Edit: Phong Nguyệt

Sắp tới Lục Ý phải đến B thị quay <Yêu anh như thế đó>, lần này đi mất mấy tháng mới có thể về nhà.

Trước khi đi, Lục Ý đến thăm Tống Viện, sau đó tới chỗ Hồng Ảnh.

Hồng Ảnh biết cậu phải ra ngoài đóng phim, vì thế cô tự mình xuống bếp làm cơm cho cậu.

Hồng Tiêu một tay cầm một đống hạt trái cây, ngồi xổm trước cửa ăn, một tay cầm di động, không biết ai gửi tin nhắn tới mà híp mắt cười.

Lục Ý đi tới, vốn muốn hù cậu nhóc một chút, không ngờ chưa kịp tới gần, Hồng Tiêu đã nhận ra, cấp tốc thu điện thoại lại, cảnh giác ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy người tới là Lục Ý, mới thoáng buông lỏng.

“Là anh à” Hồng Tiêu thở phào nhẹ nhõm, “Hết hồn.”

Lục Ý ngồi xuống bên cạnh nhóc: “Em làm gì vậy?”

Lén la lén lút, còn cảnh giác như thế, chắc chắn có vấn đề!

“Ăn đó.” Hồng Tiêu cực kỳ hào phóng xòe tay ra, “Anh muốn ăn gì thì lấy đi?”

Lục Ý nheo mắt, chọn một quả hạch đào ăn, sau đó lấy di động ra: “Kéo anh được không? Mấy ngày nay không đánh, tụt rank rồi.”

“Chơi game cái gì, mê muội mất lý trí.” Hồng Tiêu dựa vào ván cửa, không hứng thú, bảy hồn sáu phách cũng bay đi đâu mất, “Anh đã là người trưởng thành, phải lấy công việc làm trọng, nâng cao giá trị bản thân. Chơi game có thể mang ích lợi gì? Không có. Có cần lãng phí thời gian không? Không cần.”

“Ok hiểu rồi.” Lục Ý gật gật đầu, đứng dậy muốn đi, “Vậy anh đi tìm Hồng tỷ trò chuyện.”

Hồng Tiêu cúi đầu mò di động, thong thả hỏi: “Trò chuyện gì?”

Lục Ý không quay đầu lại, nói: “Anh có một người bạn, năm nay mười năm cùng một cô bé yêu sớm.”

“Đm!” Hồng Tiêu nhảy cẫng lên, bị dọa đến nỗi bộc phát sức mạnh, lắc lắc Lục Ý, gào to, “Anh còn là người không! Anh còn là người không hả!”

Lục Ý chưa kịp nói gì, bên trong phòng bếp đã truyền đến tiếng Hồng Ảnh tức giận mắng: “Có chuyện gì vậy Hồng Tiêu? Thử đánh Lục Ý cái nữa xem?”

Hồng Tiêu cứng người: “…”

Không được, anh đây không thể chịu được sự ủy khuất này!

Lục Ý cười đến đau sốc hông.

Cười đã đời rồi cậu mới lấy di động ra, huơ huơ trước mặt Hồng Tiêu: “Kéo anh được không?”

Hồng Tiêu trề môi, lấy di động ra, bất đắc dĩ kết thúc đối thoại với bạn gái, sau đó bật game, dẫn Lục Ý đánh nhau.

Lục Ý chỉ là hỗ trợ, Hồng Tiêu mới đánh chính.

Hồng Tiêu đánh cực kì hung tàn, cực kì lỗ mãng, nhưng bởi vì kỹ thuật thành thạo lưu loát, nên đánh đâu thắng đó, thế như chẻ tre, không ai bì kịp.

Lục Ý thường chơi game với nhóc, đương nhiên phối hợp rất ăn ý.

Chơi được giữa chừng, hai người đều đang chìm trong game, bất thình lình có người gọi điện cho Lục Ý.

Đang tới thời khắc quan trọng, Lục Ý không thèm nhìn một cái đã trực tiếp ngắt.

Ngắt xong, tay cậu dừng lại, hậu tri hậu giác phát hiện mình vừa ngắt điện thoại của ai.

Trong lúc cậu hốt hoảng, cú điện thoại lại gọi tới.

Hồng Tiêu hết sức kích động: “Anh, bơm máu! Anh đờ người ra đó làm gì! Sắp thắng rồi!”

Lục Ý không để ý tới nó, đứng dậy, nhận điện thoại, lấy tay che loa, nhỏ giọng: “Alo?”

Dứt lời cậu mới thấy giọng điệu mình có hơi sai sai.

Cậu… cậu và Cố Diễn liền không làm gì chuyện đuối lý, tại sao lại phải nhỏ giọng nói chuyện?

Giọng Cố Diễn rất êm tai, dẫu có cách nhau một tần sóng cũng từ tính, ôn hòa như thế: “Không tiện à?”

Lục Ý vừa nghe thấy âm thanh này không tự chủ mỉm cười: “Không có, vừa nãy đang chơi game, không cẩn thận trượt tay.”

Dừng một chút, Lục Ý lại nói: “Lát nữa em sẽ cài nhạc chuông riêng cho anh.”

Cố Diễn nở nụ cười: “Em đang ở đâu?”

Lục Ý: “Em không ở nhà, đang ở bên ngoài.”

Đây là câu trả lời vô thức, lúc trước Cố Diễn cùng Hồng Ảnh từng gặp nhau, bọn họ vì cậu mà tan rã trong không vui.

Trong sáu năm này, Hồng Ảnh và Lục Ý đều ở cạnh nhau, Lục Ý vô thức muốn né tránh vấn đề này, thế nên không muốn trả lời thẳng.

Chờ đến khi ý thức được vấn đề này, Lục Ý nhanh chóng bổ sung: “Em đang ở chỗ Hồng tỷ, chị ấy biết em sắp đi quay phim nên làm cơm cho em.”

Cố Diễn nghe được Lục Ý từ từ mở lòng, không còn ngăn cản Cố Diễn tham dự vào những chuyện liên quan đến bản thân nữa, nhất thời trong lòng ấm áp: “Lúc nào em về?”

Lục Ý đoán chừng “Có lẽ chiều trở về, anh có chuyện gì không?”

“Có.” Cố Diễn không nhanh không chậm nói, “Cánh tay của anh bị thương, hành động bất tiện, muốn phiền em sang đây phụ anh thu dọn hành lý, anh có thể hẹn trước em không?”

Lục Ý vừa nghe đến cánh tay anh bị thương, nhất thời cuống lên: “Bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không?”

Cố Diễn nở nụ cười: “Không nghiêm trọng, nhẹ thôi. Em chưa trả lời câu hỏi của anh đó, anh có thể hẹn em trước không?”

Lục Ý thoáng yên tâm cúi đầu, vòng vo nói: “Anh còn chưa gọi…”

Cố Diễn lập tức hiểu ra Lục Ý muốn gì, nhoẻn miệng cười, chậm rãi nói: “Em đang làm nũng với anh sao?”

“Không phải…” Lục Ý vô lực giãy dụa, “Em không có.”

—— Cậu muốn nghe Cố Diễn gọi cậu là A Ý, hồi học cấp ba, Cố Diễn thường gọi cậu như vậy, có một chút ôn nhu, một chút thâm tình, một chút vui vẻ, một chút tiêu sái, tựa như ông trời ban từng chút từng chút dịu dàng cho riêng mình cậu vậy.

Nhưng sáu năm sau, Cố Diễn không gọi cậu như vậy nữa.

Tối hôm qua chỉ nghe một lần, Lục Ý lại nhớ rất kỹ cảm giác đó.

Cậu tham lam muốn nghe nhiều hơn, muốn Cố Diễn ôn nhu với mình hơn.

Lục Ý đối với suy nghĩ này của mình cũng rất ngại ngùng.

“A Ý” Thanh âm của Cố Diễn như dòng suối ngọt ngào chảy qua tai cậu, khàn khàn, trầm thấp, mang theo chút dỗ dành, “Anh muốn nghe em làm nũng nhiều hơn.”

Trong giây phút này, Lục Ý cảm thấy bàn chân nhũn ra, trong tai như rót đầy mật, thấm tận tâm can.

Lục Ý há miệng, vừa định nói gì đó, Hồng Tiêu đang đánh dở thì đồng đội chạy, bị phe định đập cho sml, cậu nhóc âm trầm dán tới, bắt chước giọng nói trong điện thoại của Lục Ý: “A Ý, sao chơi giữa chừng bỏ chạy vậy? Em đang điện thoại với ai đó?”

Lục Ý đột nhiên không kịp chuẩn bị, sợ hết hồn, đột nhiên xoay người.

“A, nhìn vẻ mặt hớn hở của em, chẳng lẽ Tiêu mỗ tôi không thể thỏa mãn em sao?” Hồng Tiêu càng diễn càng hăng, một lòng muốn báo thù, cố ý giả vờ thô giọng, “Thành thật khai báo đi, có phải em đang gọi điện thoại cho cái người mà lần trước em nói lần sau ly hôn không? Hắn có cái gì tốt? Hắn có thể dẫn em chơi game không?”

Lục Ý không dám tin nhìn chằm chằm cậu nhóc, luống cuống đến điện thoại cũng không cầm vững, vội vàng giải thích cho Cố Diễn: “Anh anh anh đừng hiểu lầm… Nó chỉ là một thằng nhóc…”

Hồng Tiêu tiếp tục quấy rối, rống vào trong điện thoại: “Tiêu mỗ là game thủ! Lớn lên đẹp trai! Trong nhà có cửa hàng phải thừa kế! Em vừa rồi còn làm nũng muốn tôi kéo em, sau quay qua quay lại lại cũng tên dã nam nhân kia gọi điện thoại, muốn vụng trộm sau lưng tôi à?”

“Hồng Tiêu em ngậm miệng lại cho anh!” Lục Ý tức nổ phổi, quay đầu nói với Cố Diễn, “Nói sau đi, đừng tin nó, nó nói bậy bạ thôi.”

Hồng Tiêu còn muốn rống nữa, lúc này thấy Lục Ý cúp điện thoại, nhất thời lùi về sau, dương dương tự đắc, bắt chước bộ dáng của Lục Ý, quay đầu muốn đi: “Em đi mách chị.”

Lục Ý nghiến răng, vô cùng muốn xách cậu nhóc đập một trận: “Em muốn nói cái gì?”

Hồng Tiêu nhếch miệng, nở nụ cười nhìn cậu: “Em có một người bạn, năm nay hai mươi lăm, mới vừa bị dã nam nhân lừa gạt kết hôn, một tháng trước còn cam kết sẽ ly hôn, không để cho đối phương chiếm tiện nghi, tháng sau đã cùng người ta khanh khanh ta ta, quấn quít không rời… Cải trắng mà chị hai trồng năm năm cứ như vậy bị cắp mất! Em phải đi nói cho chị ấy biết!”

Lục Ý: “…”

Come out luôn cần trả giá.

Không phải không nói mà thời cơ chưa tới.

“Tiêu mỗ” Lục Ý ôm vai nhóc, nhét một viên kẹo bạc hà cho nhóc, nghiến răng nói, “Hai ta tâm sự chút đi? Chuyện cỏn con này kinh động Hồng tỷ làm gì? Em lợi hại như vậy, chơi game cũng ngầu đét, trong nhà còn cửa hàng phải thừa kế, một con người nhỏ bé không quan trọng như anh không cần nhọc em chuyển lời, để anh tự thú được không?”

Bàn về trình độ phá bĩnh, thằng nhóc này đứng hạng hai không ai dám giành hạng nhất đâu, chúa đổi trắng thay đen, thích nhất là bát nháo.

Nếu để nó đi chuyển lời, nó có khả năng làm Hồng Ảnh cưỡng chế cậu về nhà ở mất..

“Được rồi.” Tiêu mỗ ra vẻ ta đây rộng lượng không thèm so đo, liếc xéo cậu, “Vậy anh còn muốn tâm sự với chị em về người bạn kia của em không?”

Lục Ý kéo ra một nụ cười: “Sao có thể chứ, anh nói bậy bạ thôi.”

Hồng Tiêu vỗ vỗ vai cậu: “Em cũng nói bậy bạ thôi.”

“Cái quái gì vậy?” Hồng Ảnh xem tin nhắn trên điện thoại, mắt trừng muốn rớt ra ngoài, cô nhìn sang Lục Ý, vẻ mặt tràn đầy tìm tòi, “Em diễn phim tình cảm? Đối phương là “Một năm ly hôn”?”

“Một năm ly hôn” là biệt hiệu Hồng Ảnh đặt cho Cố Diễn, ý là một năm sau sẽ ly hôn.

Đây là tin nhắn Phí Khúc gửi, hắn biết cô quan tâm tin tức của Lục Ý, cho nên báo cáo một số chuyện liên quan đến cậu.

Đối với Hồng Ảnh, tuy ngày đó Cố Diễn xuất phát từ quan tâm mà lừa cô tiết lộ chuyện của Lục Ý, nhưng vẫn không thể xóa tan chuyện anh không ở bên Lục Ý trong lúc cậu gian nan nhất.

Cô vẫn không có hảo với Cố Diễn.

Cô cảm thấy người đứng đắn sẽ không đề nghị kết hôn đột xuất như này.

Lục Ý đang ngồi ăn cơm, nghe vậy suýt làm rơi chén, cậu hắng giọng một cái: “Hồng tỷ, em muốn nói một chuyện với chị.”

Hồng Ảnh cau mày nhìn cậu: “Em nói đi.”

Lục Ý nghiêm trang nói: “Em lại thích Cố Diễn rồi, em muốn theo đuổi anh ấy.”

Hồng Ảnh buông đũa, không nói lời nào, nhìn cậu bằng ánh mắt “Giải thích rõ ràng đi”, tựa như hoàng hoa khuê nữ nhà mình đột nhiên chạy về nhà thông báo mình phải lòng một con sói khoác lớp da dê vậy.

Hừm, thích sói còn thôi đi.

Còn muốn theo đuổi người ta.

Đùa gì vậy?

Đây không phải là tự dâng mình đến miệng người ta sao?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play