- Thôi thôi, chắc
không được đâu. Tôi còn con chó với bầy gà ở nhà nữa. Đi như vầy thì tụi nó
chết đói mất, thôi để bữa khác đi chú!.
Ông tôi xua xua tay
từ chối lời mời của ông V. Chẳng là ông ta mời ông tôi ở lại ăn cơm trưa, nhắm
chút rượu vì đang sẵn có ít mồi.
⁃ Chậc, bữa khác
thì có mà tới tết Tây. Nhà có phải gần gũi gì đâu mà bước cái là kêu anh qua
liền được, với lại bữa khác không tiện bằng bữa nay...
Ông V nói tới đây,
hai mắt nhìn quanh, mày nhướn lên, cái miệng dẻo quẹo liến láu làm cho hai gò
má núng nính thịt căng bóng hơi ửng đỏ như chuyển động theo cơ miệng, ông hạ
giọng nói nhỏ:
⁃ Con vợ tôi nó
không có nhà!. Hị...hị... Ngày thường làm gì được xoã đây anh!. Tính khí con vợ
em anh còn lạ gì...!.
⁃ Thế cô nhà đi đâu
chú?.
Ông tôi cười khan
hỏi lại.
⁃ Nó đi xuống xóm
dưới từ chiều hôm qua rồi, bên xóm đó có nhà bà bạn ngày xưa làm chung chỗ tiệm
tạp hoá với mụ nhà tôi. Chậc, nhà đó đang có đám. Đứa con gái chả hiểu tại sao
đi chăn trâu mà để trâu nó húc cho. Thiệt tội!.
Ông V chép chép
miệng mấy cái, vừa kể, vừa cắm cúi đan cái lồng gà dang dở. Ông tôi thì nhướn
mắt hóng chuyện, rồi ngồi xổm xuống bên cạnh:
⁃ Vậy hả chú?!. Xóm
nông nghiệp đó hả?. Dưới đó thì tôi không quen biết ai, thỉnh thoảng có công
chuyện mới đi ngang qua thôi, không biết là con nhà ai vậy chú?.
⁃ Nhà cô G, có
thằng con trai mới đi lính đợt sau tết, chắc anh không biết, tôi cũng không
quen dưới đó nhiều. Có con mụ nhà tôi là hay đi ngồi lê đôi mách suốt ngày,
việc nhà thì nhác việc chú bác thì nó siêng lắm!. Số tôi nó khổ vậy, lấy phải
con vợ như sư tử Hà Đông xổng chuồng!. Việc buôn bán chả lo toàn đùn đẩy cho
chồng!. Nó nghe tin nhà bà kia có chuyện là xách đít đi ngay, nào là, xuống
giúp chị đó một tay lúc tang gia bối rối, đứa con trai đi lính kia thì chưa về
kịp.
Ông V vừa nói quai
hàm vừa trễ ra như nhạo lại lời của bà vợ đanh đá. Xong híp mắt cười hề hề:
⁃ Vậy cũng hay!. Mụ
đi cho tôi thảnh thơi, thích làm gì thì làm, ăn gì thì ăn mà uống bao nhiêu thì
uống. Nhất là tối mò ra đồng soi ếch, bắt cua bắt cá các thứ...chẳng ai quản
lý. Hí hí...!.
⁃ Khà, nhất chú rồi
còn gì!.
Ông tôi trêu lại,
định đứng dậy đội mũ rồi xin về thì ông V chừng như đã đoán được, bèn lấy tay
giữ lại, miệng liếng thoắng:
⁃ Kìa, bác vội gì.
Tôi trình bày đến tới nước đó rồi mà bác vẫn bỏ tôi về được thì tôi giận thật
đó!. Từ hôm qua đến giờ tôi uống rượu một mình nhạt miệng quá, tính rủ mấy lão
bên này qua nhưng toàn mấy lão công chức kiểu cách, kiêng này kiêng nọ, tiểu
đường hay tim mạch gì gì đó không dám uống. Nay tiện có bác ở đây, quý hoá
quá!. Hề...hề, bác ở lại ăn bữa cơm với tôi đi. Tôi có món này đãi bác, ngon
phải biết!. Chẹp!.
