Văn Tầm Xuyên để khuỷu tay lên quầy bar, chống cằm nhìn hắn, “Cậu cương rồi.”
“À.” Hạ Lâm Chu bình thản lên tiếng, đáng lẽ ra lúc “khỏi bệnh” hắn phải hân hoan vui mừng mới đúng, nhưng hắn lại cảm thấy bứt rứt khó chịu trong người. Vì cái tên làm hắn có phản ứng này, lại là một gã thuần 1 có kỹ thuật hôn môi còn tốt hơn hắn nhiều lần.
Văn Tầm Xuyên vẫn cứ tiếp tục nhìn hắn lom lom không nói tiếng nào làm Hạ Lâm Chu xấu hổ đến da đầu tê dại. Hắn quay sang hỏi Văn Tầm Xuyên, mặt nhăn như khỉ ăn ớt, “Đang chờ tôi khen anh à?”
Văn Tầm Xuyên bỗng dưng lại hơi hoang mang, “Hả?”
Hạ Lâm Chu liếc xéo gã, “Ngày mai mang cờ thưởng cho anh nhé? Ghi “Bác sĩ Văn chữa bệnh mát tay như đệ tử thần y Hoa Đà”.”
Văn Tầm Xuyên chống cằm nhìn hắn, mặt đần ra, hình như gã không hiểu hắn đang nói gì, mà Hạ Lâm Chu cũng lười giải thích, hắn chỉ bình rượu chỉ còn cái vỏ, nói, “Đêm qua mới đi bệnh viện hôm nay lại uống nhiều như thế. Anh tưởng anh bất tử à?”
Văn Tầm Xuyên vẫn duy trì cái tư thế chống cằm kia chẳng buồn nhúc nhích, mở miệng lại càng không.
Một lúc sau, gã nhăn mặt, nâng tay mệt mỏi tự nhéo đùi mình, “Hình như tôi say rồi.”
Hạ Lâm Chu im lặng nhìn chằm chằm mặt gã, ảo não thở dài. “Anh không say, tôi mới là người say.”
Nhưng lại chẳng phải say vì rượu, hắn nghĩ thầm.
Hạ Lâm Chu cảm thấy đã trễ lắm rồi, liền đứng dậy lấy áo khoác, nói với Văn Tầm Xuyên, “Đi thôi thần y, người ta còn phải đóng cửa.”
Văn Tầm Xuyên xoa xoa lỗ tai, “Tôi không nghe cậu nói được gì hết á.”
Hạ Lâm Chu cũng lười đấu võ mồm với gã, hắn giơ tay túm gã từ trên ghế xuống, nhưng không ngờ bị mất thăng bằng lảo đảo hai bước, Văn Tầm Xuyên cũng bị hắn túm lấy lảo đảo theo.
Cũng may hắn nhanh tay chống được ở quầy bar, chứ không là mất mặt với Văn Tầm Xuyên rồi.
Nhưng mà tình tình giờ chắc cũng không đến mức tệ đi, Hắn và Văn Tầm Xuyên giờ đang dính sát vào nhau, một tay hắn chống trên bàn, tay còn lại ôm lấy eo Văn Tầm Xuyên, giống như hắn đã hoàn toàn ôm được người đàn ông này vào lòng.
Văn Tầm Xuyên đưa tay xoa xoa thái dương giống như vừa bị choáng. Xoa một hồi gã lại gục đầu xuống, gác trán lên đầu vai Hạ Lâm Chu, phả hơi thở nóng rực mùi rượu lên cổ hắn.
Hạ Lâm Chu bị gã vô tình chọc ghẹo, lại nhịn không được nhớ tới vòng eo trắng khi nãy bị lộ ra kia. Hắn nhìn lỗ tai đã hồng lên của Văn Tầm Xuyên, bỗng dưng muốn hôn lên đó một chút.
Không để cái ý tưởng này xuất hiện trong đầu hắn quá 2 giây Hạ Lâm Chu đã lập tức nổi da gà.
…Con mẹ nó.
Hắn hoảng hốt buông tay ra, nhưng cái gã đàn ông trước mặt lại đột nhiên thò tay ôm hắn vít lại.
Văn Tầm Xuyên ngẩng đầu, dùng cặp mắt say khướt ẩn tình nhẹ nhàng hỏi, “Cưng à, giờ mình đi hả?”
Hắn tránh đi ánh mắt nóng rực đó theo bản năng, mất tự nhiên trả lời, “Ừ.”
Văn Tầm Xuyên như cảm thấy cổ áo sơ mi hơi chật, gã giơ tay kéo kéo cổ áo một hồi, mới chậm rãi quay lại hỏi tiếp theo thói quen, “Cưng muốn đi khách sạn nào?”
“…. Về nhà!”
Thật ra Hạ Lâm Chu vô duyên vô cớ bị châm lên lửa dục cũng muốn vào khách sạn kiểm chứng một chút công năng của “hoạ mi” vừa khỏi bệnh xem có vấn đề gì không lắm, nhưng mà hắn nhìn Văn Tầm Xuyên uống say như chết đang vùi mặt trong lòng mình, hắn nghĩ vẫn là nên thôi. Mấy chuyện này vẫn là ta tình ngươi nguyện thì tốt hơn, Hắn không dám vỗ ngực tự xưng mình là người tốt, nhưng cái chuyện thừa nước đục thả câu này, hắn làm không được, cũng khinh thường phải làm.
Hạ Lâm Chu nửa ôm nửa kéo gã ra cửa, hỏi, “Nhà anh là chỗ tiểu khu gặp tôi ban sáng phải không?”
Văn Tầm Xuyên nhíu mày, lẩm bẩm nói, “Ong ong ong ong ong ong ong.”
“Tôi hỏi nhà anh ở đâu, ong cái gì mà ong.”
Văn Tầm Xuyên chỉ lỗ tai mình, kề sát vào lỗ tai hắn hét lớn, “không nghe thấy gì hết! Ong ong ong!”
“Mẹ nó…” Hạ Lâm Chu ngửa đầu ra, xoa xoa lỗ tai bị rống muốn rách màng nhĩ, chửi, “Nhưng mà ông đây nghe vẫn rõ!”
Hạ Lâm Chu vật vã lắm mới nhét được Văn Tầm Xuyên vào con xe địa hình hào nhoáng của mình, hắn không hy vọng lắm con ma men này có thể tự thắt dây an toàn, nên thắt của mình xong hắn cúi người định thắt dây giùm gã.
Văn Tầm Xuyên nhân cơ hội này đột nhiên hôn “chóc” một cái lên trán hắn.
Hạ Lâm Chu ngẩng người, hắn liếc nhìn gã đàn ông say khướt trước mặt, thò tay tóm lấy cằm gã, hỏi,”Anh muốn làm gì.”
Văn Tầm Xuyên chau mày, giơ tay cố gắng tháo tay Hạ Lâm Chu đang bóp cằm gã ra, không chịu yếu thế, một người một ma men mắt to mắt nhỏ trừng nhau nửa ngày.
Hạ Lâm Chu nhìn đôi gò má đã phiếm hồng của gã, bỗng cảm thấy buồn cười, hắn thả cằm Văn Tầm Xuyên ra, vừa cúi đầu cài nốt dây an toàn cho gã vưà nói, “Lúc uống say trông anh đáng yêu hơn nhiều.”
Hắn vặn chìa khoá khởi động xe, “Aizz, anh rốt cuộc là có ý với tôi hay không vậy? Lúc thì xếp hàng mua đồ ăn sáng cho tôi, lúc thì đi nói với tất cả mọi người hai ta là một đôi.” Hắn vừa lái xe vừa thầm nhủ, “Nhưng mà động một chút anh lại như phát bệnh thần kinh, hăm dọa đủ điều.”
Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, Hạ Lâm Chu như bừng tỉnh ra. Hắn quay đầu nhìn Văn Tầm Xuyên, càng cảm thấy lời giải thích mình vừa nghĩ ra thật hợp lý.
“Aizz, anh biết không, anh cứ như bọn con nít tiểu học ấy, thích bạn nữ nào thì phải lao lên giật bím tóc, phá phách người ta để gây sự chú ý.” Hạ Lâm Chu vui vẻ hẳn lên, lại hỏi, “Anh đối xử quá đáng với tôi như thế, sau này lỡ có thành đôi thật, anh định bù đắp thế nào đây?”
Văn Tầm Xuyên ngả đầu lên cửa xe, nhìn đăm đăm ngoài cửa, hiển nhiên là chẳng nghe được hắn đang nói gì.
Hạ Lâm Chu nhìn sườn mặt gã qua kính chiếu hậu, nhịn không được thở dài một câu, thôi bỏ đi, càng lớn chắc chỉ càng xấu tính hơn thôi.
—
Hi. trong một cuộc tình, kẻ yêu nhiều hơn luôn là kẻ chịu thiệt.
Thương Chu…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT