*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit+Beta: 明明
Đợi sau khi mẹ Nam rời đi, Nhạc Chính Nhị vẫn là vẻ mặt đờ đẫn, vẻ mặt cứng ngắc nhìn người nào đó ở bên cạnh cười thỏa mãn, cứng đờ nói: “Cười cái gì mà cười, tên của Bảo Bảo nghĩ xong chưa?”
“…Chưa.” Hách Liên Lâm bày ra vẻ mặt đứng đắn nói.
Hai chồng chồng mới cưới trừng mắt nhau, cuối cùng đều nhụt chí thở dài một hơi, họ vẫn là chưa có kinh nghiệm, đến bây giờ bị nói như vậy cũng đều ý thức được có rất nhiều chuyện vẫn chưa làm thích hợp.
“Anh cảm thấy đặt tên gì thì được?” Nhạc Chính Nhị hỏi, đặt tên việc này vẫn là rất có độ khó, nhìn tên của cậu thì biết.
“Tiểu Nhạc muốn đặt tên gì?” Hách Liên Lâm cười cười, cẩn thận ôm người qua, cọ cọ cổ người bên cạnh, trong lòng bỗng nhiên cũng trở nên bình tĩnh.
“Em không biết.” Nhạc Chính Nhị chớp mắt, chân thành nói, tuy cậu cũng rất muốn đặt tên cho bảo bối trong bụng, nhưng cậu cảm thấy nếu cậu đặt, bảo bối lớn lên khẳng định sẽ muốn đổi tên.
“Thằng oắt con này, không những đến nhanh còn cho anh nhiều vấn đề khó như vậy.” Hách Liên Lâm cười nhẹ sờ sờ cái bụng đã rất tròn.
Nhạc Chính Nhị nhìn người nào đó trước mặt rõ ràng cười rất dịu dàng nhưng lại mang theo giọng điệu oán trách, trong lòng cũng có chút dở khóc dở cười, trước đây tên này đẹp trai tàn khốc hiện tại sao sẽ biến thành bộ dạng này, vuốt ve đầu người nào đó: “Có nghĩ ra hay chưa?”
“Chưa.” Hách Liên Lâm lắc đầu: “Còn một tháng nữa, không vội.”
“Ừm, cũng phải.” Nhạc Chính Nhị gật đầu, đặt tên việc này vẫn là phải nghiêm thúc một chút, há miệng vừa muốn hỏi Hách Liên Lâm đã đi đâu, chỉ có điều một trận náo loạn trong bụng khiến cho cậu không nhịn được chao ôi một tiếng.
“Sao vậy, lại đạp em nữa?” Hách Liên Lâm nghe thấy thanh âm, ngồi xổm sáp đến gần nghe, nhíu mày, có chút oán hận nói: “Thằng oát con này sao không an phận như vậy, còn chưa ra thì bắt đầu quậy em.”
“Cũng tạm được.” Nhạc Chính Nhị không để ý lắc đầu: “Anh lại nói như vậy, bảo bảo nghe được.”
“Hừ.” Hách Liên Lâm hừ một tiếng không nói nữa, rồi bắt đầu dùng mắt trừng bụng người nào đó, chỉ có điều ý nghĩa của cái trừng mắt kia liền biến đổi.
“Này.” Nhạc Chính Nhị vỗ đầu người nào đó: “Anh đứng đắn một chút cho em.”
“Anh rất đứng đắn.” Hách Liên Lâm nghiêm mặt trả lời, chẳng qua ánh mắt đã bán đứng anh.
“Buổi sáng ra ngoài làm gì?” Nhạc Chính Nhị thức thời thay đổi chủ đề.
Hách Liên Lâm ngẩng đầu nhìn người ấy ánh mắt đứng đắn nhìn anh, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, trong anh mắt cũng dần dần tràn ra ý cười: “Tiểu Nhạc, sau này chúng ta có thể trải qua cuộc sống tốt hơn.”
“?” Nhạc Chính Nhị nghe câu trước không liên quan đến câu sau, nghiêng đầu suy nghĩ một lát: “Anh đã giải quyết cái gì?”
“Một người.” Hách Liên Lâm đứng dậy sờ cái đầu lông xù của người yêu, nói.
Nhạc Chính Nhị ngước mắt nhìn vẻ mặt của Hách Liên Lâm, trong lòng nhảy dựng, ánh mắt cũng trở nên sáng ngời: “Bạch lão?”
“Ừ.” Hách Liên Lâm cười gật đầu.
“Thật sự quá tốt rồi, ha ha ha, em biết, lão già kia khẳng định sẽ gặp phải báo ứng.” Nhạc Chính Nhị vui vẻ cười lớn, hơn nữa sáp đến bẹp lên mặt Hách Liên Lâm một cái vang dội, lập tức lại có chút phiền não sờ đầu: “Chính là không để cho em tự bắt lấy lão ta, bằng không nhất định sẽ càng hả giận.” Thù của cậu còn chưa báo, thật sự nghĩ một chút thì rất không cam lòng.
“Có anh ở thì được rồi, em bây giờ đang có đứa nhỏ, quan trọng nhất vẫn là phải chăm sóc tốt thân thể.” Hách Liên Lâm nhỏ giọng nói, tuy ý định ban đầu của anh là không muốn để người nào đó tham gia vào, dù cho không mang thai cũng sẽ làm như vậy.
“Được rồi.” Nhạc Chính Nhị tiếc nuổi thở dài một tiếng, lười biếng nằm vật ở trên sofa, thoạt nhìn cả người đều thả lỏng: “Quả nhiên là thiện ác đến cuối cùng cũng có báo, ha ha.”
Hách Liên Lâm nhìn người yêu vẻ mặt phấn chấn, trong lòng dâng lên một loại cảm giác kiếp này đã đủ.
“Sau này sẽ càng tốt hơn.” Nhạc Chính Nhị nhìn lên trần nhà, nhịn không được cười ra, xoay đầu điềm đạm nhìn chăm chú người đàn ông của cậu, trong lòng cũng dâng lên một loại may mắn, cảm tạ ông trời lại cho cậu một cơ hội, để cho cậu trải qua loại cuộc sống hoàn toàn không giống, không có đấu tranh, không có gió tranh mưa máu, cũng không có nơm nớp lo sợ, có cuộc sống yên bình nhưng lại ấm áp, có người nhà thân thiết dịu dàng, có một người yêu tâm ý tương thông với cậu: “Sau này công ty sẽ càng tốt hơn, trong bang cũng sẽ trở nên càng ngày càng tốt hơn.” Cậu cũng biết Hách Liên Lâm gần đây vẫn luôn tận sức tẩy trắng, như vậy đã không có trở ngại nữa tin tưởng sẽ càng dễ dàng hơn.
“Vài ngày nữa đến Nam gia sống.” Hách Liên Lâm giúp người nằm ở trên sofa sửa sang tóc đề nghị.
“À? Tại sao?” Nhạc Chính Nhị chớp mắt, có chút khó hiểu hỏi, người này không phải không thể ở chung chỗ với anh cả cậu sao, như thế nào sẽ nói ra lời này.
“Anh sợ một mình không làm nổi.” Hách Liên Lâm giải thích nói, kì thật anh cũng không muốn sống chung với những người kia, chỉ có điều hôm nay mẹ Nam nhắc nhở anh, có việc dù cho tra nhiều tư liệu hơn nữa cũng vô dụng, mấu chốt nhất vẫn là kinh nghiệm, anh không hy vọng bởi vì sai lầm của mình mà tạo ra thổn thất không thể vãn hồi.
“Ồ.” Nhạc Chính Nhị lên tiếng trả lời, gật đầu đồng ý, tuy trong lòng cậu cũng muốn làm ổ ở chỗ nhỏ bé này, nhưng hiện tại xem ra là không thể nào.
“Qua mấy ngày nữa thì chuyển đi, anh nói với mẹ một tiếng.” Hách Liên Lâm tiến đến hôn lên môi an ủi, nhẹ giọng nói.
…………
Một tháng sau, trong trạch viện tư nhân, một chiếc ghế tựa đặt trong nội viện, ánh mặt trời đang chiếu xuống, một thanh niên bộ dáng uể oải nằm trên đó nhắm mắt, an tĩnh mà lại ấm áp, hơn nữa cái bụng to ra kia chứng tỏ người thanh niên này đã có một sinh mệnh nhỏ.
Bên cạnh vườn có người đang chỉnh lý trồng hoa cỏ trong vườn hoa, người kia tuy thoạt nhìn tuổi có chút lớn, nhưng tinh thần lại rất tốt, khí chất cũng rất nho nhã, tuy trên tay còn dính bùn, người này thật ra chính là cha của thanh niên đang nằm kia.
“Anh nhẹ một chút.” Một vị phu nhân đứng ở bên cạnh, khí chất tao nhã, nhỏ giọng dặn dò người bên cạnh, dặn dò xong còn nói với thanh niên đang nằm: “Tiểu Ninh, phòng đã dọn dẹp xong rồi, đợi cháu của ta sinh ra thì có thể đi qua.”
“Ừ.” Nhạc Chính Nhị mở mắt cười cười: “Cảm ơn mẹ.”
“Lại khách khí, nào, đứng dậy đi một chút, vận động thích hợp vẫn là phải làm.” Mẹ Nam đi qua đỡ con trai dậy.
“Được.” Nhạc Chính Nhị mượn cánh tay mẹ Nam dự định đứng lên, chỉ có điều vừa đứng được một nửa, cậu cảm thấy có chỗ không đúng, trong bụng cảm giác hình như có động tĩnh, tuy không có kinh nghiệm, nhưng Nhạc Chính Nhị biết cảm giác này chính là sắp sinh, nắm chặt tay mẹ Nam, Nhạc Chính Nhị cắn răng nói: “Mẹ, có thể, sắp sinh rồi.”