nhỉnh
hơn khi liên tục có nguồn khí âm tương trợ. Cậu Khanh sau khi thu Sư Vương về,
lại liền điều hoà huyệt đạo và nguyên khí, chặn lại sự tác chế từ vết ngoại
công do con quỷ nhi chết tiệt ban nãy gây ra. Ông em bấy giờ mới trông thấy một
vết gì dài và tím bầm xuất hiện ở bên mạn sườn cậu Khanh, vì mải chú tâm
quan sát trận chiến trên không giữa Bích Sư Vương và con hài nhi kia nên ông không trông thấy.
Ông em cất tiếng hỏi han:
- Cậu Khanh!. Có Vết gì hằn trên
hông cậu vậy???. Cậu có sao không?!.
- Cháu không sao!.
Nhờ chú và con Vàng trông chừng giúp hai con quái kia một
lúc!.
- Tôi biết rồi!.
Cậu Khanh đang nhắm
hai mắt, lại dùng giao thức liên lạc với ông. Ông tôi quay qua chỗ Vàng ra lệnh cho nó:
- Vàng, để ý động
tĩnh hai con hài nhi kia cho tao!.
Con chó đang ngồi
chồm hỗm ngẩng mặt lên nhìn hai con quỷ, nghe ông gọi lập
tức nó lập tức quay qua vẫy vẫy đuôi, sủa lên mấy tiếng. Ở bên
này, cậu Khanh vẫn đang cố gắng vận Nhuyễn Huyền Công. Chiếc túi bố màu đen đặt
bên cạnh chỗ cậu ngồi đang mở hé miệng vì ban nãy lúc lấy chiếc côn nhị khúc do
vội nên cậu chưa đóng lại. Một lá linh phù nhỏ màu vàng lộ một phần ra ngoài,
lấp ló giữa miệng túi. Khi nãy triệu hồi Bích Sư ra nghênh chiến, những trận
kình phong mù mịt của thần thú vô tình thổi qua chiếc túi bố, khiến lá linh phù
nhỏ thoát ra bay lất phất trong không trung, nhưng không ai trông thấy. Sau đó
nó rơi xuống một chỗ khuất nằm im lìm trên đám cỏ.
Luồng khí âm dương
trong kết giới đang không ngừng vận động khiến mọi vật mang " linh khí
" trong nó đều bị ảnh hưởng do những chiều không gian phức tạp tác động
lên. Lá linh phù nhỏ lúc này nằm trên mặt đất đang bốc đầy khí âm màu xanh nhàn
nhạt thì bỗng hơi loé sáng lên đôi chút, sau đó đột nhiên bốc cháy tan ra thành
những vụn tro mảnh. Một đám khí màu ghi nhạt từ đó chui ra, nhẹ nhàng bay lên
cao. Ông tôi đang ngồi quan sát động tĩnh hai con quỷ
nhi lướt là là trên mặt đất, chúng đang hút thêm âm khí để bù lại quỷ khí đã bị
Sư Vương đánh tan tác ban nãy. Ngước mắt lên cao, đập vào mắt ông là một đám
mây xám ngắt đang chầm chậm di chuyển. Ông cảm thấy nghi hoặc:
" Nó là cái gì
vậy?. Chẳng phải là quỷ khí của bọn hài nhi kia sao?. Mà không đúng, quỷ khí
phát ra từ hai con hài nhi có màu đen đặc tăm tối, còn luồng khí này...màu sắc
sáng hơn! Lạ nhỉ?!".
Ông tôi nhíu mày băn khoăn. Ngó sang định hỏi cậu Khanh thì thấy cậu ta đang bất
động toạ thiền, lại không dám làm phiền. Ông cứ ngồi nhìn cái luồng khí xám ấy
một lúc.
Ở lưng chừng mặt
đất, hai con hài nhi đang tranh thủ hồi phục quỷ khí dường như cũng đã nhìn
thấy sự xuất hiện của luồng khí xám lạ mặt kia. Bỗng chúng thét lên chói tai, tụ
lại thành một đám mây đen to lớn lao vút lên cao ngay chỗ đám khí kia đang chờn vờn vô định. Giữa không gian hỗn độn của kết
giới vang lên một tràng cười quỷ quyệt
"
ha...ha.....haaa...! ",
Sau đó là một tiếng
ré thất thanh:
"
á..áaa...á...á!".
Nhanh như chớp
luồng quỷ khí đen đặc kia tách ra như một cái miệng khổ lồ tóm lấy đám mây màu
xám nho nhỏ kia như đớp một con mồi rồi nuốt chửng. Ông tôi la lên thất thanh:
- Cậu Khanh nhìn
xem kìa!.
Cậu Khanh đang vận
Nhuyễn Huyền Công thì nghe thấy tiếng cười ma quái cùng tiếng kêu thảm thiết
nào đó bèn mở mắt ra quan sát, đúng lúc ông tôi la lên. Hai người và một chó dưới này vừa kịp lúc chứng kiến một cảnh tượng y
như trong các bộ phim tài liệu về thế giới động vật giữa kẻ săn mồi và kẻ bị
săn mồi. Cả ba đều không khỏi bất ngờ:
- Cái đám khí xám
ngắt đó từ đâu ra vậy?!. - Cậu Khanh nghĩ thầm trong bụng. Nó
chẳng phải đã bị luồng quỷ khí của hai con hài nhi kia " ăn " mất hay
sao?!.
Ông tôi hoảng hốt đưa tay
chỉ chỉ nói với cậu Khanh. Cậu Khanh không đáp lời, chỉ cau mày tỏ vẻ đăm chiêu
lắm. Cậu cảm thấy có gì đó lấn cấn trong đầu:
- Đám khí
này...trông quen quen...Hình như...Thôi chết rồi, nếu thế thì...!.
Cậu Khanh hơi trợn
mắt lên đôi chút, quay đầu sang đưa tay lục lọi trong chiếc túi bố:
- Quả nhiên không
thấy đâu nữa!. Gay thật. Mình sơ xuất quá!. Haizz!.
Khanh càng lúc càng
đăm chiêu hơn, vầng trán rộng đã nhăn lại, ngẩng mặt lên nhìn cảnh luồng khí
đen đặc hắc ám kia đang thưởng thức " bữa ăn " từ đâu rơi xuống đầu.
Lớp khí đen kịt sau đó liền càng lúc càng phình ra, như thể trương lên. Hình
thù lúc này tựa như một đám tinh vân khổng lồ tròn và dẹt, lồi ra ở tâm, xoay
tròn chầm chậm. Những dải khí mỏng quanh rìa đám mây không ngừng vần vũ, chúng
đang hút thêm âm khí trong trường không gian để bành trướng. Trông bọn hài nhi
lúc này chẳng khác gì một sinh vật khổng lồ gớm ghiếc và đáng sợ. Hành động ghê
rợn của chúng tạo nên những âm thanh ma quái trong không trung, rào rạo như có
muôn nghìn viên sỏi đá cọ sát vào nhau xen lẫn với tiếng " vù vù "
như gió thổi.
- Gay go rồi,
" ăn " được vong hồn lang thang đó, quỷ khí của hai con hài nhi đã
mạnh nay lại như hổ mọc thêm cánh!. Tất cả là do sự khinh xuất của mình!.
Cậu Khanh tự trách
trong lòng. Lá linh phù đó chính là cái mà
cậu dùng để bắt con ma theo về nhà bà G khi thầy cúng ra đồng làm lễ rước hồn
cô bé về. Nó là hồn phách chết đường chết chợ đã lâu rồi, mà cũng vì oan khuất
lại không có ai nhang khói, thờ phụng nên không đi vào lục đạo, cứ lang
thangchốn dương gian.
Hôm bữa đem về định là khi
nào xong việc này, sẽ tụng kinh đọc chú siêu độ cho nó rồi
đem ra gửi ở chùa Đông Nam, vậy mà quá nhiều việc xảy ra khiến Khanh quên mất.
Đêm hôm qua lúc đem quyển sách cổ của ông nội ra ngiên cứu, có một kiểu
tạo linh phù mới cần có sợi chỉ đỏ, gấp quá Khanh bèn tháo luôn sợi chỉ đỏ hai đầu có gắn hai miếng gỗ trầm trên lá linh
phù kia ra để làm thử. Sợi chỉ đỏ đó mới chính là thứ khoá chặt vong hồn kia ở lại trong lá bùa, còn lá bùa thực ra
nhiệm vụ chỉ là phong ấn nguồn năng lượng hoặc làm vật chứa những thứ khác mà
thôi. Như trong trường hợp hồn ma vô danh kia, tấm linh phù vừa
làm nơi ở, vừa có tác dụng thanh tẩy những oán khí tích tụ trong nó. Chính vì
vậy, vong hồn kia từ luồng khí đen ban đầu đến ngày hôm nay nó đã chuyển sang
màu xám.
Hôm đi tới đám tang cô gái,
Khanh chuẩn bị sơ xài, chỉ vơ đại vài tấm bùa hạng
sơ cấp đi để đề phòng. Giờ thì nghiêm trọng thật rồi! So với hút khí âm, việc
" thực phân" hồn phách của kẻ khác đem lại giá trị cao hơn nhiều, quỷ
khí cũng nhờ thế mà tăng lên gấp bội. Cậu Khanh ngày một yếu đi mà bọn quỷ linh
thì lại ngày càng mạnh thêm ra. Thần trí cậu lúc này đã hai, ba phần rơi vào
ngõ cụt. Bấy giờ, quá trình " thực phân " của bọn quỷ nhi đã gần xong
xuôi, chúng có vẻ khá no nê, liền cái biến thành hình hài quỷ nhi đen đúa,
nhưng kích thước thì đã to lên gấp bội. Chúng đồng thanh cất giọng hả hê chĩa
xuống đám người bên dưới, hai hàm răng lởm chởm trong khuôn miệng ngoác rộng
rin rít nghiến chặt:
- Để xem ai thu
phục ai?!. Không biết tự lượng sức còn dám nghênh đấu với ta!. Để chúng ta cho
bọn bay chết không toàn thây!. Ha...ha..ha...ha!.
Cậu Khanh mắt lừ lừ
nhìn vào hai con quỷ nhi đang được thế càng tỏ ra phách lối, ngạo mạn kia. Chưa
kịp ứng phó gì chúng thoắt cái đã phóng ra từ lòng bàn tay một luồng khí màu
tím đen mảnh như mũi tên lao thẳng xuống chỗ cậu Khanh đang ngồi. Chỉ kịp nhìn
thấy tia khí như phi tiêu tối tăm xuyên vút qua lồng ngực bên phải của cậu một
cách lạnh lẽo. Khanh " hự " ra một tiếng, khoé miệng trào ra một dòng máu
tươi. Trước khi bầu trời trước mặt bắt đầu mờ nhạt dần và mọi thứ tối sầm như
đổ sập xuống trước mắt, Khanh chỉ kịp nghe thấy tiếng gọi thất thanh đến lạc
giọng của ông nội tôi vọng từ phía bên kia sang:
- Cậu Khanh!!!!!.
Sau đó....đối với
cậu, không còn sau đó nữa....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT