*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit+Beta: 明明



“Anh cũng biết thứ này?” Nhạc Chính Nhị vẻ mặt hắc tuyến nhìn Hách Liên Lâm đang lạnh mặt, ở trong lòng cậu, Hách Liên Lâm người này ngoại trừ công việc cái gì cũng không quan tâm, chẳng lẽ bang hội của bọn họ hiện tại ngược lại làm nghề bán thuốc rồi.

“Trong lúc vô tình nhìn thấy.” Hách Liên Lâm trầm giọng nói, chỉ là trên mặt có một tia xấu hổ không dễ dàng phát hiện, chẳng lẽ phải nói anh cố ý đi tra các loại sách《những việc chú ý của omega》, 《bách khoa toàn thư về omega》, 《nguyên nhân dẫn đến omega động dục》sao?

“Chậc, tôi còn cho rằng anh muốn đi bán những thứ thuốc không hợp pháp này.” Nhạc Chính Nhị sờ cằm nói.

“Sẽ không.” Hách Liên Lâm lập tức phủ nhận, sau đó trầm mặc vài giây tiếp tục đi hỏi quản lý xui xẻo nằm trên mặt đất: “Đây là mày mang đến?”

“Ô ô.” Đúng vậy, người đàn ông kia giãy dụa gật đầu, sau đó lại ô ô vài tiếng bày tỏ gã chỉ là nhất thời hồ đồ.

Bàn tay nắm chai thuốc của Hách Liên Lâm đã ẩn ẩn lộ ra gân xanh, mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trên đất, trong văn phòng thoáng chốc rơi vào một mảnh yên lặng, giống như là khúc dạo đầu trước khi bão tố đến.

Ba tráng hán cũng đều nén thở, cố gắng cúi đầu coi như cái gì cũng không nhìn thấy, lão đại rất đáng sợ, bọn họ vẫn là làm không khí thì tốt hơn.

“Đúng rồi.” Nhạc Chính Nhị đột nhiên lên tiếng cắt đứt trận yên lặng này, giống như mới nghĩ ra hỏi: “Người nọ tại sao nói là bởi vì tôi anh mới đuổi việc gã? Anh vì sao đuổi việc gã?”

Ba tráng hán yên lặng làm phông nền đột nhiên cảm thấy bầu không khí thoáng cái bắt đầu ấm lên, mồ hôi lạnh ở sau lưng cũng biến thành ít đi.

“Tiết lộ cơ mật thương nghiệp.” Hách Liên Lâm lời ít mà ý nhiều nói: “Cậu nghĩ quá nhiều rồi.”

Nhạc Chính Nhị: …

Làm sao nghe như thế nào cũng cảm thấy tên này là đang châm chọc cậu, rất không tao nhã trợn trắng mắt, Nhạc Chính Nhị không khách khí nói: “Sau này làm việc có thể lau mông sạch sẽ được không? Nếu không phải thân thủ tôi linh hoạt, công ty này của ngài không chỉ có một vụ bê bối là tiết lộ cơ mật thương nghiệp.”

Tuy nói như vậy, nhưng trong đầu Nhạc Chính Nhị vẫn là đột nhiên nhảy ra một câu sáng hôm nay Hoa Liên nói.

“Bởi vì người nọ quá ngu ngốc, liên quan đến tôi còn chưa tính, việc này còn liên quan đến Tiểu Ninh, tổng giám đốc nhất định sẽ rất tức giận.”

Tổng giám đốc nhất định sẽ tức giận, tức giận, những lời này giống như ma chú tuần hoàn chuyển động ở trong đầu Nhạc Chính Nhị, nhìn Hách Liên Lâm vẻ mặt âm trầm ngồi chồm hổm trên mặt đất, bộ dạng kia rõ ràng là tức giận, Nhạc Chính Nhị không được tự nhiên sờ mặt, cảm thấy cậu giống như thật sự suy nghĩ quá  nhiều, thứ đồ chơi này tuyệt đối là bệnh, phải chữa. Nhạc Chính Nhị nghĩ muốn chữa bệnh tự nhiên cũng không có tâm tư đi phản bác lời nói của Hách Liên Lâm.

Bởi vì Nhạc Chính Nhị vừa rồi ngắt lời, độ ấm chung quanh Hách Liên Lâm cũng tăng lên vài phần, chỉ là vẫn dùng ánh mắt đen kịt nhìn người đàn ông trên mặt đất, một phút sau mới lên tiếng: “Trước kia tao không ở công ty, không để ý đến có vài người cánh tay duỗi ra quá dài, hiện tại tao đã trở về, mày thay tao chuyển lời cho chú tao vài câu, thứ không nên nghĩ đến thì đừng nghĩ đến, bằng không thì hậu quả cũng không phải nhẹ nhàng như mày bây giờ đâu.”

Vương Kiến: … Gã thật sự không hề nhẹ nhàng, người đàn ông lau nước mắt gian nan gật đầu, bày tỏ gã đã hiểu.

“Các cậu.”Hách Liên Lâm vẫy gọi ba bảo tiêu đang làm cảnh nền: “Đem hắn mang đi, chăm sóc cho tốt, đừng gây ra tai nạn chết người, ngày mai lại đem hắn đưa trở về.”

“Vâng.” Tráng hán đầu lĩnh cung kính trả lời, sau đó nhanh chóng gọi hai người khác đỡ người đàn ông trên mặt đất nhanh chóng chạy đi, lão đại thật là đáng sợ, vẫn là để cho chị dâu đến an ủi đi, bọn hắn không chịu nổi, vẫn là ngoan ngoãn đi làm nhiệm vụ của mình thì tốt hơn.

“Cậu không sao chứ?” Không thèm phản ứng ba thủ hạ như dở hơi kia, Hách Liên Lâm đứng dậy đi đến bên cạnh bàn, cúi đầu nhìn người đang nằm ngửa trên ghế.

“À? Tôi có thể có chuyện gì?” Nhạc Chính Nhị đang nghĩ đến việc chữa bệnh trong chốc lát mới kịp phản ứng trả lời: “Anh không phải hợp à, sao lại đến, a đúng rồi, anh đêm nay giúp tôi chăm sóc chó của tôi, tôi tối trở về nhà có việc.”

Chỉ là ngay cả bản thân cậu cũng không phát hiện, thái độ của cậu với người đàn ông này đã trở nên tùy ý thoải mái, sẽ không còn nhìn thấy mặt liền giương cung bạt kiếm.

“Ừm.” Hách Liên Lâm hạ giọng trả lời: “Hợp kết thúc rồi.”

“A, vậy anh nhanh chóng trở về đi.” Nhạc Chính Nhị sờ mặt nói.

“Không vội.”

“Cái gì không vội, thân là tổng giám đốc, anh đương nhiên phải nghỉ ngơi nhiều mới tốt.” Thanh âm Nhạc Chính Nhị trở nên có chút nóng nảy.

“Vội vàng đuổi tôi đi như vậy?” Hách Liên Lâm cúi người, mặt đối mặt hỏi Nhạc Chính Nhị, mắt cũng nhìn thẳng vào trong mắt Nhạc Chính Nhị.

Nhạc Chính Nhị nhìn khuôn mặt bỗng nhiên phóng đại trước mắt, trong lòng càng nôn nóng hơn, trên mặt lại tiếp tục mạnh miệng nói: “Ai sốt ruột, tôi đây không phải là nhìn thấy anh hơi bận sao?” Tên này không phải bình thường rất lạnh lùng sao? Không phải đặc biệt lười phản ứng người khác sao? Làm sao hôm nay lại lằng nhằng như vậy chứ. Nhìn ánh mắt thâm thúy kia, Nhạc Chính Nhị bỗng nhiên cảm thấy cả người đều không thoải mái, nụ hôn không rõ ràng vào buổi sáng cũng hiện lên ở trong đầu.

“Phun đến rồi?” Tuy thanh âm trầm thấp nhưng ở trong lòng Nhạc Chính Nhị lại như sắp nổ tung, tuy chính là ba chữ, nhưng vẫn khiến cho Nhạc Chính Nhị đỏ mặt, ném hết mặt mũi, mà hình ảnh vừa rồi lóe qua ở trong đầu cũng dừng lại.

“Không có.” Nhạc Chính Nhị thanh âm khô khốc bác bỏ, chỉ là hô hấp lại càng ngày càng dồn dập: “Anh tránh ra.” Hai tay đẩy ra thân thể tràn đầy hơi thở alpha trước mặt, Nhạc Chính Nhị chỉ cảm thấy việc trước đây không mất mặt bằng việc này, lại bị một tiểu bạch kiểm tay trói gà không chặt ám toán, việc này ngẫm lại liền mất mặt, nhưng xui xẻo chính là lại bị tên này nhìn thấy, này không phải là đánh vào mặt cậu sao.

Mặc dù có phun đến một chút, vốn cũng không có vấn đề gì lớn, phát tác cũng chậm, nhịn một chút liền qua, chỉ là mọi việc đều có ngoài ý muốn.

Hách Liên Lâm là alpha, mà Nhạc Chính Nhị cậu chính là một omega, mà một trong nững nguyên nhân dẫn đến omega động dục là tin tức tố alpha kích thích, cho nên thân thể vốn có thể chịu đựng được sau khi cảm nhận được hơi thở alpha chung quanh thoáng chốc liền bùng cháy lên, Nhạc Chính Nhị chỉ mong chờ tên này nhanh cút đi, như vậy cậu liền có thể chịu đựng được.

“Không tránh.” Hách Liên Lâm trả lời cũng rất dứt khoát: “Chịu đựng không tốt.”

“Làm sao anh biết không tốt? Tôi rất tốt, mau tránh ra, bằng không thì đừng trách tôi không khách khí.” Cảm nhận được thân thể càng ngày càng nóng, Nhạc Chính Nhị đỏ mắt dùng sức đẩy người trước mặt, loại việc một ngày bị dấu hiệu hai lần cậu dù sao chăng nữa đều không thể nhẫn nhịn.

“Trên sách ghi.” Hách Liên Lâm thành thật nói, vẻ mặt thật sự là vô cùng chân thành, đặc biệt có thể giành được tín nhiệm của người khác.

“Anh nói bậy.” Nhạc Chính Nhị thần trí có chút không rõ ràng, trong lòng cũng rất không thoải mái, vốn không có chuyện gì, đều do tên này tới làm rối lên, hơn nữa tên này không phải nói không giúp đỡ sao? Vãi! Rõ ràng chịu thiệt thòi là cậu.

“Thử một chút liền biết.” Hách Liên Lâm nói nhỏ một tiếng, nói xong liền cúi đầu xuống ngăn chặn cái miệng vẫn luôn kháng nghị, hai tay đem người vẫn luôn giãy giũa khảm chặt vào trong ngực, cả người cũng chen vào trên cái ghế nhỏ hẹp, alpha trời sinh sức lực lớn anh vừa dùng sức liền đem người ngồi ở trên ghế trở người một cái, đồng thời đem người vẫn luôn không an phận ôm vào trong lòng, mà anh liền chiếm đoạt cái ghế đáng thương kia, dùng sức ôm người vào trong ngực triền miên.

