Nửa tiếng sau, có tiếng xe honda rè rè quẹo vào. Ông tôi đã
chuẩn bị đồ ăn thức uống xong xuôi, đang đi đi lại lại trong gian nhà giữa, vẻ
nóng ruột, trong lòng cứ bồn chồn không yên. Chỉ vài tiếng nữa thôi là mấy người
bọn ông sẽ phải làm một việc hệ trọng, vận nạn lần này e rằng rất lớn.
Ông thì chẳng giúp gì được cho cậu Khanh, lại già cả, không biết một mình cậu đó có đủ sức đánh lại
hai con quỷ nhi ranh mãnh kia không?. Ông bước đến bên bàn thờ gia tiên, rút mấy
nén hương châm lửa cắm vào bát nhang rồi lầm rầm khấn vái, trình bày với các cụ,
mong họ nghe thấy lời khẩn cầu của hậu bối mà về phù hộ, che chở cho con cháu
thoát qua kiếp nạn này. Vừa xong thì cậu Khanh cũng tắt máy, xuống xe, đem các
thứ đồ bước vào nhà.
- Cậu chuẩn bị xong hết chưa?. Có thiếu gì không để tôi đi
mua?.
- Dạ đủ rồi chú. Có gì đâu, chỉ cần mấy món lợi hại, chủ chốt
là được rồi. Quan trọng nhất vẫn là ở người thi triển, tức cháu đây. Ha ha.
Cậu Khanh nhe răng cười, ngồi xuống bàn. Hai người dùng chút
đồ ăn cho chắc dạ rồi bàn tính thêm đôi chút.
- Kế hoạch cụ thể ra sao, cậu nói để tôi còn biết.
- Nếu nói kế hoạch cụ thể, thì không có chú ạ!. Tuy nhiên, một
điều chắc chắn chúng ta phải làm đầu tiên là cứu được vong linh cô bé chết yểu
đang bị bọn quỷ nhi kia giam giữ hồn phách, nếu để lâu, qua bảy bảy bốn chín
ngày tức là quá thời hạn chuyển sinh lục đạo luân hồi, e sẽ rắc rối, không còn
cơ hội siêu sinh nữa. Bọn quỷ nhi thì lại được gia tăng quỷ lực lên gấp bội vì
chiếm được vong phách kẻ khác.
- Cậu nói đúng. Thật tội nghiệp con bé!.
- Còn về phần chú, khi trận pháp bắt đầu, hãy cố gắng tập
trung, nghe rõ những gì cháu nói và làm theo, không được phép làm sai dẫu chỉ một
li, vì có thể nguy ngập đến tính mạng đôi bên.
- Được!. Tôi hiểu rồi!.
- Bây giờ, cháu chạy ra quán thịt chó trên phố mua ít máu chó
mực, chú cứ ở nhà nghỉ ngơi đi.
- Ấy, sao vậy được!. Cậu để tôi đi cho!.
- Thôi, chú đừng khách sáo!. Cháu đi xe máy cho nhanh, việc cấp
bách rồi, đừng lãng phí thời gian!.
- Vậy cậu đi nhanh rồi về!.
Cậu Khanh phóng xe đi chừng 20 phút sau thì quay về, trên tay
xách một bịch nilon bên trong chứa đầy máu chó đen ngòm, giơ lên trước mặt nói:
- Cháu phải canh mãi mới chờ được người ta làm thịt con chó mực
để lấy máu. May mà hôm nay có con chó cái lông đen tuyền. Hên thế!. Mà nhìn cảnh
đám chó bị bắt nhốt làm thịt cháu xót xa quá...cũng chẳng thể làm gì được!.
Haizz!.
- Ờm, còn ăn còn giết!. Người ta cũng chỉ coi giống chó như
con gà, con heo mà thôi cậu à!.
Ông tôi vừa đỡ bịch máu chó từ tay cậu Khanh vừa trầm giọng
đáp.Lát sau, cậu móc trong túi quần ra một gói giấy nhỏ gấp làm tư, bảo ông tôi
giữ lấy, khi nào cậu bảo dùng thì đem ra dùng. Ông tôi cũng gật đầu thuận theo,
chả biết cái gói nhỏ xíu đó chứa gì nữa.
Thời gian hôm nay dường như trôi nhanh hơn mọi ngày, mới đó
đã gần 3 rưỡi. Cậu Khanh cùng ông tôi bắt đầu xách đồ chuẩn bị đi ra đồng,
chính là chỗ cô gái nhà kia chết vì bị trâu húc để chuẩn bị nghi thức triệu hồn
cô bé. Ông tôi kêu con Vàng lại, thòng dây xích vào cổ nó rồi dắt theo. Cả ba
ngồi lên xe honda hướng cầu 3/2 phóng đi. Cậu Khanh để xe máy ở một nhà gần
chân cầu rồi cả ba cùng cuốc bộ đi xuống. Lát sau ra đến địa điểm đã định,
Khanh dừng lại, đảo mắt quan sát một lượt, chỗ này, chính là mô đất bằng phẳng
ven dãy tre, ở rìa cánh đồng, vị trí rất gần mấy cây dừa ở góc vườn nhà ông
tôi.
Cậu Khanh hạ đồ xuống đất, trải tấm bạt bằng nilon màu trắng
ra, một cái cho cậu, một cái cho ông tôi. Hai cái bạt cách nhau độ chục bước
chân. Sau đó, lôi từ trong túi vải lớn ra 10 cọc gỗ, hình dáng tựa như cái thẻ
bài nhưng kích thước dài phải gần 10 phân, trên đỉnh đầu đều khắc một ký tự
khác nhau sơn màu đỏ thắm.
Khanh dùng búa đóng 5 cái cọc xung quanh mỗi tấm bạt, khoảng
cách đều nhau như đỉnh của ngôi sao năm cánh. Sau đó dán lên trên mỗi cọc một
lá linh phù màu vàng, lại dùng muối trắng rải xung quanh khu vực diễn ra trận
pháp thành một vòng tròn lớn.
Sau đó bảo ông tôi dắt con Vàng ra vị trí đã đo đạc đóng một
cái cọc tre xuống, móc xích cho nó đứng ở đấy, trên cái cọc nơi con chó đứng
cũng được dán một lá bùa. Chỗ chính giữa nằm ở tâm, cách đều vị trí hai người
và một chó, cậu Khanh dùng máu chó mực vẽ nên một thái cực đồ, vị trí hai chấm
nhỏ đặt hai linh vật đại diện cho Âm, Dương. Một chí âm và một chí dương. Vật
chí dương chính là chiếc nhẫn bằng đồng đen của cậu, còn vật chí âm là một cọc
nhỏ từ gỗ cây táo bị sét đánh trúng đúng giờ Tí.
Quẻ thuần Càn tính được ban nãy khi dùng kỳ môn độn giáp đã gợi
ý cho cậu dùng hệ thống pháp đồ này. Về độ lợi hại ra sao, xem ra còn tuỳ thuộc
vào bản lĩnh của tiểu tử nhà cậu nữa.
Khanh tiếp tục dùng máu chó vẽ rộng trận đồ ra bên ngoài, chốc
lát đã hình thành một " Tiên thiên bát quát đồ " hoàn chỉnh. Đây
chính là trận đồ chính trong cuộc chiến lần này, có thể tuỳ cơ thiên biến vạn
hoá, linh động, thế lại khó phá vỡ do được dựng từ huyết thanh chính là máu chó
mực. Sau chót, cậu lấy từ trong một cái hộp nhỏ ra tám viên linh thạch màu sắc
khác nhau, trong suốt có, trắng đục có, đen thẫm có, lại có viên hoà trộn rất
nhiều màu sắc lại mà thành như tinh vân, tất thảy đều hình dáng tuỳ ý, toát lên
vẻ đẹp lạ thường.
Khanh đặt tám viên
linh thạch vào tám vị trí đã định trên bát quái đồ, tạo thành tám đỉnh của một
hình bát giác. Bên ngoài mỗi đỉnh đều cho cắm một ngọn nến trắng. Ngoài ra,
phía ngoài trận đồ bát quái, Khanh cũng cắm 5 thẻ bài yểm bùa, đề phòng khi bất
trắc. Xong xuôi, cậu đi vòng quanh khu vực vừa bố trí trận pháp kiểm tra lại mọi
thứ. Chừng như đã ổn, mới bắt đầu tiến hành cắm một dãy nến trắng từ chân cây dừa
nằm cuối cùng trong đội, ở sát mép vườn, hướng thẳng hàng ra khu vực có trận
pháp. Điểm cuối của dãy nến đóng một cọc tre, bên trên cũng được dán linh phù.
Vị trí cái cọc tre này nằm trên cửa Khôn dóng từ bát quái đồ nhìn thẳng ra.
Xong việc đưa tay lên xem đồng hồ, chỉ còn 5 phút nữa là đến
giờ Dậu, cậu Khanh quay sang bảo ông tôi chuẩn bị, đưa cho ông một linh phù,
con chó cũng có một cái, ông đem móc vào giữa cổ và sợi xích của nó, thoạt nhìn
trông như nó đang được đeo cà vạt vậy. Vàng chừng như cũng ý thức được vai trò
của mình, nó ngồi ngay ngắn tại vị trí đã định, vểnh tai nghe ngóng, không hề
vùng vẫy hay đi loang quanh.
Đồng hổ điểm 5 giờ chiều, cậu Khanh lúc này đã ngồi ngay ngắn,
xếp bằng trên chiếc bạt trắng, liền bảo ông tháo xích cho con chó. Nó rất khôn,
chỉ cần ông ra lệnh là nó lập tức không dám trái lời, vì vậy, không cần xích nó
nữa. Cậu Khanh bấy giờ bắt đầu triển khai Mật Ấn nhằm khởi đầu đại cuộc được
suôn sẻ, thuận lợi. Cậu nhắm hai mắt, hai tay đưa lên trước ngực tạo ấn Kim
Cang miệng lầm rầm niệm chú.
Một lát sau, đúng lúc cậu gồng mình, bặm môi, cổ họng khẽ
" hự " lên một tiếng, cũng là lúc, hai cánh tay cậu hiện lên những
nét vẽ ngoằn ngoèo toả ánh sáng vàng chói, chúng chạy dọc từ bả vai xuống tận
mu bàn tay, hắt ra lằn điển quang rực rỡ, chỉ chốc lát sau, những nét vẽ đó tắt
dần. Lúc này cậu Khanh mới từ tù mở mắt ra, một thần thái rất khác xuất hiện
trên gương mặt cậu, không còn vẻ thư sinh mỏng manh kia nữa, thay vào đó, là một
thái độ kiên định, cứng rắn, ánh mắt tĩnh nhưng tràn đầy uy lực.
Cậu lại tiếp tục nhắm mắt, hai tay kiết ấn đặt trên hai đùi xếp
bằng, thiền định, huyệt thái dương trên vầng trán rộng bắt đầu như hõm vào đôi
chút, sau đó cả vầng trán cũng phản chiếu một quầng sáng vàng nhàn nhạt. Vết
hõm cũng xuất hiện sau ót, chạy dọc xuống lưng, hai xương bả vai trồi lên, nhấp
nhô, khi kết thúc, ngay lập tức dọc theo cột xương sống trên lưng cậu lằn lên
những ký tự lạ mắt thẳng hàng vàng chói và hình vị thần thú Bích Sư Vương đang
hống lên oai hùng hiện ra phủ lên bóng cậu Khanh giây lát rồi biến mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT