Chiều dần buông, tại một căn nhà ngõ sâu trong tiểu khu cũ nát, không khí yên tĩnh cực kì. Đèn đường miễn cưỡng bật lên, le lói thắp sáng khu đường tranh tối tranh sáng.
Tiếng kéo lê vali hành lý lăn trên mặt đất gồ ghề ngày một gần hơn trong không gian yên tĩnh. Dưới ánh đèn đường mờ nhạt hiện lên cậu thanh niên trẻ mảnh khảnh cao gầy kéo một vali hành lý to bự đi tới.
Một người đàn ông cao lớn ung dung đứng nấp trong bóng đêm, đôi chân dài chéo lại, lười biếng dựa nửa người vào cạnh xe, nhìn chăm chú cậu trai mảnh khảnh đang tiến dần về phía mình, ngón tay kẹp thuốc lá lâu lâu lại đưa lên miệng, thả khói mịt mù.
Tiếng kéo vali ngừng lại, cậu trai trẻ khựng lại cách người đàn ông vài mét, như đang cố gắng nhìn xem người đứng trước cửa nhà mình là ai. Xung quanh người đàn ông toàn khói thuốc, gã đứng thẳng người dậy, tiện tay vứt điếu thuốc còn hơn nửa vài thùng rác bên cạnh, xoay người nhìn cậu trai trẻ, “Du lịch về rồi đó hả?”
Cậu trai trẻ chưa nhận ra gã là ai, chần chừ hỏi, “Xin hỏi, anh là….?
Trong khoảng tối truyền đến một tiếng cười nhẹ. Gã đàn ông khoan thai bước từ trong tối ra, đèn đường nhu hoà hắt lên mặt. Gã nửa đùa nửa thật, “Không biết anh là ai hả? Vậy sao còn lấy ảnh của anh đi lừa tiền người khác?”
“Anh..anh Xuyên?” Cậu trai trẻ cứng đờ người, theo bản năng thụt lùi mấy bước, hoảng sợ ấp úng nói, “Anh nói bậy bạ gì đó? Tôi…tôi lừa ai?”
Văn Tầm Xuyên bước đến trước mặt cậu trai trẻ, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cậu, đôi mắt luôn ẩn chứa nét phong tình giờ lạnh rét thấu xương, môi mỏng mím thành một đường thẳng. Dĩ nhiên, lúc mở miệng, giọng cũng lạnh như băng, “Còn cần anh phải nói rõ sao?”
Cậu trai trẻ bị gã nhìn chằm chằm bắt đầu hoảng sợ, “Anh…sao anh biết được?”
“Ha…..” Giống như nhớ đến chuyện gì buồn cười, Văn Tầm Xuyên cúi đầu cười lạnh, “Lừa tiền người khác ra ngoài đi du lịch vui vẻ nhỉ? Chắc đang háo hức lên WeChat khoe khoang phải không? Gã lạnh lùng ngạo nghễ trước mặt cậu trai trẻ, “Nhưng mà lừa người khác thì đừng có thật giả lẫn lộn, còn vớt vát chút đạo đức lừa lọc nha.”
Cậu trai trẻ chột dạ, nghiêng đầu tránh ánh mắt hắn, gồng cứng người, nói, “Đó là do tên khốn đó thiếu tôi. Hạ Lâm Chu ngủ với tôi hơn ba tháng, tư thế gì cũng chơi qua. vậy mà dám kéo quần vỗ mông bỏ đi, nói hắn có mặc cảm trinh tiết của người yêu? Còn dám nói “tam tinh vi một độc”. Lúc ở với tôi sao không nhắc đến chuyện trinh tiết? Mẹ nó tôi lừa hắn 200 ngàn tệ thì sao, số đó thấm tháp gì so với những lần tôi nâng mông cho tên ngu đó chịch?”
Nghe đến đây, Văn Tầm Xuyên đang nghiêm túc bỗng phì cười, không biết là cười vì cái lý do chia tay ngu ngốc của tên Hạ Lâm Chu kia, hay cười nhạo cậu trai trẻ trước mặt này.
Gã bước lui về sau một chút, bàn tay đang siết lại cũng dần thả lỏng, nghiêm mặt nói, “Anh không hứng thú gì với ân tình ân oán gì của hai người…” Gã liếc xéo cậu trai, giọng bỗng đổi sang châm chọc, “Nhưng mà em muốn lừa tiền người ta thì dựa vào nhan sắc của mình ấy, đừng có lấy ảnh của anh.”
“Anh!” Cậu trai trẻ mặt đỏ lên, thẹn quá hóa giận nói, “Anh tưởng mình tốt đẹp lắm sao!”
Văn Tầm Xuyên nhún vai, thản nhiên trả lời, “Dĩ nhiên là không phải.”
“Kiếp trước tôi đã tích nghiệp nhiều thế nào mà kiếp này tôi lại phải làm bạn trai liên tiếp của hai tên khốn nạn!” Cậu trai trẻ cắn răng, “Mắt tôi mù rồi mới đi ở bên cái loại người như anh!”
Tay Văn Tầm Xuyên vẫn đang đóng mở nắp bật lửa bỗng khựng lại, gã ngẩn người hỏi, “Ơ, anh là bạn trai em khi nào?”
Cậu trai trẻ không nghĩ gã hỏi câu này, ngẩn người ra, “Lúc trước tôi tỏ tình với anh, không phải anh nói rất thích tôi…”
Văn Tầm Xuyên nghe đến đây, cúi đầu nở nụ cười.
Cậu trai trẻ mới sực tỉnh, giọng gằn đi, “Văn-Tầm-Xuyên! Anh mẹ nó là có ý gì?”
Văn Tầm Xuyên nhìn cậu, trong mắt đã tràn ngập ý cười, “Chính là ý em đang nghĩ.”
Gã bước đến và bước, giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu trai trước mặt, chậm rãi thở dài.
“Cục cưng à.” Gã thở dài một hơi, giống như buồn bã và bất đắc dĩ, giọng dịu dàng đến kì cục, “Thích cũng đâu có nghĩa là phải làm bạn trai nhau? Trưởng thành hết rồi mà, chuyện này em phải hiểu chứ.”
Ngón tay thuôn dài của Văn Tầm Xuyên nhẹ nhàng quấn lấy lọn tóc cậu trai trẻ, lòng bàn tay ấm áp sát trên da đầu, tim cậu tình lình đập loạn nhịp, thất thần nhìn sâu vào đôi mắt đào hoa ấy, giọng nỉ non, “Anh….”
Văn Tầm Xuyên vuốt sợi tóc lòa xòa trên trán cậu, rồi nghiêng người nhẹ nhàng hôn lên vầng trán ấy, cố tình dịu dàng thủ thỉ như người yêu thân mật, “Nhớ, sớm trả lại tiền cho người ta, đừng chọc anh phiền nữa, nghe hôn, ngoan nè.”
Cậu trai trẻ rơi ngay vào sự ngọt ngào giả tạo, tới lúc sực tỉnh lại, trên trán còn vương lại nhiệt độ của cái hôn, mà người đi xa đã ba mét có hơn.
Cậu trai trẻ phẫn nộ giậm chân, hướng theo gã tức giận quát, “*** mẹ anh Văn Tầm Xuyên! Anh cũng y như tên khốn Hạ Lâm Chu đó, đều là bọn khốn nạn, bọn cặn bã, mẹ nó anh với hắn đi chết hết đi!”
Văn Tầm Xuyên cũng không buồn quay đầu lại mà nâng tay vẫy tạm biệt cậu. Gã móc trong túi ra chìa khoá xe, mở cửa bước vào. Vừa an vị thì kính chắn gió làm một cái “toang”, ngẩng đầu đã thấy bị cậu trai ném vỡ.
Lại phải đổi kính.
Gã thở dài, khởi động xe, cán lên lớp kính bị vỡ trên đường kêu “răng rắc”. nghênh ngang lái xe đi.
Toilet quán bar tràn ngập mùi hương gỗ đàn. Hạ Lâm Chu nhìn chăm chăm vào cậu trai trước mặt.
Cậu trai trẻ da trắng như tuyết, tóc hơi xoăn, lông mi dài cong vút, bị ánh đèn vàng hắt vào như có màu nâu nhạt, mắt to long lanh đáng yêu muốn chết.
Đây là cậu bé ưng ý nhất hắn tìm được, nếu như vẫn không “được” nữa thì…
Cậu trai quỳ gối trước mặt hắn ngẩng đầu lên, do đèn trên đỉnh đầu quá chói làm cậu phải nheo mắt lại, phức tạp nhìn Hạ Lâm Chu, “Hạ thiếu gia, anh…”
Hạ Lâm Chu ngổn ngang trăm mối nhìn chú hoạ mi ủ rũ mãi không chịu ngóc đầu lên giữa hai chân. Hắn bắt lấy vai cậu trai trẻ đẩy ra, vừa cố gắng khống chế gương mặt méo xệch của mình, vừa kéo lại khoá quần, ra vẻ cho đỡ xấu hổ nói, “Hôm nay anh không có hứng rồi.”
Cậu trai trẻ nhìn chằm chằm làm da mặt Hạ Lâm Chu nóng ran lên, hắn quay đi né tránh cái nhìn của cậu, cụp mắt tuỳ tiện nói, “Lát nữa cưng cho anh WeChat, hôm nào hứng anh sẽ gọi cho.”
Cậu trai nghe thế đứng dậy vỗ đầu gối, liếc hắn một cái, miệng cười dịu dàng, giọng nói mềm mại ngọt ngào như mật ong, nhưng lại mang theo một tia châm biếm, “Dạ chắc không tiện đâu anh.”
Cậu trai rời đi xong, Hạ Lâm Chu dựa vào tường men gạch nhìn đăm đăm xuống đất đến phát ngốc. Lát sau mới móc ra một điếu thuốc ngậm trong miệng, vừa móc bật lửa ra thì nghe gian kế bên phát ra tiếng động, một giọng nam cất lên, nghe chế nhạo rất rõ ràng, “Anh bạn, sao ra sớm thế?”
Con mẹ nó!
Hạ Lâm Chu siết chặt nửa bao thuốc, đứng dậy hung hăng đá vào vách ngăn một cái, giọng nam bên kia tức thì im phăng phắc. Hắn mất hứng cầm điếu thuốc đang ngậm cùng bật lửa và nửa bao thuốc còn lại quăng cả vào bồn cầu, đá cửa hậm hực bỏ đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT