- Hai chú, đã tàn
tiệc chưa vậy?. Bận quá, giờ cháu mới qua được đây!.
Cậu Khanh đẩy một
cánh cửa nhà khép hờ thò đầu vào trong ngó nghiêng. Hai ông cụ đang ngồi chờ
sẵn bên mâm cơm ngẩng mặt lên, ông V cất tiếng mời đon đả:
- A ha, “ quý tử “ đây
rồi. Vào, vào nhanh đi!.
Rồi đưa tay vẫy ríu
rít. Ông tôi hỉ hả:
- Gớm, định để hai
ông cụ chúng tôi chết đói luôn hay sao ?. Cơm canh rượu thịt nguội hết cả rồi
này. Chỉ chờ mỗi cậu thôi đấy!.
- Ôi trời, các chú
đợi làm gì, cứ từ từ nhắm trước rồi cháu qua, chú nói làm cháu chả dám ngồi
nữa!.
Khanh nói thế nhưng
tay thì đã nhanh chóng đưa đũa ra gắp một cái đùi ếch bỏ vào chén:
- Sáng giờ vội về,
xong về cái là có việc làm luôn chưa có gì bỏ bụng hai chú ạ. Cháu đói gần
chết!.
- Rồi, biết vậy,
nhưng vẫn phải “ cạn “ cái đã!.
Ông V giơ cái ly
sóng sánh rượu của mình lên, ánh mắt chờ đợi. Cậu Khanh cũng đáp lại, vội hạ
chén đưa ly lên, ba người cùng cạn một cái. Ông V béo gật gù:
- “ Rượu ngon lại
có bạn hiền, tri âm tri kỷ, hội thuyền gặp nhau!”. Há há, thấy tôi làm thơ hay
không quý vị?!.
Rồi vỗ đùi đét một
cái, nhe răng cười mắt hít cả vào. Cậu Khanh thì dáng vẻ khác hẳn, thong thả hạ
chén xuống mâm, hai tay chống lên đùi, chầm chậm nói như ngâm thơ:
- Tửu phùng tri kỷ,
thiên bôi thiểu!. Uống cùng tri kỷ ngàn li vẫn ít, thôi thì cháu làm vài miếng
thịt cho ấm cái bụng cái đã. Hihi.
- Đúng, đúng bác.
Có khi anh tôi ta phải nhờ cháu Khanh đây mở cho cái lớp bổ túc Hán ngữ, chứ
nghe cậu nói cứ ù ù cạc cạc y như vịt nghe sấm vầy thì xấu hổ chết.
Ông V nói tay bóp
củ lạc rang kêu lên lách tách, mắt đảo qua đảo lại phụ hoạ. Cả ba người liền
cười lên khoan khoái. Dĩa ếch hầm, măng xào trên mâm đang bốc khói nghi ngút,
mùi thơm toả ra ngào ngạt trông thật ấm cúng. Ngoài trời, cơn mưa rào như trút
nước ban nãy giờ đã thưa hạt, ngớt dần. Bầu không khí trong trẻo, dịu mát,
phảng phất mùi đất bốc lên ngai ngái sau cơn mưa. Trong nhà, ông V béo chẳng
biết đã nốc hết mấy chén rượu, mặt đã hơi ửng đỏ, như nhớ ra chuyện gì li kì
lắm, bèn giơ tay chỉ vào đĩa thịt ếch, giọng lè nhè:
- Đây này, cậu
Khanh biết gì không?. Để có được bữa mồi hết sảy như hôm nay, hai ông lão tôi
đây đã phải gian nan khổ cực một phen đấy cậu không biết đâu!.
- Sao thế chú, có
vụ gì kể cháu nghe với!.
- Trời ơi, ghê mà
khiếp lắm!.
Ông V giờ đã ngà
ngà say, ăn nói chẳng đâu vào đâu, cứ hoa tay múa chân như làm xiếc. Ông tôi
thì không muốn ông ta vội vàng kể ra chuyện đêm qua vội can ngăn:
- Chú say rồi đấy.