Ông V vừa nói vừa
chép miệng như thể phụ hoạ cho thêm phần thuyết phục. Ông tôi thì ậm ừ vẻ xuôi
xuôi nghĩ bụng: "đằng nào nhà cũng gần hết đồ ăn mà chưa kịp đi chợ,
cũng có một mình buồn, thôi thì ở lại, hai ông già nhân tiện vợ đi vắng nhâm
nhi bữa cơm rượu cho ấm cúng, rồi lát đem ít cơm thừa, xương xẩu vể cho con
Vàng ". Nghĩ vậy nên ông không về nữa, quay ngồi lại trả lời:
⁃ Ừm…ờ...vậy cũng
được. Vậy hôm nay có món gì mà cứ nằng nặc rủ tôi vậy ông?
⁃ Chân giò luộc
cuộn nem, bác thử món này chưa?. Chẳng là bữa rồi nhà thằng em vợ nó làm thịt
con lợn, nó chia cho cái chân giò với ít lòng. Hề hề!.
Ông V vừa nói vừa
cười ha hả, điệu bộ tếu táo, hàm răng giả cái nào cái nấy trắng đều. Bụng phệ
tròn tròn phình ra căng cả lớp áo thun đang mặc, in hẳn cái rốn lồi lên thấy
rõ. Ông tôi chỉ chỉ rồi nói:
⁃ Nhìn cái bụng
phương phi của chú, tôi thấy ái ngại đấy. Rượu chè hạn chế bớt lại, mình có còn
trẻ nữa đâu, cái tuổi mà không gì quan trọng bằng sức khoẻ như này, một khi
mang bệnh vào thì khốn khổ lắm chứ không phải đùa đâu!.
⁃ Tôi biết. đó thế
nên con vợ tôi nó mới sát sao, mà cái tính nghiện rượu của tôi nó còn chẳng bớt
được phần nào. Có điều mình cũng bớt bớt đi cho vợ con nó mừng. Dạo này tôi
chuyển qua uống bia anh ạ!. Hề!.
Ông tôi khẽ cười
rồi lắc đầu:
⁃ Tôi cũng chịu
thua chú!.
Ông V đưa tay gãi
bụng cũng cười trừ một cái rồi như sực nhớ ra điều gì bèn ngẩng mặt lên hỏi:
⁃ À vậy chị nhà dạo
này khoẻ không anh?.
⁃ Bà nhà tôi vẫn
bình thường, nay cũng không có nhà. Hà!.
⁃ Vậy à, trùng hợp
ghê!. Chị đi đâu anh?.
⁃ Bà nó xuống tỉnh
thăm mấy đứa nhỏ đó mà.
⁃ Vâng, nhanh
thật!. Mới hôm nào còn lăng xăng ra xin giỏ tre chú V về chấm điểm môn kĩ thuật
mà giờ đứa nào đứa nấy lên đại học cả rồi. Hà hà. Thôi anh vào nhà đi, ngồi
ngoài này nắng chết. Đồ tôi làm hôm qua vẫn còn nhiều lắm. Con vợ tôi nó béo
đẫy rồi đang bày đặt giảm cân, nhà có hai vợ chồng nên mỗi tôi ăn là chính. Giờ
tôi bắt nồi cơm nữa là lâm trận được. Khà!.
Ông V kéo ông tôi
vào trong nhà, dẹp mấy cái lồng to, nhỏ qua một bên hiên rồi cũng nhanh nhảu
vào theo. Nghe nà nội kể, lối trên mặt đường thì nhà tôi thân với nhà cậu Khanh
và nhà ông bà V hơn một chút. Nhà cậu Khanh thì là vì cậu đó hay vào trong ngõ
chơi với ba và cô chú từ hồi bé, trên đấy ít trẻ con. Còn nhà ông V thì hay vào
nhà tôi xin tre, có khi mua cả số lượng lớn vì nhà ông đó chuyên đan lát đồ
tre, nứa cũng được gần mười năm rồi.
