Điều gì kinh khủng hơn việc sáng chủ nhật 6 giờ bị một con chó liếm mặt phải tỉnh dậy?

Đó là sau khi bục mặt hầu hạ nó ăn uống hốt phân dẫn đi dạo xong, vừa định ngả lưng ngủ tiếp thì nhận ngay một cú điện thoại hẹn xem mắt của một người lạ hoắc lạ huơ.

Văn Tầm Xuyên nhìn cô gái trước mặt đang loay hoay tìm chủ đề nói chuyện, uyển chuyển mở miệng, “Thật ra buổi xem mắt này là do ý của ba mẹ tôi.”

“Tôi biết.” Cô gái gật đầu có vẻ rất hiểu, “Giờ vòng quan hệ xã hội của chúng ta đã không còn rộng nữa, không thể lựa chọn đối tượng thích hợp thì đành phải đi xem mắt. Tôi ở nước ngoài vài năm cũng không có mấy cơ hội…”

Nhác thấy cô gái đang hiểu sai ý mình, Văn Tầm Xuyên đành bất đắc dĩ cắt ngang lời cô, “Ngại quá, cô Lâm à, ý tôi là, tôi không phải là đối tượng thích hợp của cô.”

“…..Sao cơ?” Cô gái sững sờ một lúc, rồi do dự hỏi, “Là tôi có chỗ nào làm anh không hài lòng sao?”

Văn Tầm Xuyên lắc đầu, có hơi tự cảm thấy tội lỗi, “Không phải, cô rất tốt, dựa vào bề ngoài, tính cách và học thức của cô, tôi rất tin chắc cô sẽ tìm được nửa kia thích hợp hơn tôi nhiều lắm.”

Cô gái im lặng hồi lâu, đột nhiên nở nụ cười, “Là kiểu “em rất tốt nhưng anh rất tiếc” sao?”

Văn Tầm Xuyên cũng cười, “Không, tôi khen thật đấy.”

Cô gái chợt thoải mái hơn rất nhiều, cô để tay lên bàn, một tay chống cằm tay kia cầm muỗng quậy quậy ly nước chanh rất tự nhiên, nghiêng đầu hỏi, “Có thể nói cho tôi biết vì sao tôi bị loại sớm vậy không? Làm tôi chọn quần áo trang điểm cả ngày, tốn hết thời gian, anh phải cho tôi lý do an ủi chứ.”

Văn Tầm Xuyên cầm ly soda nhấp một ngụm, rất tự nhiên nói, “Vì tôi là gay.”

“Phì!” Cô gái thực sự bị gã chọc cho phì cười, bất đắc dĩ nói, “Anh cũng không cần thiết phải dùng cái lý do như vậy đi!”

Văn Tầm Xuyên cười trừ, gã nhướn mày đến chiếc đũa bên cạnh cô, “Tuy vóc dáng không muốn, nhưng dạ dày vẫn phải có gì đó. Nhà hàng này nấu rất ngon, cô ăn thử đi.”

Hạ Lâm Chu vừa trong toilet ra thì thấy ngay một màn này: Mới vừa nãy còn lúng ta lúng túng, giờ thì vui vẻ hợp nhau ghê ha.

Thành đôi rồi à?

Hạ Lâm Chu nhíu nhíu mày, sải bước tiến thẳng đến.

“A! Anh làm ở bệnh viện Nhân dân 2 à?” Cô gái có vẻ rất vui “Tháng sau tôi cũng qua đó công tác, khoa não ngoại.”

“Thật vậy sao? Chúc mừng cô” Văn Tầm Xuyên nâng ly như chúc mừng, “Vậy chúng ta sắp thành đồng nghiệp rồi, vài bữa nữa sẽ được mời cô ra canteen ăn trưa, canteen viện mình có góc nhìn rất đẹp, nổi tiếng thành phố A này luôn đó.”

Cô gái cũng nâng ly chạm nhẹ vào ly gã: “Vậy đồ ăn thì sao? Có ngon không?”

“Tưởng không ngon mà… không ngon thật.”

“Ha ha ha. Vậy tôi không thèm đi đâu!”

Nhìn cái mặt đa tình đầy đào hoa này xem, thật ghê tởm, thật dối trá. Hạ Lâm Chu hừ lạnh một tiếng chẳng hề khách khí tiến thẳng lại, kéo ghế ngồi ngay bên cạnh Văn Tầm Xuyên, nói, “Hai người lén tôi đi đến đây ăn à?”

Văn Tầm Xuyên vừa nhìn thấy hắn đã dịch mông né như né tà, nhưng mới vừa xích ra được một chút hắn lại nghiêng người dán bên cạnh gã. Hắn nhíu mày nhìn Văn Tầm Xuyên, giọng khó chịu, “Anh đang định làm gì vậy?”

Hạ Lâm Chu cong môi ra một nụ cười lạnh nhạt, nhìn gã, rồi lại quay sang cô gái đối diện, “Tôi cũng muốn hỏi cô, cô đang định làm gì vậy?”

Cô gái đánh mắt qua lại giữa hai người mấy vòng, chần chừ hỏi, “Anh là…?”

Văn Tầm Xuyên thật sự không thể hiểu được cái tên này đang muốn làm gì, gã lạnh lùng nói, “Tôi làm gì liên quan gì đến cậu?”

“Sao lại không liên quan gì đến tôi?” Hạ Lâm Chu nhướn mày nhìn đăm đăm Văn Tầm Xuyên một lúc, rồi đột nhiên túm cổ áo gã kéo đến trước mặt mình, nghiến răng nghiến lợi, “Ông xã, anh lén em đi hẹn hò người khác à?”

Văn Tầm Xuyên bị hắn túm lấy bất thình lình, còn chưa kịp trở tay đã bị cái từ “ông xã” làm cho đông cứng. Mặt gã càng nhăn lại như cái mền rách, khó khăn hỏi lại, “Ông xã?”

Cô gái trước mặt dù trì độn đến mấy cũng nhìn ra được tình hình, vội vàng thanh minh, “Xin lỗi, anh đừng hiểu lầm…”

Hạ Lâm Chu nhìn Văn Tầm Xuyên bằng ánh mắt tràn ngập kiêu ngạo. Nhưng đang lúc hắn vênh vang đắc ý vì nghĩ mình đã cứu được một cô gái khỏi bị một kiếp “nai bò” thì một giọng đàn ông trung niên trầm đục nghiêm nghị cất lên, “….Ông xã????”

Hạ Lâm Chu đột nhiên sợ cứng người, hắn từ từ buông lỏng cổ áo Văn Tầm Xuyên, chậm rãi quay đầu, nhìn sang một đoàn người vừa kết thúc bữa tối cách đó không xa, run rẩy gọi, “……..Bố?”



Đời thiếu gia của cậu Hạ Lâm Chu đến đây chính thức toang =]]]

À thực ra bộ này có thể xem là nguỵ hỗ công =]]]]] vì… ờ ai trên ai dưới rõ ràng quá rồi =]]]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play