*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit+Beta: 明明
“Này, anh sao lại nói như vậy?” Nhạc Chính Nhị véo lòng bàn tay Hách Liên Lâm, có chút sốt ruột nói, bởi vì dưới sân khấu đều là khách mời, Nhạc Chính Nhị cũng không thể có hành động quá lớn, bằng không, cậu chính là bóp cổ Hách Liên Lâm.
“Lời nào?” Hách Liên Lâm chớp mắt hỏi, thoạt nhìn thật sự cực kì vô tội.
“Chính Lâm tại sao muốn cho em?” Nhạc Chính Nhị lặng lẽ ở trong lòng trợn trắng mắt, cũng lười vòng vo với Hách Liên Lâm, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi.
“Làm sính lễ.” Hách Liên Lâm rất thản nhiên trả lời, hơn nữa cái kia vốn dĩ chính là vì em chuẩn bị, chỉ có điều cái này không thể nói, bởi vì sau khi đã nói tên nhóc này khẳng định lại xoắn xuýt.
“… Anh lại giả vờ.” Nhạc Chính Nhị oán hận nói, trừng tên khốn trước mặt: “Anh hiểu ý của em? Chính Lâm không phải của em, em… không thích như vậy.” Bởi vì như vậy cảm thấy rất giống tiểu bạch kiểm.
“Không cần có áp lực, anh cũng coi như là vì bản thân, đề phòng em ngày nào đó chạy, hiện tại đã có một công ty như vậy, sẽ không chạy nữa.” Hách Liên Lâm nghiêm túc nói, chẳng qua chỉ có bản thân anh biết trong lòng có dọa người hay không: “Hơn nữa em còn không phải là của anh sao, hai chúng ta không cần phân chia rõ ràng như vậy.”
“…Anh lừa em.” Nhạc Chính Nhị im lặng một lát, cậu tuy cảm thấy lời này rất có lý, hơn nữa thiếu chút nữa sắp bị lừa gạt thành công, chẳng qua trong lòng cậu vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, sau khi ở trong lòng trợn trắng mắt nói ra.
“Không có, thích em.” Hách Liên Lâm vẻ mặt dịu dàng cười nói.
Nhạc Chính Nhị lẩm bẩm một tiếng, quay đầu đi không tiếp tục nói chuyện với thằng cha này nữa, dù sao đến cuối cùng bị lừa gạt đều là cậu, Hách Liên Lâm thấy tai cậu ửng đỏ, khóe miệng hiện ra ý cười, cũng không vạch trần.
Kế tiếp tiệc rượu liền bắt đầu, bọn họ hai cặp đôi này cũng phải đi xuống dưới mời rượu, chỉ có điều trước đó bốn người này lại trước tiên tập hợp chung một chỗ.
“Như thế nào?” Hách Liên Lâm nới lỏng cà vạt, nói với Nam Thịnh ở trước mặt.
“Người của công ty các cậu bị người của tôi chặn ở bên ngoài rồi.” Nam Thịnh ánh mắt không tốt liếc nhìn Hách Liên Lâm, sau đó không tình nguyện nói, nể tình thằng cha này đối với em trai hắn tốt như vậy, hắn quyết định tạm thời không so đo với cậu ta: “Người trong này cậu giám sát ổn chưa?”
“Ừm, đều trông kĩ.” Hách Liên Lâm nhìn khách mời dưới đài, trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh, người Thanh Nguyên hội ngược lại chịu hạ vốn, vậy mà phái hơn phân nửa người ở xung quanh khách sạn hơn nữa hôn lễ này cũng trộn vào rất nhiều người, chỉ là anh nhất định phải khiến cho những người này có đến mà không có về.
“Thật sự không muốn giao cho cảnh sát?” Nam Thịnh nhíu mày, không yên tâm nói một câu.
“Không cần.” Hách Liên Lâm liếc nhìn Nam Thịnh nói, cho dù anh muốn tẩy trắng, nhưng cũng không phải trắng hoàn toàn, cho nên vẫn là ít tiếp xúc với những cảnh sát kia, hơn nữa đen ăn đen loại việc này anh cảm thấy chẳng hề có áp lực.
Nam Thịnh liếc mắt nhìn thằng này đang xem thường hắn, cũng không phản ứng thằng cha này nữa, hắn hôm nay tâm tình tốt, Nam Thịnh nghĩ như vậy trực tiếp kéo Hàn Ninh đi mời rượu.
“Chị dâu đi thong thả.” Nhạc Chính Nhị thừa dịp ở phía sau hô một câu, trên mặt cũng là tươi cười sáng lạn, cuối cùng tìm được một cái có thể chèn ép, Nhạc Chính Nhị bày tỏ tâm tình rất sung sướng.
Hàn Ninh nghe thấy lời này, bóng lưng thẳng tắp lảo đảo một cái, may mắn Nam Thịnh bên cạnh đỡ lấy, chỉ có điều này cũng không trở ngại hắn quay đầu lại nghiêm khắc trừng mắt Nhạc Chính Nhị đang cười thấy lông mày không thấy mắt.
Hách Liên Lâm đứng ở bên cạnh trên mặt mang theo ý cười, cũng không muốn đi lên giúp đỡ, đối với tiểu đệ bị ức hiếp loại chuyện này anh không hề có áp lực.
Sau khi Nhạc Chính Nhị nhìn thấy hai người kia đi xa mới xoay đầu hỏi người bên cạnh: “Mấy ngày trước sợ anh phân tâm cũng không hỏi anh, hiện tại có thể hay không nói cho em biết ngày hôm đó đến cùng có những việc gì?”
“Đương nhiên có thể.” Hách Liên Lâm ánh mắt nghiêm túc nhìn người trước mặt, trong lòng cũng biết người trước mặt rất lo lắng, chỉ có điều bởi vì vẫn luôn băn khoăn cậu mới không hỏi, hơn nữa băn khoăn những sự vụ kia của Long Bang cũng coi như cơ mật, vẫn luôn cẩn thận vạch rõ giới tuyến, tuy người này bình thường thần kinh rất thô, nhưng rất nhiều việc liên quan đến đại thể đều tuân thủ nghiêm ngặt không đi quá giới hạn, hơn nữa đều là yên lặng tận lực cố gắng cổ vũ cho người bên cạnh, Hách Liên Lâm nghĩ đến cái này ánh mắt cũng trở nên dịu dàng, thật sự là bởi vì như vậy anh mới bị người này nhốt chặt lấy, hơn nữa nếu không ảnh hưởng đến an toàn của người trước mặt, anh cũng chưa từng nghĩ phải giữ bí mật cái gì, hiện tại tất cả việc anh căn bản đều sắp xếp xong, cho nên đương nhiên có thể nói cho người trước mặt biết.
“Nói mau.” Nhạc Chính Nhị nhìn thằng cha này ánh mắt càng ngày càng không đúng, hơn nữa còn càng ngày càng nóng như lửa, Nhạc Chính Nhị nhéo Hách Liên Lâm nhắc nhở, bằng không đoán chừng mông của cậu lại phải gặp tai ương.
“Nhắc đến việc này vẫn là thiệt thòi tên họ Phùng kia.” Hách Liên Lâm cười nhẹ: “Thằng đó vụng trộm xúi giục mấy người không an phận trong Chính Lâm hôm nay ở trong hôn lễ rải ra thông tin vốn liếng của Chính Lâm không sạch sẽ, hơn nữa, thừa dịp này để cho những nhân vật nổi tiếng thành phố A đều biết, nói như vậy, Chính Lâm liền dù cho không ngã cũng là nguyên khí tổn thương lớn, những người kia vì đảm bảo không thiệt hại quá lớn, còn tìm đến anh cả của em để hợp tác, muốn nhân cơ hội đoạt hạng mục đồng thời thu mua cổ phiếu.”
“Anh cả đã nói cho anh biết, hai người liên thủ rồi.” Nhạc Chính Nhị khẳng định nói.
“Ừm, anh ta giả vờ hợp tác với những người kia, nhanh chóng lừa gạt đồ và cổ phiếu trong tay những người kia đến.” Hách Liên Lâm nói, nghĩ một lát mới nói: “Thật sự là rất âm hiểm.”
Nhạc Chính Nhị tự động lọc rớt câu đằng sau kia: “Anh cả ngăn những người kia ở bên ngoài, không để cho vào?” Dù sao hôm nay cũng coi như là hôn lễ của ông chủ Chính Lâm, đương nhiên sẽ mời người của công ty, những người kia đến tham dự cũng là chuyện đương nhiên, lan ra những lời bất lợi với Hách Liên Lâm cũng là rất thuận lợi, cho nên trước đó phải không cho bọn họ vào.
“Thật thông minh.” Hách Liên Lâm cười nói.
Nhạc Chính Nhị:…
Rõ ràng hai người vừa mới nói, có cái gì rất thông minh: “Vậy Thanh Nguyên hội thì sao?”
“Họ tính toán tốt nhất giết anh, nếu không được, thì bắt em đi.” Nói đến đây, thanh âm của Hách Liên Lâm lạnh xuống, những người kia quả thật giỏi tính kế, vậy mà muốn bắt người của anh đi, vậy nhất định phải trừng trị thật tốt.
“Cái gì?” Nhạc Chính Nhị nghe thấy thế thì bị dọa sợ, những người Thanh Nguyên hội kia trước đó cũng có xung đột nhỏ với bọn cậu, thật sự cũng không dám làm cái gì với bọn cậu, lần này vậy mà thật sự trực tiếp hạ sát thủ, hơn nữa còn muốn giết người, vừa nghĩ đến cái này, trong lòng Nhạc Chính Nhị bốc lên một ngọn lửa, hận lúc đó không tàn nhẫn bứng cả ổ của những người kia: “Bọn họ làm sao dám. Vậy mà muốn giết anh? Thật sự tìm chết.”
“Không cần lo lắng.” Hách Liên Lâm nhìn thấy Nhạc Chính Nhị bộ dáng khẩn trương như vậy, hơn nữa vẫn là vì anh, trong lòng đương nhiên là rất vui vẻ, sờ đầu người nào đó giải thích nói: “Trước đây trong bang có rất nhiều thế lực, hơn nữa cây lớn rễ sâu, nếu trực tiếp xung đột chính diện, những người kia đương nhiên v là không chắn chắn thành công. Chẳng qua hiện tại anh thống nhất thế lực trong bang, hơn nữa tiến hành nhiệm kì mới, trong bang đương nhiên không quá ổn định, hơn nữa có Phùng Dịch mê hoặc, có lẽ sau lưng còn có người của Bạch lão, cho nên họ đương nhiên là phải nhân cơ hội ra tay.”
“Vậy anh có chắc ứng phó được hay không?” Nhạc Chính Nhị hỏi ra lo lắng trong lòng, nếu không thể ứng phó, vậy cậu phải suy nghĩ kĩ biện pháp.
“Đương nhiên.” Hách Liên Lâm rất chắc chắn gật đầu: “Những người kia anh đều phái người theo dõi, có cái gì không đúng trực tiếp giải quyết họ.”
“Họ sẽ không phản kháng sao?” Nhạc Chính Nhị có chút kinh ngạc, Thanh Nguyên hội sẽ không phải đồ ngốc, phái người ra đương nhiên có chút thực lực, sao sẽ dễ dàng bị chế trụ như vậy.
“Thanh Nguyên hội dù nói sao cũng chỉ là một bang phái mới xuất hiện, họ tự nhiên sẽ không biết khác biệt giữa họ và chúng ta những bang phái lâu năm này, cho dù là nhân thủ cũng là nhiều gấp mấy lần họ, hai người theo dõi một người, hơn nữa trong hôn lễ chiếc đũa của những người kia cũng không phải quá sạch sẽ.” Nói đến đây, Hách Liên Lâm cười rất tự tin.
“Vậy thì được rồi.” Nghe đến đây, Nhạc Chính Nhị trong lòng cũng đã yên tâm, hơn nữa sâu sắc cảm thấy thằng cha Hách Liên Lâm này thiệt sự rất biết tính kế, vậy mà ở trên đũa động tay động chân, rượu có thể đổi, đồ ăn có thể đổi, nhưng đũa nhất định là sẽ không đổi, dù sao hiện tại con người vẫn là rất thích sạch sẽ.
“Đợi một lát nữa người ít đi cũng đừng kinh ngạc.” Hách Liên Lâm cười nhẹ nói.
Nhạc Chính Nhị gật đầu, hai người thương lượng xong, Nhạc Chính Nhị kéo người đi xuống mời rượu, bằng không hai người luôn đứng ở chỗ này cũng không dễ coi lắm.
Ba Nam mẹ Nam lúc này đang ngồi ở bàn chủ, vẻ mặt tươi cười nói chuyện với người bên cạnh, Nam gia thật ra cũng không phải chỉ có một chi của bọn họ, đương nhiên còn có rất nhiều chú bác anh em, mọi người cũng đều ngồi ở chỗ này chúc mừng, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, trên mặt vẫn luôn phải vui vẻ.