Đã bảo rồi, rượu này nặng thì uống ít thôi. Ăn gì lót bụng đi rồi kể gì thì kể.
- Ơ hay, tôi vẫn
đang ăn đây. Cứ để tôi chia sẻ cái kỷ niệm đáng nhớ nhất đời tôi về lũ ếch ở
cái đồng mình cho cháu nó nghe, cho nó sợ cùng, há há. Đảm bảo sợ mất mật luôn
đó cậu Khanh!.
Dứt câu liền quay
sang vỗ đùi Khanh, giọng như hù doạ. Khanh thì vẫn đang chăm chú lấp đầy cái
bụng rỗng bằng một chén cơm nóng hổi, tranh thủ đáp lời:
- Nghe hấp dẫn thế
chú, nhưng chú ăn chén cơm đi rồi kể, để cháu bới cơm cho.
Ông V dường như
không còn để ý đến những lời mà hai người kia đang thì thào bên tai nữa, mắt
ông trân trân nhìn vào Khanh, như cố lục lại trí nhớ và hồi tưởng lại cái đêm kinh
hoàng mà ông đã trải qua, sau đó líu lô kể một tràng, câu được câu mất. Vậy mà
cậu Khanh cũng chịu khó nghe, cứ thỉnh thoảng lại gật gù mỗi khi ông V kể đến
đoạn bị ma trêu kinh hãi như thế nào. Còn ông tôi ngồi đối diện Khanh thì chưa
biết nói sao, chỉ lẳng lặng ăn, thi thoảng thêm pha vào giữa câu chuyện kinh dị
mà ông béo đang kể cho đỡ nhạt. Kể xong xuôi, ông V ngất ngưởng thở một câu:
- Ngẫm lại đến giờ
vẫn còn “ run “ cháu ạ!. Số mình chưa tận, gặp người yếu bóng vía chắc đứt tim
luôn rồi!. May bác H đây không sao, chứ bị nó nhát luôn thì hai ông già chắc
ngủ ngoài đồng hết.
Cậu Khanh nghe hết
câu chuyện của ông V, có vẻ đang suy nghĩ gì đó, thỉnh thoảng lại nhìn sang ông
tôi với ánh mắt khó hiểu. Ông tôi thì nghĩ thầm, rằng chàng thanh niên kia đã
tường tận tất cả, bèn rót đầy ba ly rượu nâng lên:
- Thôi, trải qua
đại hoạ mà vẫn bình an vô sự coi như là phúc lớn mạng lớn, nếu có lần sau, cậu
Khanh đây sẽ đánh cho chúng hồn phi phách tán không còn hại người được nữa, cậu
Khanh nhỉ?. Hà hà!.
- Ha ha, phải để
xem chúng nó có dám thò cái đầu ra gặp cháu không đã. Cháu kính hai chú!.
Bữa cơm trưa của
hai ông già và một thanh niên nhanh chóng qua đi. Giờ đã gần 2h chiều, mưa cũng
đã tạnh từ lâu. Ông V lại say bét nhè nằm một đống, cậu Khanh giành việc thu
dọn hiện trường và rửa chén. Ông tôi thì ngồi pha ấm chè bên bàn nước. Cậu
Khanh làm xong ra ngồi đối diện, nhấp chén chè nóng đằng hắng nói:
- Vụ đêm qua, hẳn
không phải là ngẫu nhiên chú nhỉ?.
- Ừm, cũng tại tôi
mà chú V mới bị vạ lây. Càng ngày tôi thấy chúng nó càng tác quai tác quái hơn
cậu ạ. Tôi thì không sao, nhưng chỉ lo cho bà nhà tôi, mấy hôm nữa về mà chuyện
này chưa giải quyết được thì tôi chả biết phải làm sao nữa.
- Chú yên tâm đi,
cháu đã hứa giúp chú thì cháu nhất định sẽ làm. Nếu nhanh chóng thì chỉ độ dăm
ba ngày thôi mà. Cháu về thu xếp công việc ổn thoả rồi sẽ làm ngay.
- Cảm ơn cậu!. Thật
ngại quá!.
- Thế đêm qua, làm
sao mà chú đưa chú V về nhà được. Hai vong hồn hài nhi đó không làm gì chú
chứ?.
- À, thực ra...có
cậu à!. Nhưng con chó...chính con Vàng nhà tôi đã cứu tôi
Lúc này ông tôi
không thể giấu giếm hay nói lảng đi về con chó được nữa, vì sự việc đã ngày một
nghiêm trọng hơn trước rất nhiều. Vẻ mặt ông trầm xuống, dường như bên trong
đang đấu tranh dữ dội lắm, vì ông không thể không tin vào một sự thật rằng, con
chó mà gia đình ông đang nuôi, không phải là một con chó bình thường, nhưng nó
là loại yêu ma, quỷ quái gì thì ông lại chưa biết. Nếu cậu Khanh đề nghị phải
diệt nó, liệu ông có đành lòng chấp thuận?. Dẫu sao, năm lần bảy lượt bảo vệ
ông đều là nó cả, làm sao ông có thể nhẫn tâm được. Cậu Khanh dường như nhìn
thấu được tâm tư của ông nội em, liền cất tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ ấy:
- Chú H, vậy chuyện
đêm qua là như thế nào, chú có thể kể lại tường tận cho cháu rõ được không?.
Cái này rất quan trọng.
Ông tôi khẽ gật gật
đầu, nhấp một ngụm chè đắng rồi cất giọng trầm buồn thuật lại toàn bộ sự tình.
Khanh ngồi yên lặng lắng nghe, thi thoảng đưa tay lên xoa xoa cằm, vẻ như đang
phân tích các tình tiết. Chợt ánh mắt cậu sáng lên, chân mày giãn ra, miệng có
nét cười, bảo với ông:
- Chú H, tạm thời
cháu đã nắm đươc tình hình. Về con chó nhà chú, đích thị nó không phải chó
thường, cũng chưa chắc là loài yêu ma, cháu vừa nhớ ra trong sách của ông nội
để lại có một tài liệu nhắc tới trường hợp này, lát cháu về sẽ tìm kiếm lại.
Nhưng vấn đề cần làm rõ tiếp theo ở đây, là trên cánh đồng mình hiện giờ ngoài
hai vong hồn hài nhi có ý định hại người ra thì còn một vong nữ nữa theo lời
chú kể, việc này khiến cháu cảm thấy băn khoăn. Bình thường, ở nơi sông, hồ,
cây cối rậm rạp thì không thiếu gì ma cỏ, nhưng chúng cũng có loại này loại
kia, vô hại và có hại, có tà khí, quỷ linh hoặc không. Với loại bình thường nếu
vất vưởng nơi trần gian thì chỉ cần lập đàn cầu siêu, giảng độ là xong. Còn
loại thứ hai, thì không đơn giản như thế. Thực ra, cháu có thể cảm nhận thấy
vùng đất quanh thị trấn mình có ác linh hay tà khí không, nhưng quả thật kể từ
cái năm cháu lên mười sáu đến nay, thì chưa từng phát hiện ra. Vì địa thế vùng
đất quê ta toạ lạc tại nơi có long mạch chảy qua, trước mặt là con sông lớn,
đằng sau lại có núi chống đỡ, âm dương vốn được cân bằng, vô tình cũng toả ra
nguồn năng lượng rất tốt. Đó là lý do vì sao ông nội cháu quyết định lập nghiệp
sinh sống tại đây. Thôn quê yên bình lại được linh khí trời đất bảo hộ. Mấy năm
qua, thi thoảng nhìn thấy mấy cái vong lành lẩn khuất không có chốn dung thân
thì cháu âm thầm độ cho thôi, cũng không có vấn đề gì cả. Tại sao bây giờ lại
có âm khí vượng đến thế?. Chỗ này đã bị tà khí làm đảo lộn lên rồi.
- Thật vậy hả cậu?.
Ông tôi tròn mắt
nghe Khanh chia sẻ.
- Vâng, thật ra,
cháu đâu dám công khai làm việc ấy, ba cháu đã cấm rồi, cháu cũng chỉ là gặp
thì thuận tay cứu rỗi linh hồn người ta thôi. Cũng là bí mật riêng của ông nội
và cháu. Haizzz.
Một mảng ký ức li
kì về tuổi thơ như sống lại trong đầu Khanh. Thấp thoáng nụ cười phúc hậu,
khảng khái, chòm râu phất phơ bạc như cước của ông nội khi lần đầu chỉ cho cậu
ta cách toạ thiền hay kiết ấn lại hiện ra. Trong người Khanh ngay lúc đó chợt
dâng lên một cảm giác phấn chấn lạ lùng, như thể có một nguồn linh lực mạnh mẽ
từ đâu truyền đến, toả ra khắp kinh mạch, huyệt đạo trong cơ thể. Ngũ quan cậu
sáng lên, hồ hởi nói với ông tôi:
- Đến lúc hàng yêu
phục ma rồi!. Ha ha. Cháu định xử lý vong ma nữ kia trước, có thể nhờ nó mà lần
được nhiều thông tin quan trọng để đối phó với hai quỷ linh nhi kia.\
Ông tôi trầm ngâm
suy nghĩ, cố nhớ lại mọi việc. Chợt mắt ông loé lên, một chi tiết vừa xẹt qua
trong đầu:
- Khoan đã, hình
như có gì đó khá trùng hợp. Xem nào...!. Nãy cô N nói gì nhỉ?. Phải rồi, chính
là cô bé ấy!.
Ông tôi reo lên, vỗ
đùi đét một cái. Hồi trưa, khi bà N nói về cái đám ma nhà bà chị kết nghĩa, ông
tôi không để tâm lắm, cũng không nhanh trí suy luận ra được. Giờ nghĩ lại lời
kể của bà N thì thấy các manh mối quả thật rất trùng khớp với nhau. Cậu Khanh
ngồi đối diện sốt sắng hỏi:
- Là sao chú?.
- Cậu đi về có nghe
tiếng kèn đám ma hay đi ngang qua cái đám ở xóm nông nghiệp gần đây
không?.
- À có chú, trên đường
về ban nãy cháu đi ngang qua mà, cũng thấy có gì lạ lắm nhưng lúc đó vội không
nán lại lo việc bao đồng được. Biết thể nào cũng có chuyện mà!. Chú phát hiện
ra gì vậy?!.
- Ừ, tôi nhận ra,
vong hồn nữ tôi gặp đêm qua chính là cô bé mới chết nhà đó. Không thể nào chỉ
là ngẫu nhiên được đâu!.
Khanh gật gù, ánh
mắt nheo lại như nhìn xuyên qua lớp cửa gian nhà chính ra con đường lớn, thì
thầm:
- Cháu nghĩ, chú
cháu mình nên ghé thăm đám tang đó một chuyến!.
- Cậu nói sao?.
Ông tôi trợn mắt
ngạc nhiên, chưa hiểu cậu ta có ý định gì thì Khanh đã quả quyết:
- Chiều nay đi luôn
nha chú. Giờ cháu về thu xếp công việc cho người làm rồi chiều cháu qua đón
chú!.
Ông tôi nghe cậu ta
nói sao thì làm vậy. Hai người không lãng phí thời gian, thống nhất xong xuôi,
liền nhanh chóng đóng cửa cho ông V béo nghỉ ngơi rồi ai về nhà nấy chuẩn bị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT