Edit: Phong Nguyệt

Tết là thời điểm náo nhiệt nhất trong năm, mỗi khi ra ngoài, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy người tới người đi.

Lục Ý hổm rày phải tới siêu thị tranh đồ ăn, lần nào về tới nhà cũng nằm nghỉ nửa tiếng.

Tết thật ra là một công việc lao động chân tay, mua thức ăn, xách về, sau đó rửa, chặt, ướp muối, phân loại cất, rồi còn phải lau chùi nhà cửa, dán câu đối.

Tuy mấy ngày này ngày nào cũng bận rộn, nhưng cũng chính vì vậy mà mấy ngày này lại có hương vị ngày Tết nhất.

Nhà Hồng Ảnh cuối năm nào cũng sẽ có rất nhiều người tới, họ là bạn bè mà cô từng kết giao, cùng đến đón giao thừa, cùng giúp đỡ, cùng ăn sủi cảo, náo nhiệt cực kỳ.

Mỗi khi đến thời khắc này, Hồng Ảnh đều phụ trách sau bếp, Hồng Tiêu phụ trách làm chân sai vặt, Lục Ý phụ trách trò chuyện, tiếp đãi mọi người.

Một đám người quây quần bên nhau, nếu không phải là ăn uống, xem ti vi, thì là chơi mạt chược.

Trò chuyện ngày đêm, cực kỳ sảng khoái.

Sáng hôm 30, lúc Lục Ý rời giường, cậu luôn cảm thấy mắt phải giật giật.

Hồng Tiêu ở trong sân thả một chuỗi pháo, âm thanh ầm ầm không ngừng vang lên, lần nào Tết đến, Hồng Tiêu cũng là đứa vui vẻ nhất, nghịch ngợm như khỉ, chạy tới chạy lui, không hề yên tĩnh.

Lục Ý dụi dụi mắt, đẩy cửa sổ bên giường, vừa định ló đầu ra ngoài nói Hồng Tiêu hai câu, trước mắt đột nhiên xuất hiện một gương mặt quỷ, mắt trợn tròng, bên dưới lòng thòng hai sợi dây đỏ, miệng ngoác lớn, hàm răng nanh nhô ra.

“A ——”

Lục Ý hét đến nỗi lạc giọng, lớp sơn trên tường muốn nứt ra luôn.

Thằng nhóc nhanh chóng chạy trốn, quay người le lưỡi với cậu.

Hồng Tiêu chạy tới: “Anh có sao không?”

Lục Ý sợ hãi vỗ ngực, cơn buồn ngủ biến mất tăm, cậu biết thằng nhóc kia, nhà nó ở kế bên, rất loi choi, khó quản hơn Hồng tiêu nhiều.

“Không có chuyện gì” Lục Ý nằm nhoài trước cửa sổ, khoát tay một cái, “Không sao.”

Hôm nay không có nắng, bầu trời âm u, gió lạnh như dao cắt, mới mở cửa sổ một lát, Lục Ý đã bị lạnh đến run rẩy.

Hồng Tiêu đứng bên ngoài cửa sổ, nhìn cậu nói: “Chị kêu anh dậy hỗ trợ kìa.”

“Ờ” Lục Ý nói, “Anh dậy ngay đây.”

Hồng Tiêu hớn hở xoay người, tiếp tục thả pháo, ầm ầm ầm ầm.

Lục Ý đang thay quần áo, ngáp một cái, cửa sổ không đóng, tiếng pháo ầm ầm vang lên, làm cậu sợ đến thiếu chút nữa lấy quần áo che lên.

Mới sáng sớm! Mấy người này sao vậy trời!

Lục Ý thò đầu ra, hét: “Hồng Tiêu! Sáng giờ thả mấy cái rồi hả? Có phải em mua hết pháo trong công ty người ta rồi không!”

Hồng Tiêu không nghe thấy, lại chạy ra ngoài sân.

Lục Ý thở dài, vào sân rửa mặt, có mấy người đến sớm, ngồi xổm trong sân ăn bánh chiên, thấy Lục Ý, gọi một tiếng Lục ca.

Những người này đều là anh em kết nghĩa của Hồng Ảnh.

Mấy năm trước Hồng Ảnh vào nam ra bắc, quen biết rất nhiều người.

Lục Ý cười cười chào hỏi với họ.

Nhiệm vụ buổi sáng là gói vằn thắn, chiên đậu phụ, chiên thịt viên, dễ thì giao cho Hồng Ảnh, khó thì giao cho Lục Ý.

Hồng Tiêu đợi ở trong sân, ai tiến vào thì cậu nhóc đon đả chào hỏi, sau đó sắp xếp chỗ ngồi, mời trà, hạt dưa, bánh mứt, như ông thần giữ cửa phiên bản nhí, khá đáng yêu.

“Này” Hồng Ảnh thả mấy miếng đậu phụ vào chảo dầu, quay đầu trò chuyện với Lục Ý, “Chị có chuyện muốn nói với em.”

Hồng Ảnh nói để Phí Khúc chú ý động tĩnh Cố gia, nhưng mấy ngày nay đều không có tin gì hết.

Lục Ý giật mình, cảm giác cô muốn nói về chuyện Cố Diễn: “Chị nói đi.”

“Phí Khúc nói Cố gia mấy hôm nay rất kín cửa, không lọt ra tin tức gì” Hồng Ảnh cau mày, “Nhà nào cũng bắt đầu bận việc, nhà họ lại như ao tù nước đọng, nhìn kiểu gì cũng không bình thường.”

Hai ngày nay, thời gian gọi điện thoại của Cố Diễn và cậu rất ngắn, tuy trông có vẻ rất tốt, nhưng Lục Ý luôn cảm thấy lòng anh có chuyện, nghe vậy, Lục Ý càng bất an: “Lỡ anh ấy xảy ra chuyện gì phải làm sao?”

“Em đừng lo lắng quá” Hồng Ảnh trấn an cậu “Hôm nay là 30, ai cũng phải ăn giao thừa, đốt pháo, chắc không đến nỗi một chút động tĩnh cũng không có đâu, Phí Khúc đã sai người quan sát Cố gia, nếu có tin tức gì sẽ nói cho chúng ta biết sớm thôi.”

Lục Ý hoảng loạn cũng vô dụng, cậu còn không có chút tin tức nào.

Cậu hít sâu, ép bản thân bình tĩnh lại, cũng chưa xảy ra chuyện gì, đừng tự mình hù mình.

Hơn nữa Cố Diễn cũng không phải người không thẳng thắng, nếu quả thật xảy ra vấn đề, anh sẽ không che giấu Lục Ý, nếu bây giờ không nói với Lục Ý, thì có lẽ anh cảm thấy chuyện này không lớn, anh có thể giải quyết được.

Cậu phải tin tưởng Cố Diễn.

Lục Ý nhẹ nhàng ừ một tiếng, tiếp tục bọc sủi cảo, bột không dính lắm, vì thế cậu thấm chút nước lên, lại vô tình làm đổ chén nước.

“Xoảng”, chén rơi xuống trên đất, lỡ thành từng mảnh.

Cố Diễn nghe thấy tiếng động, nhìn lên lầu, ánh mắt dừng lại, không lâu sau, anh chạy như bay lên lầu.

Bên phải cánh cửa phòng trên lầu ba, có hai người đang đứng, trong phòng truyền đến tiếng loảng xoảng.

Cố Diễn đẩy hai người đứng ngoài cửa ra, bước vào phòng, tức thì nhìn thấy một người đang cầm búa đập cửa tủ bị khóa, ổ khóa bị đập đến mép dạng, một người khác đang khiêng đồ vứt ra ngoài cửa sổ.

Đáy mắt Cố Diễn nổi lửa, trước khi người kia đập một cái nữa, anh giật mạnh tay người nọ, giành lấy cây búa trong tay hắn, người đang vứt đồ thấy thế, cũng dừng động tác trên tay.

Người bị giật cây búa quay đầu, nhìn về phía Cố Diễn, bị ánh mắt âm trầm lạnh lẽo dọa mất mật, run rẩy nói: “Cố Cố Cố thiếu gia, hôm nay không phải cậu ra ngoài…”

Cố Diễn ném cây búa xuống đất, không để ý tới câu nói này, mà quay người nhìn hai người đang đứng kia.

Hai người đứng ở cửa, một người trong đó vận một chiếc đầm ren, bên ngoài khoác một cái áo choàng dài, dung mạo có hai phần giống Cố Diễn, vẻ mặt tức giận.

“Tôi hỏi” Cố Diễn nhìn cô gái nọ, giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng ẩn sau lớp bình tĩnh đó là cơn sóng lớn sắp tuôn trào “Ai cho cô đập?”

Cố Diễn là người không thích để lộ tâm tình, nếu anh muốn giấu, không ai có thể nhìn thấu suy nghĩ của anh, người như thế lúc đáng sợ nhất không phải là chửi ầm lên mà là khi dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn người khác, giọng điệu lại không hề gợn sóng.

Cố Tô Tô bị anh dọa cho co rúm người, cô thoáng cúi đầu, mượn động tác này để che dấu tâm tình phập phồng của mình, không nhìn anh, nói: “Ba kêu tôi đập, ba nói cũ không đi, mới không tới, con người không thể cứ nhìn đồ cũ mà sống.”

Gian phòng này không lớn, bên trong bày một vài thứ, tất cả đều là đồ cũ.

—— Mấy món cũ kỹ này, một nửa là di vật của mẹ Cố Diễn, một nửa là kỷ vật của Cố Diễn và Lục Ý, cũng là những món đồ mà ngày đó Cố Diễn cho Lục Ý xem trong lúc gọi video.

Cố Diễn nhắm mắt lại, bỗng chốc không át chế được xót xa cùng đau lòng.

Hai ngày nay thái độ Cố Trị đối với anh hòa hoãn đôi chút, có lần còn chủ động trò chuyện với Cố Diễn, nói ông sẽ suy nghĩ lại chuyện của Lục Ý, hôm nay là 30, từ tờ mờ sáng Cố Trị đã bảo Cố Diễn đi tảo mộ mẹ Cố, nói là mang cho bà vài thức ăn ngày Tết, để bà không cô quạnh, Cố Diễn lúc đó còn thấy ấm áp trong lòng, cảm thấy ông hiếm có mà nhớ đến mẹ mình, vì thế anh làm theo lời ông, nhưng đi được nửa đường, lại phát hiện mình quên mang đồ, không thể không lái xe về, không ngờ bắt gặp được trò hay.

Cho đến giờ phút này, Cố Diễn mới biết hóa ra Cố Trị nói để ông ngẫm lại là ý này, hóa ra bảo anh đi tảo mộ để làm chuyện này.

“Cô là chó ông ấy nuôi?” Cố Diễn từng bước đi tới, “Ông ấy kêu cô đập thì cô đập?”

Không khí phảng phất như bị vô số dây thép siết chặt, không có chỗ thở.

Cố Tô Tô theo bản năng muốn lui ra sau, song lại dừng bước, đen mặt nói: “Cái nhà này không đến phiên anh làm chủ! Nếu anh họ Cố, phải nghe theo quy củ Cố gia! Hôm nay ăn Tết, phải vứt đồ cũ, vứt một vài phế liệu, thì sao?”

Phế liệu.

Hai chữ này tựa như tia lửa nổ trên không trung, thậm chí có thể thấy nó bén lên ánh lửa.

Cố Diễn đi tới bên cạnh cô, đôi mắt đen lấy nhìn chằm chằm cô, nhẹ giọng nói: “Cô lặp lại lần nữa xem?”

“Tôi nói, phế liệu!” Cố Tô Tô biết Cố Diễn trước giờ lười tính toán với mình, không sợ hãi nói, “Đem bán cũng không được bao nhiêu! Anh còn giữ làm bảo bối?”

Cô ngoảnh đầu chỉ huy hai người bên trong, cao giọng: “Đập đi! Tiếp tục đập cho tôi! Không được chừa cái gì ——”

Còn chưa nói xong, Cố Diễn bỗng giơ tay lên, tát một tát thật mạnh!

Cố Tô Tô hét chói tai, ôm gương mặt sưng vù, quắc mắt: “Anh đánh tôi? Anh dám đánh tôi?!”

“Cô đập một thứ trong phòng này, tôi tát cô một cái” Cố Diễn lạnh lùng thốt, “Không tin cô thử xem?”

Cố Tô Tô không dám tin nhìn thẳng vào hai mắt anh, trong đôi mắt mang theo gai nhọn và hận ý không không thèm che giấu.

Chớp mắt, ánh mắt cô bỗng biến đổi, viền mắt ửng đỏ, yếu ớt khóc: “Ba! Anh đánh con!”

Cố Diễn quay đầu lại, Cố Trị đứng ở phía sau anh, không biết đứng đây bao lâu rồi, trên mặt ông không có bất cứ biểu tình gì, sau lưng là hai bảo tiêu cao to.

“Cố Diễn, cả em gái mày cũng dám đánh, mày bị điên tới mức lục thân không nhận rồi.” Cố Trị vung tay ra hiệu cho phía sau, “Từ hôm nay trở đi, cho không mày ra ngoài một bước.”

Hai bảo tiêu lập tức tiến lên.

“Ông ta điên rồi sao?” Lục Ý đứng bật dậy, hãi hồn tới nỗi xém chút ném luôn cả dao phay trong tay “Ổng có bệnh không?!”

“Em bình tĩnh đi” Hồng Ảnh cũng rất gấp, nhưng so với Lục Ý thì bình tĩnh hơn một chút, “Chuyện này không cần hỏi thăm cũng biết trên dưới Cố gia gà bay chó sủa thế nào, Phí Khúc sau khi hay tin đã lập tức gọi tới đây, nói Cố Diễn rất lợi hại, không ai làm gì được cậu ấy.”

“Chuyện này quá lớn.” Lục Ý tháo tạp dề ra, đến bồn rửa tay rửa sạch tay, trái tim đập bang bang, “Không phải vấn đề là anh ấy xảy ra chuyện hay không, em muốn đi gặp anh ấy.”

Cậu không ngờ ba Cố lại ngoan cố như vậy, năm nào rồi, ngay cả giam người đập đồ cũng nghĩ ra được?

Cố Diễn thế nào rồi? Anh có sao không? Anh có khỏe không? Anh có sợ hãi không?

Lục Ý rửa tay xong hớt ha hớt hải chạy ra khỏi nhà, Hồng Ảnh ở phía sau gọi: “Này! Dù gì cũng phải mang điện thoại theo chứ! Tiền nữa! Chị gọi thêm mấy người nữa đi cùng em!”

Lục Ý không nghe thấy Hồng Ảnh đang hô cái gì, đầu óc loạn một nùi, đầy đầu cậu chỉ có suy nghĩ muốn tìm Cố Diễn, cậu đẩy cửa ra, mới vừa muốn bước ra, liền khựng lại.

Không biết từ khi nào, tuyết đã rơi, bay lả lả trên không, phủ lên thế giới một màu trắng nhạt, vài mẩu vụn phất phơ trong gió, một mảng trời đông giá rét.

Có một người đứng giữa trời tuyết, dáng người cao gầy, khuôn mặt anh tuấn, không mang dù, đang đưa tay hứng tuyết.

Nghe thấy âm thành mở cửa, người kia nghiêng đầu, nhìn về phía Lục Ý, chậm rãi dang hai cánh tay ra.

“A Ý” Cố Diễn nói, “Anh muốn về nhà ăn Tết cùng em.”

Lục Ý sửng sốt mấy giây, đột nhiên xông tới ôm lấy anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play