Lúc Hách Liên Lâm dán đến Nhạc Chính Nhị liền cảm thấy không ổn, đợi lúc trong miệng lại lần nữa bị tên khốn kia quấy nhiễu long trời lở đất càng là tức giận không thôi, choáng nha, chẳng phải ỷ vào thể lực tốt hơn lão tử sao? Không đúng, choáng nha kĩ thật tên này cũng so với cậu tốt hơn. Khốn nạn. Rốt cuộc là từ chỗ nào học được, không phải là nói là bất lực sao. Một ngày bị dấu hiệu hai lần loại chuyện này thật sự còn là đại trượng phu sao?

Nhạc Chính Nhị vừa ở trong lòng oán thầm, vừa ra sức đấu tranh với Hách Liên Lâm, chỉ là kết quả lại rất đáng tiếc, phản kháng của cậu bị trấn áp không thương tiếc.

Lúc cảm giác được một bàn tay to lớn khô ráo mà lại ấm áp tiếp xúc da thịt trên eo, con mắt Nhạc Chính Nhị lập tức trừng lớn, choáng nha, hôn môi còn chưa đủ, còn muốn sờ. Thật sự không thể nhẫn nhịn được nữa, cho nên uốn éo càng hăng say hơn.

Hách Liên Lâm bị cậu uốn éo đến bốc hỏa, nhưng vẫn là khắc chế đáy lòng đang kêu gào, chỉ phải đem tất cả tâm tư đều dùng để áp chế thân thể Nhạc Chính Nhị, tự nhiên cũng không nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng bên ngoài hành lang.

“Hai người đang làm cái gì đấy?” Một thanh âm lạnh như băng bỗng dưng vang lên ở bên ngoài cửa.

Nhạc Chính Nhị nghe thấy giật mình một cái, cũng rốt cục nhớ tới chính sự, có vẻ như, hình như, anh cả Nam Thịnh của cậu muốn đón cậu về nhà, loại tình cảnh đang phạm tội này bị người nắm thóp khiến cho cậu lập tức khóc không ra nước mắt, cậu thật sự là bị ép buộc.

Hách Liên Lâm ngược lại là rất thản nhiên, chỉ là lúc nhìn thấy phản ứng của Nhạc Chính Nhị, trong mắt hiện lên không vui.

Bất kể là alpha nào cũng sẽ không thích omega của mình đối với alpha khác chú ý quá nhiều, cho dù alpha kia là anh trai của omega cũng không được, dục vọng độc chiếm của alpha rất mạnh liệt chính là như vậy không sao nói rõ được.

Dù cho Nhạc Chính Nhị trước kia là alpha, dục vọng độc chiếm của Hách Liên Lâm đối với cậu cũng là rất cường đại, chỉ có điều vẫn luôn bị đè ép xuống, âm thầm động tay động chân một chút, ngay cả Nhạc Chính Nhị đến lúc chết đi cũng không hiểu vì cái gì cậu mỗi lần cấu kết với mỹ nữ ngực lớn đến thời khắc mấu chốt lại mất tích.

Dục vọng độc chiếm của Hách Liên Lâm cũng không phải đối với omega, mà chỉ là đơn thuần đối với Nhạc Chính Nhị người này, chỉ có điều sau khi Nhạc Chính Nhị biến thành omega, lúc anh và Nhạc Chính Nhị càng gần gũi càng thân mật, dục vọng độc chiếm của Hách Liên Lâm càng trở nên đáng sợ hơn.

Đối với vị anh cả từ giữa đường không hiểu vì sao xuất hiện này, trong mắt Hách Liên Lâm chỉ là người xa lạ quấy rối việc của anh, chỉ có điều vướng ngại Nhạc Chính Nhị còn phải tiếp tục sống ở Nam gia, anh mới không đi nổi giận tranh cãi với người anh cả này.

Cẩn thận đem quần áo trên người Nhạc Chính Nhị đang cả người cứng ngắc sửa sang xong, Hách Liên Lâm mới có thời gian đứng dậy, mặt đối mặt với người đàn ông sắc mặt lạnh lùng: “Đang trao đổi tình cảm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play