Ông V béo nhìn vậy
mà đảm việc nhà lắm. Hai ông bà hiếm muộn, ngoài bốn mươi mới có được đứa con
gái, nay nó lớn thì lại theo chồng sớm, nó lấy chồng cũng chừng nửa năm nay. Bà
V thì tính tình có phần lấn át chồng, mồm miệng mau lẹ, nghỉ hưu xong thì về
phụ ông chồng buôn bán nhưng chủ yếu đi thong dong là chính, việc nhà cửa ông V
lo hết. Mỗi khi sinh hoạt phụ nữ trong khu, Bà nội cũng hay ngồi cạnh bà ấy,
chăm văn nghệ văn gừng lắm. đó là nói sơ qua cho các bác hiểu rõ về mối quan hệ
giữa các nhà với nhau, không tự nhiên mà dây mơ rễ má được.
Lúc này, hai cụ đã
chuẩn bị các thứ xong xuôi, chiếc chiếu được trải ra đầy đủ, chuẩn bị ngồi lai
rai được rồi. Bình rượu to tướng được ông V ì ạch bê ra, đặt giữa chiếu. Ông ta
cười khà khà nhanh nhảu giới thiệu:
⁃ Ông anh biết rượu
gì đây không?.
⁃ Tôi chịu thua,
cũng chỉ biết rượu trắng, rượu nếp cẩm, ngâm dái dê, rắn rết các thứ...Bình
thường tôi cũng ít uống rượu mà, có sành như chú đâu. Loại rượu này lạ nhỉ, màu
nước xanh biêng biếc thế chú?!.
⁃ Khà khà, giới
thiệu với ông anh, đây là rượu Bàu Đá. Ngoài bắc mình không chuyên loại này
đâu. Đây là của thằng cháu họ sống trong Bình Dương gửi về cho tôi đấy. Nó biết
tính tôi mà lị.
⁃ Khà!. Quý hoá
nhỉ?!. Thử 1 ly xem nào!.
Ông tôi cười to rồi
giơ chén ra trước mâm, ông V cũng hứng chí mở nắp dùng cái gáo gỗ be bé múc
rượu vào 2 cái ly. Hai ông già bắt đầu nhâm nhi bữa cơm trưa. Vừa ăn vừa nhắm
rượu, kể vài chuyện vặt vãnh, linh tinh, ăn gần hết đĩa thịt luộc thì hai ông
ngồi đã chừng gần một tiếng. Ông V lúc này đã bắt đầu ngà ngà say, ngồi xếp
bằng cầm cái ly mà điệu bộ ngất nga ngất ngưởng, hai má đỏ hồng như Trương Phi,
líu lưỡi nói:
⁃ A H, đã chán thịt
lợn chưa?. Ăn mãi thịt cũng chán. Hay là đêm nay anh với tôi ta vác đèn pin ra
cầu 3 tháng 2 soi ếch đi. Mai lại làm bữa hương đồng gió nội, hề...hề...!.
Ông V vừa nói vừa
tít mắt lại, mặt mũi đã đỏ bừng cả lên, đủ biết loại rượu này nặng cỡ nào. Ông
tôi thì chỉ uống cầm chừng, dù bị ông V ép nhưng chỉ nhấp môi cho có lệ, rượu
này uống không quen:
⁃ Để tôi coi sao
đã, không biết tôi có đi được không. Nhà đi vắng cả rồi.
⁃ Ông anh cứ khéo
lo. Cứ khoá cửa nẻo cẩn thận vào với lại anh bảo có con chó đó thây. Nhà anh ở
gần đồng, nó kêu lên cả khu nghe thấy đó chứ nói gì ngoài chỗ đồng cách mấy
bước chân.
⁃ Nói như chú chạy
về đến nơi trộm nó khoắng sạch mẹ rồi!.
Ông tôi nhếch môi
cười khan.
- Mấy khi, tối nay
ông anh cứ đi với tôi. Đảm bảo mai ông anh có một bữa cơm ngon hết ý. Ta phải
tận dụng triệt để quãng thời gian khi mấy bà lớn vắng nhà mà giải phóng chứ.
Quyết định vậy nha!.
Ông V quả quyết,
gật gù giơ chén rượu lên, ông tôi cũng giơ chén ra cạn, ông ta ngửa cổ nốc một
hơi hết sạch, rồi khà ra một tiếng, bỏ tọt miếng lòng vào miệng nhai nhồm
nhoàm. Độ nửa tiếng sau thì vãn bữa, ông V lúc này đã say lắm rồi, ngồi nói
linh tinh, ông tôi đầu óc cũng hơi chếnh choáng, nhưng vẫn còn tỉnh táo. Đành
một mình thu dọn các thứ, rồi rửa bát đĩa cho ông ta. Sau đó, ông tôi ra về,
không quên cầm theo ít cơm thừa cho con chó.
Ông về đến nhà mở
cửa nẻo các thứ xong xuôi rồi ra chỗ con Vàng. Mọi thứ vẫn ổn, không có dấu
hiệu gì bất thường. Con chó thấy chủ về thì mừng rỡ nhảy chồm lên sủa vang, sợi
xích vẫn đeo ở cổ. Nó có vẻ khá đói, cứ ngửi lấy ngửi để bàn tay ông đang dấu
mùi cơm thịt. Ông đổ chỗ thức ăn ra đĩa cho nó, tháo xích ra rồi rửa tay đi vào
nhà.
Ông tôi lên giường
định chợp mắt một lúc vì hơi men nặng quá khiến đầu óc ông nặng trĩu. Ngủ một
mạch mãi đến khi miệng cảm thấy đắng, cổ họng khô khan ông mới tỉnh dậy vì khát
nước. Ra bàn ngồi cho tỉnh ngủ, nhìn đồng hồ đã 6 giờ chiều rồi. Ông nhìn ra
sân, thầm nghĩ không biết cậu Khanh tối nay có về kịp không. Quả thực, ông cảm
thấy ái ngại khi nghĩ đến việc không được ngủ yên giấc đêm nay nếu có thứ gì mò
đến quấy rối lần nữa. Cứ nhớ đến câu nói của cậu Khanh là nhà ông đang bị ám
bởi những thứ không sạch sẽ là ông lại cảm thấy nấn ná trong lòng. Ngồi hồi
lâu, ông đứng dậy, ra giếng rửa mặt mũi cho tỉnh táo, tranh thủ kêu đàn gà lên
rải lúa cho chúng ăn rồi lùa vào chuồng. Con Vàng thì ông không xích nữa, cho
nó thoải mái. Sau khi khoá cửa nẻo cẩn thận ông tôi lại lững thững đi lên nhà
ông V.
Ra đến đầu đường
cái, ông hé đầu nhìn vào nhà cậu Khanh. Tầng một vẫn mở cửa bán thuốc nhưng chỉ
thấy người làm bận rộn, cậu Khanh không có ở đó. Giờ này chắc đã sang nhà bên
thăm ông bố rồi. " Kiểu này khéo đêm nay lại một mình chinh chiến " -
ông tôi nghĩ thầm trong bụng, khẽ lắc đầu ngao ngán. Sau đó lại nhìn vào nhà
ông V, thấy cửa chính vẫn đóng im ỉm, khéo là lão béo này chưa tỉnh rượu.
Nghĩ vậy, ông tôi
chắp tay rảo bước sang bên đường, quẹo vào nhà ông ta. Cửa đóng nhưng thật tình
không chốt trong, vì lúc trưa ông V say bí tỷ, có biết trời trăng đất dày gì,
lúc về thì ông tôi tiện tay khép vào thôi. Ông tôi tay đẩy cửa, miệng gọi ông
béo nhưng chả có ai lên tiếng. Bước vào nhà thì đúng là ông V vẫn còn chưa
tỉnh, đang nằm ngáy như trâu trên chiếc chiếu trải dưới nền gạch. Có lẽ bà vợ
cũng không về qua nhà nên mới giữ được nguyên hiện trạng như vậy.
Ông tôi lại lay ông
V, mãi 15 phút sau ông ta mới lồm cồm ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở kêu khát nước.
Uống nước xong xuôi một lúc, ông V nghe chừng đã tỉnh hơn, đưa tay xoa xoa
bụng, kêu đói và xót ruột. Thế là hai ông cụ lại loay hoay chuẩn bị bữa cơm
chiều. Còn ít lòng dồi, ông V đem nấu một nồi cháo lòng, cắm thêm nồi cơm ăn
cho chắc bụng rồi ra hiên nhà ngoài, chỗ bày bán ít đồ tạp hoá, lấy ra mấy cái
bánh đa đem vào. Ông V không ngừng rủ rê ông tôi đêm nay nhất định phải đi bắt
ếch với mình. Ông tôi thì nửa này nửa kia, phần thì muốn về coi nhà nhưng cũng
khá ngại " gặp gỡ " mấy con mèo quái dị, đâm ra cứ ậm ừ, rồi tặc lưỡi
nói:
⁃ Nếu vậy thì tối
nay không rượu chè nữa, đêm mới tỉnh mà lội ruộng được. Tôi sợ, ếch đâu chẳng
có mà ăn lại phải khiêng chú từ dưới ruộng lên thì thôi ở nhà ngủ khoẻ.
⁃ Kìa ông anh đúng
thật nói đùa. Tửu lượng tôi đâu phải hạng xoàng. Nhưng nếu anh thích thì tôi
chiều, chẳng mấy khi, rượu thì uống lúc nào chả được. Hề...hề!. Tôi chỉ xin làm
đôi chén cho nóng cái người lên thôi, có hơi men vào cho nó khí thế. Ha...ha...!.
Ông V vỗ đùi, híp
mắt cười khoái chí. Ông tôi chỉ biết lắc đầu buông xuôi, múc ra hai tô cháo
lòng nghi ngút khói, đợi ông V đi lấy rượu ra. Ông tôi không uống, ông V cũng
chỉ uống hai chén nhỏ rồi ngồi xì xụp ăn tô cháo nóng hổi. Bẵng cái cũng gần 9
giờ tối. Hai ông cụ đã dọn dẹp các thứ xong xuôi, đang ngồi uống nước chè nói
chuyện huyên thuyên cho xuôi bụng, định tầm tiếng nữa thì bắt đầu đi ra đồng.
Tầm đó đi là vừa, tiết trời dịu và mát mẻ hơn. Nhưng ông tôi bảo đi sớm để tạt
qua nhà cho con chó ăn kẻo nó đói.
Vậy là tầm 9 giờ
hơn hai ông cụ đã lục đục xách giỏ, nơm, đèn pin và các thứ chuẩn bị lên đường.
Lúc băng qua đường lớn, ông tôi ngó sang nhà cậu Khanh lần nữa, giờ này cửa nẻo
đã đóng, không còn tiếp khách, bên trong tầng 1 và 2 thì vẫn sáng đèn. Ông V đi
cùng ông tôi tạt qua nhà xem tình hình thế nào rồi cho con Vàng ăn, may mắn là
mọi thứ vẫn ổn, con Vàng thì đang nằm trên nóc chuồng gà. Ông vào đổ cơm ra đĩa
cho nó rồi vào bếp xách chiếc xe đạp ra, lấy thêm cây đèn pin và một cái gậy
tre tầm hơn 1 mét, xong đó đi ra khoá cổng lại, cùng ông V đi ra cầu 3 Tháng 2.
Vì muốn đi ra đồng
thì phải đi từ chân cầu men theo bờ cỏ mà xuống. Mà từ khu nhà tôi ra cầu cũng
tầm sáu, bảy trăm mét nên hai ông thống nhất với nhau là đạp xe ra cho nhanh,
tí về mệt đi bộ sẽ ngại. Ông tôi định ngồi lên chở ôngV thì ông ta cứ nằng nặc
đòi lái, bảo là ai lại để thằng gầy chở thằng béo bao giờ, thế là ông tôi tặc
lưỡi nhường tay lái cho ông ta.
Lên xe, ông V vừa ì
ạch đạp, vừa líu lô kể những chuyện tầm phào, một lát đã ra đến đường lớn. Bây
giờ chắc tầm 10 giờ kém rồi, cả con đường rộng mà vắng hoe, chả thấy bóng dáng
xe cộ nào qua lại nữa. Hai bên đường, những ngôi nhà mọc san sát đều đã tắt đèn
nằm im lìm ẩn sau những tán cây và cột điện dây dợ chằng chịt, mọi thứ đều đã
chìm sâu vào giấc ngủ.
Hồi đó đèn đường
lớn thì cũng có rồi, nhưng mà không lắp nhiều và sáng rộng như bây giờ. Có khi
phải đến cả cây số mới có một cột đèn như vậy. Hai người phải bật cả hai cây
đèn pin lên mới thấy lối. Lúc này ông V béo đã đạp gần đến trạm xăng đó rồi. Vì
chỗ ông tôi là thị trấn của huyện, nên có phần nhỉnh hơn đôi chút. Đi từ hướng
khu nhà ông đâm ra cầu 3 tháng 2 thì đầu cầu có một trạm xăng dầu, chẳng biết
xây từ bao giờ nữa. Mọi người hay gọi là cây xăng BH ( tên gia đình chủ cây
xăng ). Trên nóc cổng cao của cây xăng đó có một cái đèn soi xuống, do nhà đó
lắp lên để tiện việc kinh doanh và trông coi trạm xăng. May mà có nó, không thì
đoạn đường hướng ra cầu tối thui thui, trông dài hun hút như đi vào cửa địa ngục.
Ông tôi ngồi sau yên xe đang lắng tai nghe mấy
chuyện vặt vãnh giữa vợ chồng nhà ông V mà ông ta đang kể thì chợt ông V thắng
khựng lại. Ông tôi bất ngờ bị lực thắng xe đột ngột làm cho dúi dụi người về
phía trước, đầu đập vào cái lưng “ êm ái “ đầy thịt của ông ta. Ông tôi mới đập
tay vào vai ông V khẽ lầm bầm trách móc hỏi sự tình, nhưng ông V không đáp lại.
Nghi là có chuyện gì, ông tôi mới chống chân lên gác xe đạp, rướn người lên
nhòm ra phía trước. Trước cái đầu hói tròn của ông V, độ chục mét nữa, chỉ là
một vùng ánh sáng vàng mờ nhạt từ chiếc đèn nhỏ gắn trên nóc cổng trạm xăng hắt
xuống mặt đường vắng tanh. Vùng sáng đó chỉ chiếu sáng được một khoảng từ trạm
xăng ra phía cây cầu tầm 5 mét, sau đó, tất cả lại chìm nghỉm vào bóng đêm đen
đặc. Lúc này, ông tôi mới khẽ lay vai ông V mấy cái nữa, tỏ vẻ khó hiểu:
⁃ Sao vậy chú?!.
⁃ Hả...à..ừm.., kì
lắm bác ơi. Rõ ràng, tôi mới nhìn thấy đây mà... đi lại gần lại không thấy đâu
nữa???.
Ông V vừa nói nhanh
vừa ngó nghiêng không ngừng như tìm kiếm gì đó.
⁃ Chậc, thấy cái gì
mới được?!. Chú nói rõ tôi nghe xem nào!.
Ông e cũng sốt ruột
gắt nhẹ.
⁃ À, thì, nãy đang
đạp xe tôi thấy có bóng người thấp thoáng đi bộ từ hướng cầu vào, chỗ có ánh
sáng đèn chiếu ra kia kìa.
Ông V vừa nói vừa
giơ tay chỉ chỉ về phía trước.
- Nhưng giờ đạp lại
gần thì chả thấy ai...!.
Ông tôi cũng ngớ
người như thể đầu óc chưa kịp load được dữ liệu vừa thu nạp từ những lời ông V
nói, vì ngồi đằng sau nên không chứng kiến được gì bèn đáp:
- Hay quẹo vào cái
hẻm kia rồi...!
Ông hướng ánh mắt
về phía ấy, mé bên trái cây xăng là một hẻm nhỏ dẫn vào khu nhà tôi. Bình
thường, các khu ở đây đều có nhiều hẻm nhỏ từ đường lớn đổ vào và thông với
nhau. Lúc này, phía bên trong hẻm đó tối thui và sâu hun hút. Ông V im lặng
giây lát rồi lên tiếng:
- Chắc vậy!.
Rồi lại đạp xe tiếp
tục đi. Chẳng hiểu sao, lúc đạp qua con hẻm và trạm xăng heo hút, hai ông đều
cảm thấy hơi rờn rợn, bầu không khí như bị hạ nhiệt độ đột ngột bao trùm. Đi
qua rồi vẫn thấy lạnh lẽo sau gáy, như thể có con mắt nào đó đang lặng lẽ theo
dõi chuyển động của hai ông già. Ánh đèn pin lọt thỏm dần trong vùng tối mênh
mông. Phía đầu con hẻm nhỏ cạnh cây xăng ẩn hiện một bóng hình mờ nhạt, lấp ló
sau gốc cây cột điện xám ngắt. Sau đó, nó di chuyển, bay là là hướng ra phía
cây cầu, toàn thân bao phủ một lớp khí trắng lạnh lẽo, âm u.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT